Ngoại trừ chuyện chuyên viết văn lạc đề với dùng từ bá láp nên không bao giờ được điểm cao ra, các môn khác trên cơ bản tôi đều tốt bỏ xừ, nói không quá chính là thuộc thành phần ưu tú. Cho nên trước khi có kết quả thi giữa kì, tôi và bọn Tiểu Bàn đã cược với nhau rằng tôi sẽ lọt vào top 15. Mà cược vậy cho khiêm tốn chơi thôi, chứ tôi mà viết văn chuẩn thêm tý nữa, top 5 cũng không thành vấn đề.
Ngày công bố kết quả, tôi lại xếp hạng 16.
Rốt cuộc tôi chỉ biết câm nín dẫn bọn Tiểu Bàn ra căn tin ăn mỳ xào đặc biệt, bọn nó còn ác nhơn gọi mỗi đứa hai dĩa bự khiến tôi bay luôn nửa tuần sinh hoạt phí (hồi đó tiền tiêu vặt mà các cụ cho tôi và em trai chỉ có tí teo). Rõ ràng lần này viết văn không bị điểm liệt, vậy mà không nhoi nổi đến hạng 15, tôi thật chết không nhắm mắt mà. Tôi đem bài thi 7 môn còn lại ra kiểm tra kết quả, thang điểm là 100, ngữ văn 87, toán 90, anh văn 92, lý 89, chính trị 86, lịch sử 69. Hự, lịch sử té xuống dưới 70, hèn gì tôi không rớt đài cũng uổng. Tôi lại không cam tâm lôi đáp án ra dò, hy vọng tìm thấy một, hai điểm chấm nhầm. Người đứng hạng 15 Lục Phong cũng học lớp tôi, hắn cũng chỉ nhiều hơn tôi một điểm, nếu có thể kiếm được một điểm nữa là đủ đồng hạng với hắn rồi. Đây không phải là vấn đề danh dự, mà là vấn đề mang tính sống còn, tôi không thể nôn ra hít vào không khí mà vượt qua tuần này được.
Đến khi tra ra đáp án, bao nhiêu gân xanh đều thi nhau nổi lên, máu bốc hừng hực, trong bụng không ngừng mở cờ dong trống. Toàn bộ tôi đều lựa chọn đúng hết, vậy mà cha thầy dám tẹt một đường đỏ tươi, cướp trắng một lúc 20 điểm của tôi.
Hai, hai mươi điểm đó nhé... top 15 cũng chỉ cần nửa điểm là đủ cắn chết nhau, đằng này lại nhầm đến bốn mươi lần nửa điểm!!
Vốn đang nằm ườn trên giường trong phòng ký túc xá tám người giả bộ ngủ chờ chết, tôi lập tức hăng hái bay xuống đất, xỏ giầy chuẩn bị trước đi tìm bọn Tiểu Bàn đòi lại mỳ xào, sau đi đòi lại công bằng cho số điểm đã mất. Bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Phong nằm giường dưới đang kích động từ cửa chạy vào, trong tay còn cầm một chiếc hộp giấy màu sắc rực rỡ.
"Trình Diệc Thần, coi máy CD-Player của tôi nè."
Vào năm 1996, con nít trong trấn nhỏ chỉ có thể dùng máy cát-xét cồng kềnh nghe bằng băng đã là tốt lắm rồi, chứ hồi đó ra đường mà mang theo máy Walkman của AIWA vừa xì tai vừa oách hơn bây giờ đeo MD-Player nữa. Tôi cũng tò mò và ao ước có nó nên bèn chạy qua xem cái máy kì lạ đen đen kia, vô tình quên mất mình và Lục Phong vốn không cùng chiến tuyến với nhau.
Khai giảng tới nay được nửa học kỳ, bọn nam sinh cũng đã chia bè kéo cánh xong xuôi. Nhìn thế nào thì tôi và Lục Phong cũng là hai loại người không thể đồng thời tồn tại đứng bên cạnh nhau. Ai cũng thấy, tôi đây thuộc diện con ngoan trò giỏi, còn có một đứa em kém hơn một tuổi đang học sơ nhất, còn tôi đã học khoái ban cao nhất; ngoài thành tích tốt ra thì các diện còn lại không được khá lắm, điều kiện kinh tế cực kì bình thường (cha mẹ đều thuộc dạng làm công ăn lương nuôi hai đứa con chưa biết xài tiền, học phí của trường chuyên cũng thật đắt đỏ, cứ thử tính toán mà xem). Từ nhỏ đã được giáo huấn, những thứ xa xỉ hào nhoáng gì đó chỉ là phù phiếm, chỉ có con đường học tập thi đỗ đại học mới là chính đạo, nếu không thì chỉ còn nước đồng ruộng mênh mông đón em về, cho nên không được trèo cao, trang phục toàn là màu lam, đồng phục quần đen áo trắng, giày thể thao từ thời cố hỷ lai hy nào đó còn xài được cứ mang ra xài tuốt, lấy thứ hạng nhất làm mục tiêu, đêm đêm dí mặt cùng cặp kính cận vào bàn dùi mài kinh sử.
Lục Phong thì ngược lại... ạch, nói xấu sau lưng người khác là không tốt, thôi thì để cho công bằng khách quan, đơn giản dễ hiểu, chọn lời của thiên hạ đồn đãi về hắn vậy.
Nhan sắc: nghe nói trong năm nay hắn là người được trai nhất đám nam sinh, so với hắn thì Lưu Đức Hoa với Quách Phú Thành chỉ là muỗi. (Thật sao? Tại sao không ai thấy rằng trai Trung Quốc mà mũi cao mắt sâu tròng hổ phách là cực kì quái dị hả?)
Gia thế: nghe giang hồ đồn rằng hắn không phải là người Mỹ gốc Hoa thì là người Hoa gốc Mỹ, tóm lại là con lai Trung-Mỹ. Thông tin ngoài lề là từ hồi cấp hai năm nào Lục gia cũng phải bơm cho nhà trường một khoản hời để tu kiến cái này cái nọ.
Thành tích: hứ... hắn có thể vào top 15 mà tôi không thể nha, trời cao *** có mắt!!!
Nhân phẩm: khụ... cái này là vấn đề nhạy cảm, sở dĩ năm nào cha hắn cũng phải quyên tiền một phần là vì cái sớ thành tích đánh nhau dài ngoằng của hắn dẫn đến thiệt hại người và của. Tương truyền rằng có một năm hắn không bị ghi tội đánh nhau lần nào cả, thật đúng là kỳ tích, làm bộ phận tài vụ của trường buồn mất nửa ngày.
Kết luận đơn giản, chẳng đứa nào coi lọt mắt đứa nào.
Hôm nay vì cái máy kỳ lạ này mà tôi và hắn quên mất điểm ấy, tụm lại một chỗ nghe thử đĩa CD của một danh ca nhạc rock&roll mà Lục Phong tàng trữ chỗ nào tôi cũng không rõ.
"Âm thanh nghe được ghê." Lục Phong phấn khởi nói. "Ông già nhà tôi thật giữ lời. Lần này lọt vào top 15 cũng nhờ hên."
Tôi hiểu ra, đây là phần thưởng có điều kiện của cha Lục Phong.
Nắm chặt bài thi lịch sử trong tay, tôi có chút ngần ngừ. Mặc dù tôi không thích Lục Phong, nhưng cũng không đành lòng tạt cho hắn xô đá lạnh.
"Thích không? Chiều nay tôi đi đá banh, cậu có muốn lấy nghe trước không?"
Oạch, đáng ghét đáng ghét... ai mượn hắn hào phóng như vậy chứ!!
Tôi đem bài thi vò nát giấu ra sau lưng rồi đứng lên. Bỏ đi, từng ấy mì xào cũng không mua nổi nửa cái dây phone của máy CD.
Lục Phong lôi trái banh dưới bàn ra, lớn giọng gọi bọn phòng bên đi ra ngoài. Cái máy kia vẫn nằm trên bàn tôi. Tôi thở dài xỉa nó, "Mày đó nha... chỉ vì mày mà hai ngày nữa tao phải hít thở khí giời mà sống."
Ném bài thi đi, tôi vớ lấy cuốn sách tham khảo tiếng anh tựa vào giường Lục Phong xem một chốc, mắt đã díp lại.
Ngủ đi ngủ đi, ngủ rồi sẽ không thấy đói bụng, híc.
Khi tỉnh dậy thì Lục Phong đã trở về, vừa lau tóc vừa đứng kế bên giường chăm chú nghiên cứu thứ gì đó trong tay. Tôi mơ màng trong chốc lát thì nhớ ra đó là bài thi lịch sử của mình.
"Điểm của cậu tính sai rồi." Thấy tôi tròn xoe mắt, Lục Phong giơ cao bài thi lên, giọng có vẻ bình tĩnh nhưng đầy mùi nguy hiểm.
Tôi ừ đại một tiếng.
"Sao không đi sửa? Không chừng có thể đứng nhất."
"Sửa lại thì không phải cậu sẽ..." Vừa mới ngủ dậy nên máu chưa lên đến não, thành ra nói chuyện không biết lựa lời. Ai cũng biết Lục Phong vốn tâm tính kiêu ngạo, quả nhiên mặt liền đổi sắc.
"Tôi biết cậu coi thường tôi. Thi cuối kì tôi nhất định có thể xếp hạng cao hơn cậu. Không cần cậu ở đây làm bộ làm tịch."
Hừ, đúng là làm ơn mắc oán.
"Tôi không có ý gì khác. Cái máy đó tốt như vậy, giữ hay không là chuyện của cậu, liên quan gì đến tôi. Tại sao tôi phải nịnh bợ cậu chứ hả, mà tôi cũng không xem thường ai, đừng có lấy dạ tiểu nhân ra so lòng quân tử à." Tôi lười nói nhiều, giật lại bài thi lườm hắn một cái.
Trong phòng im lặng hồi lâu mới nghe thấy hắn nói, "Như vậy đi, tôi không muốn nợ ai cả. Tôi đãi cậu một bữa."
Tên này đúng là đáng bị xem thường mà, vừa mắng người ta đã đời xong lại muốn mời đi ăn.
Nhưng mà có thực mới vực được đạo nha, nghĩ đến cái bụng rỗng đã lâu của mình, tôi gật đầu, "Đi thì đi".
Sau này thường hay nghĩ lại, nếu như lần đó tôi và hắn cứ đơn giản nhào vô xáp lá cà, hoặc như thường lệ mà giữ khoảng cách phớt lờ nhau, thì đường đời của tôi, và của hắn, có lẽ đã khác đi.
Không thể tin nổi bữa ăn của Lục Phong lại tốn ngộn tiền đến vậy.
Xin nhắc lại đây là năm 96, khi đó thương hiệu của Khẳng gia gia[1] với Mạch thúc thúc[2] chưa có phổ biến tràn lan như bây giờ. Muốn ăn KFC là phải ngồi xe bus xập xệ chạy cà giật cà giật ra ngoài huyện, còn kinh dị hơn đi hành hương. Thành thật mà nói, loại đồ ăn nổi tiếng ngon lành này nào giờ tôi chỉ nghe nói hoặc nhìn thấy trên sách vở hoặc tivi, cho nên bị Lục Phong chê bai giống hai lúa lên tỉnh, vì cái điệu bộ vô cùng thành kính và vẻ mặt nghiêm túc dùng khoai tây chấm tương cà của tôi. So với lúc giải đề hóa chăm chú còn muốn chăm chú hơn.
Cho dù bị hắn không tiếc lời cười nhạo, đó vẫn là bữa ăn khó quên nhất trong đời tôi. Sau này khi đã trở thành sinh viên rồi, dù có ngồi ăn gà rán trong KFC bao nhiêu lần cũng không thể tìm lại cảm giác ấy.
Có lẽ bởi vì lần đầu tiên là lý do khiến người ta luôn khắc sâu vào hồi ức.
Có lẽ vì vậy mà rất nhiều năm sau đó, tôi không thể nào quên được người tên Lục Phong ấy.
Bởi vì hắn mang đến cho tôi rất nhiều lần đầu tiên, nhưng cũng thuận tay cướp đi thứ tương tự từ tôi không kém.
[1] Khẳng gia gia: Khẳng Đức Cơ (KFC)
[2] Mạch thúc thúc: Mạch Đương Lao (McDonald)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT