"Bảo tôi đến đây là để làm chuyện chán phèo này đấy hả?" Tôi vừa đứng ở đầu giường cắm hoa vừa thì thào oán giận.

"Nói lắm thế, nhanh tay lên, Chu Sa sắp về đến nơi rồi."

"Sao cậu lại có chìa khóa nhà cô ấy?"

"Tôi thường ở chỗ này qua đêm mà."

"Lợi hại dữ vậy sao." Tôi thầm than, "Đúng là lù đù mà vác cái lu."

"Lu nào?" Đinh Đinh chui đầu vào giá sách cắm hoa.

"..." Giả nai à, "...Là LÊN GIƯỜNG đó."

"À, muốn là một lẽ, nhưng mà..."

"Cậu không thể?"

"Sao tôi lại không thể??" Đinh Đinh thở hổn hển, "Là cô ấy không chịu."

"Không chịu thì ta tấn công. Đã vào đến phòng không lý nào không lên được đến giường..."

"Tôi nào dám!"

"Cậu có phải đàn ông không?"

"Đương nhiên phải!" Đinh Đinh thẹn quá hóa giận, "Là cô ấy chê tôi không có kinh nghiệm, nhất định phải rèn luyện cho tốt rồi mới tính tiếp!"

Thật may cho tôi là về phương diện ấy Lục Phong là tài năng bẩm sinh, không cần phải luyện thêm nữa.

Đinh Đinh đi đến toilet cắm hoa. Từ giường đến bàn đều cắm một đống hoa hồng, tôi định đem mớ còn lại cắm nốt vào trong khe cửa, vừa mới trờ tới thì cánh cửa bật mở, không, là đập thẳng vô mặt tôi.

Tôi há to mồm với bộ dáng y như đạo chích bị bắt quả tang, trong tay còn giơ lên mấy cái bông hồng, nhìn ngu không thể tả.

Chu Sa cũng kinh hãi nhìn tôi bị dính bẹp vào vách tường, bỗng nhiên ngộ ra, "Diệc Thần, hóa ra cậu thật sự đối với tôi..."

Tôi ú ớ như bị nhét giẻ vào mồm, đang chỉ trỏ lung tung thì Đinh Đinh đúng lúc nhào tới toe toét, "Sao em quay về nhanh thế? Anh còn định cho em bất ngờ..."

Đến lúc diễn viên quần chúng phải rút lui rồi. Vừa định lén ra khỏi cửa thì bị kéo lại...

"Diệc Thần, kêu bạn gái của cậu đến đi, chúng ta đi chơi tay tư."

Chu Sa đối với 'bạn gái' của tôi cực kì có hứng thú, hơn nữa ra chiêu cũng quyết liệt, dữ dội mà trộm theo dõi tôi. Tôi đem hết mọi chiêu thức ra mà toàn lực chống đỡ, không biết còn chống được đến bao giờ.

"À, ừ..." Tôi đóng vai ông thần tài, ở lại cho có lệ. "Đi công tác rồi."

"Ngay cả lễ tình nhân còn bỏ rơi cậu, coi bộ cũng sắp bị đá rồi..."

"Bị đá còn đỡ hơn cậu, chưa chấm mút được gì..."

Bị Đinh Đinh đạp ra ngoài, tôi vật vờ rảo bước trên đường. Giờ thì 'hội những ngưởi ở vậy cho chúng nó thèm' trong công ty đi uống rượu với nhau cũng nghiêm khắc cự tuyệt cho tôi gia nhập. Chẳng hiểu sao ai cũng biết tôi đã cáo biệt kiếp độc thân. Nếu có thứ đi nhanh hơn cả ánh sáng, chắc chỉ có tin đồn thất thiệt...

Vào trong quán KFC, nơi mà Lục Phong từng dẫn tôi đi ăn năm 13 tuổi, muốn hoài niệm một chút. Nhân viên cửa hàng tò mò nhìn người khách duy nhất đi một mình vào đây ăn gà, tôi chỉ nhìn cô phục vụ cười cười.

Lục Phong, em vẫn muốn cùng anh trải qua đêm Valentine.

Sang năm chúng ta nhất định có thể.

Những người như chúng ta, phải đủ dũng cảm lắm mới có thể ở bên nhau. Dù em biết không dễ dàng gì, vẫn bằng lòng đi đến tận cùng.

Đẩy cửa vào, ở bệ cửa là một đôi giày da đáng lẽ hiện tại phải giẫm lên chỗ khác.

Tôi gần như không tin nổi vào mắt mình. Ngồi xổm xuống cầm đôi giầy lên mà xem, thật sự sợ mình trông gà hóa cuốc. Xác nhận xong, tôi vui mừng la một tiếng, tuột giày ra mà chạy vội vào phòng ngủ. Trên giường đúng là có người đang quấn chăn bông như một cái kén lớn. Tôi không thèm cởi áo khoác, nhảy ngay lên giường, "Lục Phong! Lục Phong!" Hưng phấn đến độ mặt mày đỏ bừng, này thật sự là bất ngờ lớn, tôi ôm cả Lục Phong lẫn chăn, không ngừng lắc qua lắc lại.

"Ừm?" Bị lệch múi giờ nên hắn ngủ thật say, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, mắt cũng mở không nổi, tôi chui vào chăn ôm chặt hắn trái phải, hôn đến nửa ngày hắn cũng chỉ khịt khịt mũi, xem ra ý thức vẫn còn ở đâu đó ngoài kia.

Người này bình thường mặt đều lãnh khốc, giờ khi ngủ lại đáng yêu như cục bột. Tôi gắng sức nhoi tới nhoi lui trong lồng ngực hắn, ôm lấy người đàn ông mà mình vô cùng yêu, an tâm mà ngủ qua bữa trưa.

Chợt phát hiện ra, khi không có anh ở bên, cả ngủ cũng không yên giấc.

Khi tỉnh lại, Lục Phong vẫn còn uể oải nằm bên cạnh, chăm chú nhìn tôi. Áo khoác và quần dài hắn đã giúp tôi cởi, trong chăn tràn ngập nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn.

"Xảy ra chuyện gì?" Hắn thấy tôi hai mắt sáng rực, bèn rẽ phần tóc mái ngắn của tôi sang hai bên, hỏi.

Tôi nâng mặt hắn lên, chủ động nằm lên người hắn, hung hăng hôn môi.

Lục Phong ngẩn ngơ, buồn cười nói, "Hiểu rồi, hóa ra là tiểu biệt thắng tân hôn[2]."

Cuối cùng đến phiên bị hắn ngăn chặn, tôi vừa ngốc nghếch hôn môi vừa vụng về như con nít đem tay tiến vào trong lồng ngực hắn.

"Kỹ thuật quá tệ." Hắn rầu rĩ nói.

Kỹ thuật tệ nhưng anh cũng có phản ứng còn gì? Vừa thở gấp vừa nói ra câu này thật không có tý thuyết phục nào!

"Lục Phong."

"Ừ."

Thẳng thắn, đúng rồi, vào ngày quan trọng thế này nhất định phải thông báo, "Em yêu anh."

Sức mạnh của ngôn từ thật vĩ đại, vừa dứt lời hắn đã hoàn toàn giương súng lên sẵn sàng, so với việc tôi sờ soạng lâu lắc hiệu quả thấy rõ.

Hắn hít sâu một hơi, tay nhanh chóng mò mẫm ngực tôi, "Anh còn yêu em hơn."

Tư thế hiện tại, tôi trên hắn dưới, áo ngủ mở rộng ra để lộ bộ ngực thật đẹp. Khi Lục Phong mặc quần áo trông có vẻ gầy điển hình, đến khi cởi ra hết chân chính nhìn vào, tôi luôn bị đả kích.

Rõ ràng là sống chung với nhau, tôi thì y như con gà luộc, hắn sao lại có cơ bắp rắn chắc như vậy? Tôi ghen tị thèm thuồng sờ tới sờ lui, sờ đến rớt nước miếng.

Nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, dù thế nào cũng thấy rõ bộ dạng thật mê người. Huống chi giờ lại đang nằm dưới tôi, mà vị đại ca này cũng nhìn tôi mang ý cười, hoàn toàn không chút phản kháng nào.

Tôi 'oa' một tiếng sống chết ôm lấy cổ hắn, "Lục Phong, cho em làm đi!"

Dầu gì tôi cũng là đàn ông, hắn để tôi chủ động một lần cũng chả mất miếng thịt nào.

"Được." Hắn hào phóng trả lời, dứt khoát xoay người đè tôi xuống.

"Không phải như thế." Tôi hoa chân múa tay, vui sướng giãy dụa, "Em muốn nằm trên!"

"Hử?" Đôi mắt màu hổ phách nguy hiểm nheo lại.

"Em muốn làm top." Tôi như đinh đóng cột, phi thường kiên quyết.

"Không thể." Hắn càng kiên quyết hơn.

"Tại sao?" Tôi nổi giận, đó chẳng phải là quyền lợi của nam giới à?

"Chờ em đánh thắng anh rồi nói sau." Hắn ít lời nhiều ý, tóm lại vẫn là cậy cường quyền.

"Không công bằng, chúng ta đều là nam, vì cái gì mà chỉ có em bị ăn?"

"Kỹ thuật phòng the quá kém, chủ động khác nào giết người."

Vạn tiễn xuyên tâm.

Sự thật tàn khốc.

"...Không làm."

"Này?" Hắn vỗ vỗ gương mặt suy sụp của tôi.

"Anh không yêu em." Tôi thấp giọng lên án, "Đến một chút đau cũng không thể vì em mà chịu, còn nói gì là yêu."

Lục Phong im lặng không lên tiếng, rồi mới xoay người xuống dưới, nằm bên cạnh tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play