Diệc Thần vô cùng phấn chấn hỏi chúng tôi có muốn xem buổi biểu diễn tối mai không, trong tay còn giơ cao hai tấm vé.

"Nhạc gì?"

"ROCK."

"Trình độ ban nhạc ra sao?"

"Dĩ nhiên là hạng nhất." Diệc Thần đắc ý dào dạt mà chỉ chỉ vô ngực mình.

"Là ban nhạc của em phải không?" Biết ngay mà = = Vậy thì không thể không đi, bổn phận của anh hai là phải cổ vũ cho sự nghiệp nghệ thuật của em trai.

Lục Phong vốn định buổi chiều sẽ bay thẳng đến Kyoto, thấy vậy sắc mặt liền khó coi vô cùng. Theo kế hoạch của hắn thì tối mai chúng tôi sẽ ngồi trong liêu đình viên ở Kyoto ăn canh đậu hũ trắng nhạt thếch, dưới tán cây anh đào cùng nhau ngâm suối nước nóng thưởng hoa, chứ không phải ngồi trong quán rượu bé tẻo teo cùng với cả đống người xa lạ, lại càng không có hứng nghe mấy bài rock&roll xập xình.

Nán lại ở Tây An hơn một ngày rưỡi so với dự tính, đành phải dẫn hắn đi loanh quanh cho hết thời gian. Tôi phát hiện ra hắn đối với cảnh đẹp ở Tây An hoàn toàn không có hứng thú, chỉ khi nào tôi giới thiệu 'Em trước kia thường đến... Em trước kia thường ăn... Em trước kia thường...' thì mới tỉnh lại lên tinh thần, vì vậy tiếp đó đến chỗ nào tôi cũng bổ sung thêm một câu, "Đây là chỗ mà em trước kia XXX với XX." Đến quán cà phê uống trà chiều cũng không quên nói, "Hồi đó em thường xuyên đến đây, mocha pha rất ngon."

Lục Phong hớp một hơi, lẩm bẩm nói, "Vậy à? Trình độ thưởng thức đúng kém mà."

Ngại quá đại thiếu gia à, em đây là sinh viên nghèo hiếu học, chỉ có thể đến dạng quán này tiêu tiền thôi, không lẽ anh nghĩ em có cơ hội thưởng qua Jamaica Blue Mountain chắc?

Ăn hết miếng bánh muffin cuối cùng, thanh toán tiền xong, chuẩn bị đẩy cửa bước ra ngoài, khóe mắt chợt lướt tới một người đàn ông trẻ tuổi, đang nhàn nhã ngồi bắt chéo chân ở giữa quán.

Lúc này không phải là giờ cao điểm của quán, khách cũng thưa thớt, chỗ trống còn nhiều. Người bình thường sẽ chọn vị trí gần tường hay cửa sổ cho yên tịnh. Cố ý ngồi ở chỗ vô cùng bắt mắt lại ăn vận đẹp đẽ như thế, tôi biết chỉ có một người, có điều đáng lẽ giờ này hắn ta nên ở Tokyo ăn cơm nắm với sashimi mới đúng.

Thử đi qua vỗ vỗ vai một chút, "Tần Lãng?"

Hắn quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp trợn lớn, "Tiểu Thần!?"

Thoạt nhìn so với tôi còn giật mình hơn.

"Cậu trở về lúc nào vậy?" Năm nay là năm gì thế? Mọi người đều đổ xô về Tây Am?? "Diệc Thần có biết không?"

Trên mặt hắn có chút xấu hổ.

"Tiểu Thần, cậu ta là ai?" Vẻ mặt Lục Phong có chút không ưa, cau mày hỏi, vừa một phen đánh giá người kia. Loại đàn ông đỏm dáng như Tần Lãng là dạng mà Lục Phong cực kì không thích nhất.

Gương mặt anh tuấn đổi sắc năm, bảy lần, đột nhiên nhảy dựng lên ôm chặt tay tôi, hết sức mắc ói mà nói, "Tiểu Thần, hai năm nay anh sống ra sao, người ta nhớ anh muốn chết à ~"

Cậu muốn lên đường tìm chết phải không!?

Ngay cả tôi cũng không dám vuốt râu hùm, hắn ta nghĩ gì mà dám ngồi xổm trên đầu Lục Phong giương oai? Thật không biết đại não của tên này có bị chập cheng không nữa!

Tôi so với hắn còn nở nụ cười dịu dàng mắc ói hơn gấp bội, "Vậy sao? Hai bữa nữa tôi có việc gặp Diệc Thần, sẽ thuật lại những lời này cho nó nghe không sót một câu..."

Nói chưa dứt lời hắn liền mặt mày xám ngắt lùi về sau hai bước, giương ánh mắt ai oán lên nhìn tôi.

"Có rảnh thì đi thăm Diệc Thần đi." Câu này không thể quên nói, "Nó gầy quá."

Tần Lãng lại ai oán nhìn tôi và Lục Phong tay trong tay với nhau.

"Thằng nhãi đó là cái kia của Diệc Thần??" Lục Phong khó tin nói, "Có lầm không, nhìn y như con công thế mà..."

Vì để tăng mạnh ấn tượng, tôi lại theo thói quen lặp lại câu thần chú, "Trước kia em thường cùng với cậu ta..."

"Hừm?"

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, "Không có gì..." suýt tý nữa là thành nỗi oan nghìn năm.

Band của Diệc Thần tối đó vừa thấy em tôi lên sân khấu, liền lộ vẻ luống cuống, tay chân mất tự nhiên. Tôi đã biết chỉ có Tần Lãng mới làm được chuyện đó, tên ấy quả thật lanh lẹ mau mắn mà.

Nơi biểu diễn chính là trong quán của Thẩm Siêu, người ủng hộ đến không ít, nhưng tự nhiên nhất chính là Tần Lãng đại thiếu gia ngồi ngay hàng ghế đầu tiên, vừa ôm bó hoa đỏ rực vừa cười đầy vẻ mê giai.

Tên đó buồn nôn đến vậy, cả tôi còn phải đỏ mặt, không hiểu sao thằng em mình có thể chịu đựng được.

Đối với nhạc rock&roll hoàn toàn không có hứng thú, chỉ thấy hết sức ồn ào, Lục Phong bèn dứt khoát đi vào quầy uống rượu. Thẩm Siêu và cô bạn học của Diệc Thần tò mò đến bên cạnh hắn. Hiếm khi có người cùng Lục Phong nói chuyện, tôi liền an lòng thoải mái mà chú tâm xem em trai ôm micro trên sân khấu, ngoáy đầu dữ dội.

Sự thật chứng minh rằng chỉ bao giờ tôi buộc chặt Lục Phong trên lưng, mới là an toàn tuyệt đối không phát sinh nguy cơ.

Buổi diễn kết thúc, tôi đang tính cùng Tần Lãng đang cười vô cùng thỏa mãn hạnh phúc nói vài ba câu, đã bị người phía sau ôm lấy khiêng ra khỏi quán, trực tiếp nhét vào taxi.

Đáng thương cho tôi, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, đã bị ném thẳng lên giường khách sạn tra tấn đến chết đi sống lại. Tên chết tiệt kia không thèm bôi trơn, còn thô bạo đến cực điểm, chưa kể kéo dài không dứt...

"Có phải em đối với thằng đó còn vướng bận tình cảm không? Vì nó mà đau lòng gạt nước mắt chạy đến Thượng Hải? Anh chỉ là vật thế thân thôi phải không? Nó đụng qua chỗ nào của em? Chỗ này, chỗ này, hay là chỗ này?? Không thì là chỗ này??..."

Tôi cuống cuồng sợ hãi kêu la thảm thiết, cho đến khi không còn kêu nổi, từ trong ra ngoài đều tiếp nhận vài cái lễ rửa tội của hắn, tận đến lúc hấp hối mới được ôm vào phòng tắm rửa.

"Anh cảnh cáo em, nếu còn đối với người đàn ông khác có ảo tưởng gì hay dám vượt rào, cẩn thận anh đánh gãy chân em... Thế nào, em không tin à? Anh không bao giờ nói đùa với em, em nhớ cho kỹ đây."

...

"Người phản bội anh đều sẽ bị chết rất khó coi, chỉ có em là ngoại lệ."

...

"Nếu em dám làm chuyện có lỗi với anh, anh sẽ khiến em sống không bằng chết."

...

Thật là, lần nào cũng làm tôi sợ chết khiếp...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play