Nháy mắt đã được đưa lên xe, tôi nghe thấy hắn ở phía xa gọi tôi, "Em nói đi! Chính miệng em hãy nói rằng sẽ không bao giờ... muốn gặp anh nữa!! Em nói đi! Em hận anh đến mức nào em nói ra hết đi, càng lớn càng tốt, càng cay độc càng tốt!! Bằng không anh sẽ không cách nào hết hy vọng, sẽ muốn tiếp tục đuổi theo em! Em nói đi! Trình Diệc Thần!!"
Âm thanh của hắn tựa như loài dã thú bị đâm thương tích đầy mình, mù quáng và hung ác.
Nhưng lại đau đến tan nát cõi lòng.
"Em nói đi mà! Nói một câu cũng tốt, em nói đi!!"
Có lẽ vì âm thanh của hắn vô cùng dữ dội, nghe được, ngực bỗng thoáng đau nhói.
Xe nhanh chóng chạy đi xa, nhưng nỗi đau này tựa như vết mực loang trên giấy, càng lúc càng rộng, càng lúc càng đậm nét.
Cuối cùng tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở vang lên, nghẹn ngào trong cổ họng nên không ngừng hít vào. Tần Lãng và em trai đều ngạc nhiên xoay đầu lại nhìn.
Thật ra trước khi Diệc Thần và Tần Lãng đến, tôi hoàn toàn có thể tự mình rời đi.
Bỏ đến một nơi thật xa, ở nông thôn dân dã yên tịnh càng thích hợp với tôi hơn, tiền thuê nhà cũng rẻ hơn, ăn uống cũng thuận tiện, cuộc sống thật dễ dàng biết bao.
Kinh doanh tiệm sách thực ra cũng không phải nhẹ nhàng gì, lúc thu xếp có rất nhiều chuyện phải làm, luôn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Vật giá ngày càng đắt đỏ, duy trì cuộc sống trong nhà trọ cũ nát cũng thật vất vả. Tôi không thích việc bán sách, phải phân ra từng loại hạng mục khiến tôi thấy rất đau đầu, càng không biết nên nhập loại sách như thế nào cho phù hợp.
Thật sự, thật sự rất cực nhọc.
Nhưng là, cho dù như vậy, cho dù có phải dốc hết sức vùng vẫy để sinh tồn... bởi lẽ bởi lẽ...
Tuy rằng đối với hắn rất lãnh đạm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng ngăn cản hắn đến tìm tôi... bởi vì sao...
Dù cho có khách sáo nói, "Sau này sẽ không làm phiền anh nữa", nhưng lần nào cũng ngồi lên xe hắn... kỳ thật, kỳ thật...
Kỳ thật, tôi vẫn... thầm hy vọng, có thể gặp mặt hắn.
Tôi biết hắn không phải là một người đàn ông tốt. Nếu như lại yêu hắn, chính là không đủ mạnh mẽ. Nếu như dễ dàng tha thứ hắn, là thiếu lòng tự tôn. Nếu không lãnh đạm với hắn, là rất có lỗi với những người đã bị hắn tổn thương, em trai, Tần Lãng, Trác Lam, Trác Văn Dương...
Tôi biết rằng mình nên rời xa hắn, không nên vì tình yêu mà quỵ lụy.
Nhưng dù là vậy, dù là tôi không yêu hắn, không tha thứ cho hắn, cả hai đều không có quan hệ gì, chỉ tạm cho là 'cố nhân', thỉnh thoảng gặp nhau, nhẹ nhàng gật đầu chào nhau...
Là đủ lắm rồi.
Nếu chỉ như vậy, thì có thể không?
Tôi chỉ là, muốn ở bên cạnh hắn mà thôi.
Tôi chỉ là thầm nghĩ, phải ở cạnh hắn.
"Anh! Anh điên rồi sao? Nói những lời như vậy!! Anh đừng vì hắn đối xử với mình tốt một chút liền..."
Tôi không phải vì hắn đối tốt mà luyến tiếc, mà vì bất luận có oán hận hắn như thế nào, trách cứ hắn như thế nào, tôi cũng không thể ngừng yêu hắn.
Biết như vậy là không đúng, là không nên, đã cố gắng liều mạng nhẫn nhịn, song chung quy vẫn không còn cách nào khác.
Tôi đứt quãng nói thẳng tất cả, Diệc Thần không nói gì, khẽ run lên. Tần Lãng thở dài, xe chạy thêm một khoảng thì chậm rãi tấp vào lề.
"Anh, anh cảm thấy ở cùng một chỗ với hắn là đúng sao? Anh sẽ không hối hận sao?" Giọng nói của nó có chút cao vút lên.
Tôi nghẹn ngào nói, "Diệc Thần, cả đời của anh... chưa từng một lần thật sự chịu đối mặt..."
Nó vừa định phản bác thì Tần Lãng đã đặt tay lên vai ngăn lại.
"Diệc Thần. Coi như xong rồi, bọn họ cũng giống như chúng ta thôi."
Lặng im chỉ còn mỗi tiếng nghiến răng của Diệc Thần.
Nó đột nhiên mở cửa xoay người chui ra, đạp mạnh lên cửa xe.
"Tôi không thèm quản nữa! Tùy các người muốn làm sao thì làm!!" Nó trút giận bằng cách đá vào thân xe, "Đi đi, dù sao người không hiểu chuyện không hiểu lý lẽ nhất ở đây là tôi, các người cứ việc đi đi!!"
"Diệc Thần, quên đi, em lên xe đi, đừng như vậy..."
"Lên cái gì mà lên!! Con mẹ nó, tôi sẽ không tự mình đem anh tôi trao trả cho cái tên khốn kiếp đó đâu, muốn đi thì tự mà đi!!"
Em trai lúc tức giận, sẽ giống như thuở còn nhỏ, khi bất hòa với tôi sẽ không cách nào đối diện nhau được, trong thoáng chốc ánh mắt nó đỏ lên vì tức tưởi.
"Khốn kiếp, đi nhanh lên còn nhanh quay về, con mẹ nó anh còn muốn để tôi đứng ven đường đến chừng nào nữa!! Tần Lãng, kẻ ngu ngốc trong kia tôi không muốn nói chuyện, anh nói cho người đó biết, nếu có gặp chuyện gì thì phải nhanh chạy trốn, đừng ngốc đến độ ở trong tay tên khốn đó mà chờ chết, đến lúc đấy tôi muốn cứu cũng cứu không nổi!!"
"...Thật xin lỗi, đã khiến cho Diệc Thần tức giận như vậy."
"Diệc Thần chỉ là cảm thấy bất bình, cậu ấy rất quan tâm đến anh." Tần Lãng lãnh đạm mà bình tĩnh, "Không sao đâu, cứ để cậu ấy tức giận đi. Mặc kệ thế nào, chúng tôi ai cũng không có quyền quyết định cuộc đời anh."
Chân bủn rủn nặng nề, ngực cũng bị nén lại, sau khi tôi bị thương tỉnh lại, đã không thể đi quá nhanh như bây giờ.
Trên đường gặp kẹt xe, trước sau đều là hàng xe dài như rồng rắn, không nhúc nhích được. Tôi bèn nhảy xuống xe đi bộ, không hiểu vì sao lại thấy vội vàng đến thế.
Có lẽ vì rõ ràng thời gian còn lại của tôi và hắn, không còn nhiều nữa, sợ rằng lại tiếp tục lãng phí từng chút một thời gian chờ đợi vô ích.
Thật cố gắng không ngừng đi về phía trước, chậm chạp đi đến lúc chân đã không còn biết mỏi, chỉ cảm thấy tê rần. Chung quanh tựa hồ thật yên tĩnh, hết thảy đều bị bài trừ chỉ còn lại mỗi tiếng thở cùng tiếng tim đập của tôi.
Vẫn là không được.
Dường như không thể bước tiếp nổi. Thể lực của tôi, chỉ đến được mức này thôi.
Lại chậm chạp lê từng bước một, cứ như vậy mà ngồi xổm xuống, vỗ vỗ ngực cố gắng điều chỉnh lại hơi thở.
Không vấn đề gì, cho dù có như vậy, chỉ cần thật từ tốn, cũng có thể trở về bên cạnh hắn...
Chỉ là dùng thời gian nhiều hơn một chút thôi, vẫn là có thể...
Tôi đột nhiên nghe thấy ngoài tôi ra còn có tiếng thở nặng nề gấp gáp của một người khác, từ xa đến gần, cho đến khi một đôi giầy cùng màu gấu quần thật quen thuộc rơi vào tầm mắt tôi.
Đúng vậy, tuy rằng tôi không công khai đối mặt với hắn, nhưng ngay cả tất hắn mang hôm ấy là màu gì cũng biết rõ — dù ngay cả lúc chính bản thân không chịu thừa nhận, vẫn không ngăn được việc nhìn trộm hắn, một lần rồi lại một lần...
Tôi không ngẩng đầu, tay vốn đang nhấc lên lau nước mắt, ngón tay run rẩy liền vươn ra bắt lấy ống quần của hắn.
Cho đến bây giờ, mọi người đều nghĩ rằng, dũng sĩ giết chết cự long đáng ghê tởm, mang báu vật đoạt được ra ngoài đầm lầy hay sơn động là chuyện thiên kinh địa nghĩa, rất đáng ngợi khen.
Nhưng nếu như báu vật của cự long có thể nói...
Nếu như nó có khả năng suy xét thật kỹ càng...
Có lẽ nó sẽ thầm nghĩ muốn ở bên cạnh cự long không biết chừng.
Tuy rằng trong đầm lầy đầy mùi hôi, trong sơn động tối tăm không có ánh sáng, kẻ canh giữ nó lại là một cự long xấu xí không hề dịu dàng, khiến cho tất cả mọi người đều thống hận.
Nhưng đối với nó mà nói, kỳ thật chỉ có nơi đó, mới là nơi ấm áp nhất trên thế gian này.
...
"Ông chủ à tính tiền kìa!"
Bị giọng nói của cậu sinh viên đánh thức, tôi vốn đang ngủ gà ngủ gật liền tỉnh táo lại.
"Sao sao?" Để che dấu hành vi lén ngủ trong giờ làm việc, tôi liền tận lực giả đò như không có việc gì.
"Ông chủ chơi kì cục quá nha! Cháu ở trong này xoay như chong chóng, chú lại ở đây trộm thổi bong bóng!!"
Đối với sự bức xúc đó, tôi chỉ có thể cười ngượng ngùng.
"Người ta già cả rồi..."
"Lý do với chả lý trấu!! Chú giỏi lắm mới ba mươi mấy thôi..." Tiễn khách hàng xong, nam sinh trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh tôi, "Đàn ông giai đoạn này là thời kì sung mãn nhất, chú lại nằm dài ườn ra đấy thiếu điều muốn chảy cả nước, rõ là làm biếng mà!!"
"Chú đã hơn bốn mươi rồi." Tôi lại thanh minh thanh nga, "Cái gì mà nằm dài thiếu điều muốn chảy nước ra, tuổi tác cao thấy dễ mệt mỏi cũng là chuyện bình thường thôi mà..."
"Ngụy biện!"
"Thiệt mà..."
"Chú đó nha, nếu không có cháu ở đây, tiệm sách này khéo đã bị khuân sạch rồi." Cậu trai tay chống cằm nói, "Cháu đi rồi chú có xoay được không đấy?"
"A?" Tôi nắm lấy từng từ, vội xoay đầu sang nhìn cậu sinh viên, "...Cháu định nghỉ việc ở đây sao?"
"Việc này." Cậu trai gãi gãi mái tóc ngắn, có vẻ khó xử, "Cháu cũng không còn cách nào khác, nói ra cũng thấy hơi ngại với chú..."
Cả hai người đều lặng thinh, bầu không khí thoải mái thoáng chốc hơi chùng xuống.
Dù có chút mỏi mệt, nhưng vì hoàn toàn có thể dự liệu được, tôi chỉ đành cười khổ.
"Chuyện này... không sao đâu. Cháu đã giúp chú nhiều như vậy, mà ông chủ như chú chỉ có thể trả lương thấp thế này, thiệt thòi cho cháu lắm rồi."
"Ấy chú đừng hiểu lầm, không phải chuyện tiền nong đâu." Cậu ta vội xua tay, "Cháu thật tình rất thích làm thêm ở đây, vừa có thể đọc được nhiều sách, lại còn thoải mái... Nhưng cháu đã học năm tư rồi, còn vài tháng nữa là tốt nghiệp, hiện tại phải dành nhiều thời gian tập trung viết khóa luận. Hơn nữa còn phải nhanh chóng kiếm việc làm, thời gian sức lực đều không đủ, chỗ khác cháu cũng xin nghỉ việc rồi..."
"Ừ... đúng là khóa luận quan trọng hơn." Biết không liên quan đến chuyện tiền lương, trong lòng tôi có thả lỏng đôi chút, tuy vẫn có cảm giác mất mát, "Như vậy nhất định phải cố gắng nhiều lên biết không. Đã có mục tiêu nghề nghiệp gì chưa?"
"He he." Cậu ta lại gãi gãi đầu, "Nếu có thì giờ này cháu đã phẻ re rồi. Năm ngoái chưa gì bạn học cháu đã có công ty săn đón, thật là hâm mộ quá đi."
Tôi nghĩ nghĩ, lại an ủi một chút, "Cháu thông minh như vậy, nhất định cũng có thể thôi."
"Ông chủ nói nghe dễ dàng quá, phỏng vấn có ba vòng, cháu chỉ mới qua được vòng thi viết thôi." Nam sinh theo thói quen hít hít mũi, "Chưa biết kết quả thế nào, cháu còn đang căng thẳng muốn chết."
"Khó dữ vậy sao?"
"Chứ còn gì nữa, trình nói tiếng Anh tiếng em của cháu lỏm bỏm lắm, lại còn phải cùng người khác tranh luận theo group. Trước khi cháu lên tiếng thì miệng của người phỏng vấn là thế này này" Cậu trai mím môi lại thành một đường thẳng tắp, sau đó hai bên khóe miệng từ từ trễ xuống, "Đợi cháu nói xong thì miệng mồm người ta đã thành hình như thế đó, chú coi hận đời không..."
"Ha ha..."
Hôm nay tiệm sách cũng đóng cửa sớm, tôi ước chừng thanh niên kia sắp cầm cự không bao lâu nữa, trong lòng cảm thấy phiền não, bước chân cũng dài hơn.
"Về rồi sao? Anh đưa em về."
"A, cám ơn, lại làm phiền anh."
Đối diện với người đàn ông cao lớn, vẻ mặt nhu hòa, tôi cười thoáng chút xấu hổ.
Ngày ấy rời khỏi xe bọn Diệc Thần, chạy đi tìm hắn, không hiểu vì sao chỉ có thể nắm chặt ống quần của hắn khóc không dừng lại được. Mà hắn cũng không hỏi điều gì, liền mang tôi về, cứ như vậy mà lẳng lặng ôm tôi, không thốt một lời.
Giống như hắn hoàn toàn hiểu được tất cả.
Hiện tại nhớ lại khó tránh khỏi cảm giác mất mặt, đã từng này tuổi đầu rồi, tâm tình lại hoàn toàn không thể khống chế được, thật giống một đứa trẻ.
Người giúp việc nhà hắn nhìn thấy một ông già lạ hoắc lạ huơ ngồi trong phòng khóc sướt mướt, chắc sẽ có cảm giác như nhìn thấy quái vật ngoài hành tinh.
Bởi vì không cách nào bình tĩnh được, cho nên tôi đã qua đêm tại nhà hắn.
Nói ra cũng không sợ xấu hổ gì, thật sự lúc đó đã làm tốt công tác tâm lý 'dù cho có cùng với nhau cũng không sao cả'.
Bởi vì hắn vô cùng dịu dàng, hắn là Lục Phong, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng như ác quỷ. Hiếm khi hắn lại ôn hòa ấm áp như vậy, tôi thật sự không thể nghĩ ra được lý do để có thể cự tuyệt hắn.
Mà dù cho hắn không dịu dàng đi chăng nữa, tôi cũng sẽ trộm có loại hy vọng đáng xấu hổ đấy.
Chỉ là chưa bao giờ dám thừa nhận mà thôi.
Khi đó được hắn cẩn thận ôm lấy, hoảng hốt nghĩ rằng tiếp đó hắn sẽ bày tỏ với mình, vì tôi phảng phất cảm thấy được chung quy hắn vẫn còn có chút để ý đến tôi, thế nên không nén được khao khát trỗi dậy.
Thật sự đã nhiều năm rồi không có tựa vào ngực hắn như thế.
Ngửi thấy mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ trên người hắn, người khẽ nhích lại gần bả vai hắn, lắng nghe hơi thở trầm ổn của hắn trên đỉnh đầu, dần dần trong lòng bị lấp đầy bởi một sự mong mỏi nào đó, tâm tình cũng vì thế mà trở nên căng thẳng đến run rẩy.
Kết quả là không có việc gì phát sinh, cứ như vậy mà qua một buổi tối.
Hắn đích thực đã trở thành một người đàn ông tốt, lễ độ, biết quan tâm chăm sóc người khác, chỉ vì để tôi bình tĩnh mà kiên nhẫn ôm tôi, những ý niệm khác hoàn toàn không có.
So với người ôm ấp loại chờ mong kỳ quái như tôi, thật đáng xấu hổ.
May mà hắn không nhận ra, bằng không tôi sợ là không thể nán lại bên cạnh hắn được thêm một phút nào cả.
Nhưng vậy cũng tốt, trải qua một đêm như thế, tôi đã có thể chứng minh rằng hành động giữ một khoảng cách trước đây của tôi là hoàn toàn đúng đắn.
Sự quan tâm chăm sóc có phần cố chấp này của hắn, sẽ rất dễ khiến người ta hiểu lầm, không nghĩ là chỉ xuất phát từ tâm tình muốn bồi thường, thực chất cũng không còn nguyên nhân nào khác.
Nếu bởi vì hắn đối xử tử tế, liền quên hết tất cả mọi chuyện mà tiếp tục động tâm, tôi đây không biết giấu khuôn mặt già này đi đâu cho hết.
Đã từng tuổi này rồi, việc quan trọng nhất chính là đem ân oán trong dĩ vãng xóa bỏ hết, tranh thủ qua lại được chút nào hay chút đó.
Còn dám nghĩ đến chuyện yêu với đương gì đấy, nghe thật đúng chết cười.
'Đã từng tuổi này rồi' sắp thành câu cửa miệng của tôi. Cảm giác tuổi xế chiều càng thêm rõ rệt, tùy rằng bề ngoài có thể che lấp tốt đến đâu, khi cởi bỏ đi quần áo liền lộ ra hết. Không chỉ là lớp da bên ngoài, mà còn cả sâu bên trong lồng ngực.
"Cùng nhau đi ăn tối nhé. Có được không?"
"Ừ, được." Giống như bạn bè thế này là tốt rồi, bình thường qua lại với nhau, đến tận bạc đầu vẫn có thể thi thoảng nhìn thấy hắn đã là điều may mắn nhất.
Dù ở cạnh nhau cũng không có khả năng xảy ra chuyện gì, nhưng né tránh hắn lại cảm thấy thật tiếc nuối. Tôi luyến tiếc từng cơ hội được nhìn thấy hắn.
Ngồi trong quán cơm tương đối chật hẹp, khách ăn cũng thưa thớt lác đác. Tôi ăn mặc vô cùng đơn giản, dĩ nhiên nhìn có hơi quê mùa. Hình như đã có người nhận ra được Lục Phong, ánh mắt đảo qua đảo lại mang theo tia ngạc nhiên lẫn hiếu kỳ.
Tôi biết vẻ bề ngoài của mình chẳng có chút hào nhoáng. Lại còn công khai ngồi dùng cơm chung như vậy, quả thật tổn hại đến hình tượng của hắn. Ai có thể ngờ được hắn lại ăn ở chỗ không có ghế bọc đệm này cơ chứ?
Dĩ nhiên, ghế bọc đệm chỉ là cách ví von, đại khái là không thích hợp với hắn.
Vừa miên man suy nghĩ vừa tán gẫu với hắn đôi chút chuyện thường ngày. May mà địa vị của chúng tôi tuy có sự chênh lệch nhưng nhìn chung vẫn hòa hợp với nhau, cái này nên gọi là điện hút trái dấu đi. Cứ nghĩ như thế, khi đối diện với khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông ấy, trong lòng chợt có chút phấn khởi.
"Đúng rồi." Rượu vào mặt có chút nóng lên, không khí lại đương tốt, tôi liền đánh bạo mở miệng, "Gần đây trong công ty anh có tuyển thêm nhân sự không?"
"À, à." Hắn khẽ nâng một bên mày, mỉm cười, "Nếu em chịu đến làm việc, tiền lương và cấp bậc sẽ cao giống như anh."
Biết hắn hay đùa, tôi tự nhiên phẩy tay, "Không phải, tôi còn có tiệm sách phải lo không bỏ được, nhưng tôi có thể đề cử một nhân tài khác chỉ kém mình chút xíu thôi."
"Ừ?" Hắn vẫn cười.
"Cậu nhóc ấy đang trong vòng phỏng vấn, là sinh viên đại học F, tên là Đỗ Nguyên..." Vì rất muốn giúp đỡ người kia, tôi liền khách sáo lựa từ nói, "Nhóc ấy làm part time trong tiệm sách của tôi, người vừa thông minh vừa vững vàng, cũng thật chịu khó, lại có lòng cầu tiến..."
"Ừ?"
"Nếu như anh thấy được, có thể để mắt đến cậu ta một chút không..."
Gương mặt Lục Phong vốn thoải mái bỗng nhiên có chút nghiêm túc, sự thay đổi đột ngột ấy khiến tôi không còn cảm giác quá dễ chịu như vừa rồi.
"Em là đang đưa ra yêu cầu với anh sao?"
Nháy mắt tôi liền tỉnh táo trở lại, gương mặt đang nóng liền lập tức hạ nhiệt. Nhưng vì cảm thấy thẹn nên lại rất nhanh nóng lên.