Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Khinh Ca, ta nói trước. Ngươi muốn đi Hàn Tấc, ta cũng phải đi." Khương Ly thấy Mộ Khinh Ca đi ra, nói thẳng.

Mộ Khinh Ca nhíu mày: "Ta không phải đi chơi, rất nguy hiểm." Thậm chí có khả năng đụng phải người trên Thần Ma đại lục.

Khương Ly cố chấp lắc đầu: "Chính vì có nguy hiểm nên ta mới muốn đi cùng ngươi. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không kéo chân sau."

"Ta cũng phải đi!" Nguyên Nguyên cũng tỏ thái độ.

Mộ Khinh Ca nhìn hai người họ, Nguyên Nguyên thì nàng chắc chắn phải dẫn đi, nhưng mà Khương Ly...

"Ngươi đừng nên đi, ở đây chờ ta." Mộ Khinh Ca nói.

Nhưng Khương Ly vẫn lắc đầu.

Mộ Khinh Ca mím môi không nói, thầm tính toán. Hiện tại nàng cần tiến vào Hàn Tấc nhanh trước một bước so với bên đại lục Thần Ma, tìm được Thần Sách cuốn Trung. Cho nên không thể trì hoãn thời gian.

Đại Tư Tế không hiểu rõ năng lực Ngân Trần và Bạch Li, nên chỉ điều Mộ Thần và Mộ Bằng về.

Nhưng cho dù nàng có trở về rồi điều thêm người nữa, thời gian cũng bị lãng phí đi nhiều. Nói không chừng sẽ bị đối phương giành trước.

Hiện giờ xem ra, bên cạnh nàng trừ Mộ Thần và Mộ Bằng, cũng chỉ còn Đại Tư Tế và Nguyên Nguyên. Đúng rồi!

Mộ Khinh Ca sáng mắt, còn có Hống!

Nàng vẫn còn một lá bài vàng này!

Vậy tính ra lực lượng tụ tập bên cạnh nàng không tính nhỏ.

Nếu Khương Ly đi theo... Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn Khương Ly. Thầm nghĩ: "Với huyết thống của nàng ấy nếu toàn lực kích phát, cũng rất cường hãn. Cho dù gặp phải nguy hiểm, ít nhất có thể tự bảo vệ mình."

Tính toán xong, Mộ Khinh Ca rốt cuộc gật đầu, nói với Khương Ly: "Được rồi, ngươi muốn đi theo thì đi, nhưng không thể mạo hiểm, phải nghe lời ta."

"Không thành vấn đề!" Khương Ly gật đầu.

"Tiểu tước gia, ngài vừa trở về, ăn trước điểm tâm đi." Ấu Hà lúc này lên tiếng.

Mộ Khinh Ca ngồi trên chiếc ghế dưới tàng cây, ăn mấy miếng điểm tâm, mới nói với Ấu Hà: "Hiện giờ tình huống ở Lạc Tinh Thành sao rồi?"

"Hồi Tiểu tước gia." Ấu Hà nói: "Hiện tại việc tái thiết Lạc Tinh Thành đang tiến hành một cách trật tự. Thực linh thú nhả ra rất nhiều linh thạch, còn phát hiện được một mạch khoáng nhỏ phụ cận Lạc Tinh Thành. Đội Mặc Dương thử đào xem, phát hiện đây là một nhánh núi sản sinh ra linh thạch trung cấp. Nếu đào sâu thêm, nói không chừng sẽ ra linh thạch cao cấp."

"Ồ?" Mộ Khinh Ca sáng mắt, cười nói: "Thực linh thú quả nhiên là bảo bối."

"Chúng ta ước tính khoảng chừng ba tháng nữa là có thể tuyên bố thành lập Lạc Tinh Thành. Trong khoảng thời gian này, Long Nha cũng vẫn đang hợp tác với một số gia tộc, thanh danh Long Nha ở Lưu Khách ngày càng cao. Mặc Dương nói chờ thêm hai tháng, Lạc Tinh Thành cơ bản là xây sửa xong, sẽ bắt đầu dán bố cáo." Ấu Hà bẩm báo lại tình huống Lạc Tinh Thành cho Mộ Khinh Ca.

Chờ nàng bẩm xong, Tuyết Gia cũng đã trở lại. Đi theo nàng là hai người Mộ Thần và Mộ Bằng.

"Thiếu chủ!"

"Thiếu chủ!"

Mộ Thần và Mộ Bằng bái kiến Mộ Khinh Ca, ánh mắt đều ẩn ẩn kích động.

Mộ Khinh Ca gật đầu với họ, nói: "Chặng đường vất vả, tối nay nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ngày mai chúng ta xuất phát, tới đích đến còn cần dựa vào các ngươi nhiều."

"Thiếu chủ nói quá lời." Mộ Thần nói.

Mộ Khinh Ca đứng dậy, thấp giọng nỉ non: "Ngày mai phải ra ngoài, xem ra vẫn nên đi chào hỏi một tiếng."

...

Mộ Khinh Ca lại đến tìm mình, Tang Thuấn Vương thấy hơi ngạc nhiên.

"Ca nhi, làm sao vậy?" Tang Thuấn Vương hỏi.

Mộ Khinh Ca nói: "Ngày mai ta muốn đi xa một chuyến, chưa biết ngày về."

Chưa biết ngày về?

Tang Thuấn Vương nhíu mày: "Có chuyện gì sao? Nếu cần nhân thủ, con cứ việc mở miệng. Tuy nói hiện giờ Tang tộc suy tàn, nhưng vẫn có thể phái chút lực lượng bảo vệ con."

"Không cần." Mộ Khinh Ca lắc đầu từ chối: "Lần này là việc của ta, ta sẽ mang theo người của mình đi. Ta để tỳ nữ của mình lại trong viện, thỉnh gia chủ giúp ta chiếu cố."

"Đứa nhỏ này, khi nào mới nguyện gọi ta một tiếng ngoại gia gia?" Tang Thuấn Vương rất là bất đắc dĩ.

Mộ Khinh Ca hơi mở miệng, không nói gì.

Tang Thuấn Vương đi tới trước mặt nàng, bàn tay to lập tức cầm thêm một chiếc áo giáp màu bạc: "Đây là áo giáp Thần cấp ta đã luyện chế nhiều năm. Nếu con không muốn dẫn người đi, thì phải mặc cái này vào. Áo giáp có thể chống đỡ công kích dưới Kim cảnh tầng ba. Kể cả là Kim cảnh tầng ba trở lên cũng có thể chống đỡ ba chiêu. Con mặc nó vào ta sẽ yên tâm hơn."

"Cái này..." Mộ Khinh Ca chần chờ.

Tang Thuấn Vương nhét áo giáp vào lòng nàng, nói: "Đừng chối từ, cho dù con không phải cháu gái ta, ta cũng phải suy xét vì huyết mạch tiếp cận Tổ Thần của con, cho nên đừng cảm thấy thiếu nợ ta cái gì."

Lời đã nói đến mức này, Mộ Khinh Ca gật đầu cất đi.

Sau đó nàng lại nói: "Lời hứa ta đáp ứng với Tang gia sẽ không đổi ý. Nếu có một ngày ta có thể đến nơi chúng thần ngã xuống tìm được Thần Cách, nhất định sẽ kích hoạt huyết mạch Tang tộc."

"Ngoại gia gia tin tưởng con. Nhưng con đừng tạo quá nhiều áp lực cho mình, con còn trẻ, không cần nóng vội." Tang Thuấn Vương gật đầu.

Ra khỏi chỗ Tang Thuấn Vương, Mộ Khinh Ca bất tri bất giác đi tới sân viện Tang Lam Nhược và Mộ Tuyết Vũ ở hiện giờ.

Nàng đứng ngoài cửa, không đi vào. Chỉ cách cửa viện xa xa nhìn ngọn đèn dầu trong phòng.

"Lão đại!" Bỗng nhiên từ đâu vang lên thanh âm kinh ngạc.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca lóe lóe, nhìn Mộ Tuyết Vũ nhanh chóng đi về phía nàng.

"Lão đại, tỷ tới khi nào vậy? Mau vào phòng đi." Mộ Tuyết Vũ nhìn thấy Mộ Khinh Ca đứng ngoài sân, trong lòng thầm vui sướng, cảm thấy mẫu thân rốt cuộc chờ đến mây tan trăng sáng rồi.

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, đi theo Mộ Tuyết Vũ vào phòng.

"Tuyết Vũ, là ai tới vậy?"

Trong phòng hình như đang dùng bữa, trên bàn bày biện bốn đĩa thức ăn và hai bát cơm.

Tang Lam Nhược đang ngồi bên bàn cầm bát đũa.

Nhìn thấy Mộ Khinh Ca đi theo Mộ Tuyết Vũ đi vào, bà ngơ ngẩn thả bát đũa xuống, đứng lên: "Ca nhi, con đến rồi?"

Nói xong, bà lại hoảng hốt, luống cuống tay chân tiếp đón: "Mau, mau ngồi xuống. Con còn chưa ăn cơm đi, không bằng ở đây cùng dùng bữa với chúng ta?"

"Tuyết Vũ, mau mang thêm bát đũa cho tỷ tỷ con." Bà lại bảo Mộ Tuyết Vũ.

Mộ Tuyết Vũ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Mộ Khinh Ca không kháng cự, đi tới bên bàn ngồi xuống ghế trống.

Chỉ chốc lát, Mộ Tuyết Vũ đã cầm xong bát đũa đi đến, đặt trước mặt Mộ Khinh Ca.

Ba người ngồi quanh một bàn, lần này từ Lâm Xuyên trở về, Mộ Khinh Ca và Mộ Hùng nói chuyện rất nhiều, đối với Tang Lam Nhược chỉ có chút lạ lẫm.

Cảm giác lạ lẫm không phải bởi cái gì, chỉ là bởi bọn họ vốn dĩ là hai người không liên quan gì nhau.

Cơm chiều có Mộ Khinh Ca gia nhập, ăn đến cực kỳ an tĩnh.

Mộ Khinh Ca từng là quân nhân, lúc ăn cơm có thể không nói một tiếng nhanh chóng ăn hết. Chờ nàng ăn xong, buông bát đũa, hai người Tang Lam Nhược và Mộ Tuyết Vũ mới ăn được một nửa. Đồ ăn trên bàn còn dư rất nhiều.

Nàng buông đũa xuống, Tang Lam Nhược và Mộ Tuyết Vũ không tự chủ cũng buông đũa theo.

Tang Lam Nhược nói với Mộ Tuyết Vũ: "Tuyết Vũ, xới cơm cho tỷ tỷ con đi."

"Được rồi." Mộ Tuyết Vũ vừa muốn động, Mộ Khinh Ca lên tiếng ngăn cản.

Nàng mím môi, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Tang Lam Nhược, chậm rãi nói: "Tối nay ta tới là muốn nói một tiếng, ngày mai ta sẽ đi xa, chưa định ngày về. Phụ thân ở chỗ ta rất an toàn, cũng rất tốt, bà yên tâm. Còn có, Dực Trần ở lại Lâm Xuyên cũng có rất nhiều người chiếu cố, không cần lo cho nó."

Nói xong nàng đứng lên, định rời đi.

"Ca nhi!" Tang Lam Nhược đứng lên, gọi Mộ Khinh Ca lại.

Mộ Khinh Ca dừng bước, không quay người.

Tang Lam Nhược có chút nghẹn ngào: "Đi đường cẩn thận, bình an trở về."

Mộ Khinh Ca rũ mắt, nhẹ gật đầu. Nhanh chóng rời khỏi phòng, ra ngoài tiểu viện.

"Nương, tỷ tỷ đã chậm rãi tiếp nhận người, người đừng thương tâm." Mộ Khinh Ca đi rồi, Mộ Tuyết Vũ đi tới bên đỡ Tang Lam Nhược ngồi xuống.

Tang Lam Nhược chậm rãi lắc đầu, lo lắng sốt ruột: "Nó có tiếp nhận ta hay không, ta không để bụng, ta chỉ lo cho an nguy nó. Sau khi con kể chuyện nó ở Lâm Xuyên thế nào, ta biết cuộc đời đứa nhỏ này không bình phàm. Nhưng càng là người không tầm thường, càng phải thừa nhận nhiều trắc trở hơn so với ai khác. Ta chỉ lo lắng nó, đau lòng nó..."

"Nương, con sẽ nỗ lực, sau đó giúp đỡ tỷ tỷ, không để một mình tỷ phải vất vả nữa." Thanh âm Mộ Tuyết Vũ nghẹn ngào.

"Hài tử ngoan, hài tử ngoan, các con đều là hài tử ngoan của nương." Tang Lam Nhược ôm Mộ Tuyết Vũ, để nàng dựa vào vai mình, nhẹ vỗ về.

Mộ Khinh Ca rời khỏi tiểu viện Tang Lam Nhược, đi xa, mới thở dài thật dài.

Cùng ở chung với Tang Lam Nhược...

Mộ Khinh Ca cười lắc đầu: "Thuận theo tự nhiên đi."

Lắc lắc tay áo, nàng đi đến tiểu viện của mình.

...

Sáng sớm hôm sau, Mộ Khinh Ca mang người xuất phát.

Đường đi đều dựa vào Đại Tư Tế, ngoại trừ ông, Mộ Khinh Ca còn mang theo Mộ Thần, Mộ Bằng, Khương Ly và Nguyên Nguyên. Một hàng sáu người đúng là chỉ chú trọng tinh anh hơn số lượng.

"Rốt cuộc Hàn Tấc ở nơi nào?" Trên đường, Mộ Khinh Ca hỏi.

"Ở một không gian khác." Đại Tư Tế trả lời nàng như vậy.

"Thiếu chủ, ta cần phải ở bên ngoài mở thông đạo Trung Cổ Giới với Hàn Tấc, hơn nữa phải duy trì thông đạo không bị đóng. Cho nên ta không thể đi cùng mọi người vào Hàn Tấc, vào bên trong mọi sự phải dựa vào chính mình!"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi trầm xuống. Nàng trầm ngâm: "Nói vậy là nếu vị sư huynh của ngươi tìm được manh mối Hàn Tấc, hắn cũng có thể ở đại lục Thần Ma mở thông đạo, cũng không thể đi vào?"

"Không sai!" Đại Tư Tế gật đầu.

Thấy mọi người nhìn ông, ông giải thích thêm: "Hàn Tấc là một không gian độc lập được sáng tạo ra. Vừa không thuộc Trung Cổ Giới, cũng không thuộc Thần Ma đại lục. Cho nên không thể đi con đường bình thường. Ta và sư huynh có thể suy tính ra vị trí nó, sau đó lợi dụng thủ pháp đặc thù tạm thời đả thông mối liên hệ giữa hai nơi, vậy là có thể đưa mọi người vào. Chỉ là..."

Ông chần chờ.

Mộ Bằng hỏi: "Chỉ là cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play