Edit: Diệp Lưu Nhiên

Lâm Xuyên, Cổ Vu quốc.

Lại trở về đây, đồng nghĩa phải về Trung Cổ Giới.

"Lão đại, Dực Trần ở đây không sao chứ? Muội cứ cảm thấy đệ ấy sẽ gây chuyện." Mộ Tuyết Vũ lo lắng nói.

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, cười nói: "Muội là tỷ tỷ, không phải nương. Nó muốn ở lại Mộ gia không có gì không tốt, hơn nữa lão gia gia coi trọng nó, ta đoán phỏng chừng giờ này đã bị lão gia ném vào quân doanh rồi."

"Phụt." Mộ Tuyết Vũ che miệng cười khẽ: "Tưởng tượng tiểu tử kia lăn lộn trong quân doanh, muội chợt thấy đệ ấy ở lại không phải chuyện xấu."

Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng cười.

Mộ Dực Trần chủ động ở lại cũng là một chuyện tốt.

Ít nhất Mộ Hùng không còn cô đơn, nàng cũng yên tâm hơn.

Còn về điều Mộ Tuyết Vũ lo lắng, Mộ Khinh Ca cảm thấy hoàn toàn không cần phải lo. Mộ Dực Trần hiện giờ là tiểu thế tử Mộ phủ, là đệ đệ của Mộ Khinh Ca nàng, lại có mập mạp hộ giá, Tần quốc ai dám chọc?

Kể cả quốc gia khác, lấy bản lĩnh của hắn chỉ cần không gây rắc rối gì lớn, sẽ không xảy ra chuyện.

Cho dù thật sự gây họa, các thế lực Lâm Xuyên nhiều ít cũng phải nể mặt nàng.

"Đã trở lại?"

Đến hoàng cung Cổ Vu quốc, hai người Mộ Khinh Ca thấy Khương Ly đứng ngoài cửa nghênh đón.

Mộ Khinh Ca nhướng mày trêu ghẹo: "Làm phiền nữ hoàng bệ hạ tự mình nghênh đón, thật đúng là tam sinh hữu hạnh."

Khương Ly cười khanh khách đi đến, âm thầm nghiến răng: "Nếu ngươi còn không trở lại, lão nương sẽ đi Tần quốc tìm ngươi ngay!"

Mộ Khinh Ca vừa nghe, nhướng cao mi.

Khương Ly buồn rầu: "Ngươi không biết đâu. Khoảng thời gian này mấy trưởng lão cả ngày líu ríu nhắc mãi chuyện lưu lại huyết mạch."

"A?" Mộ Khinh Ca cực kỳ kinh ngạc.

Lưu lại huyết mạch? Đây là tiết tấu muốn Khương Ly thành thân sinh con?

Khương Ly tức giận: "Đúng vậy, mấy vị trưởng lão sợ ta một đi không trở về, bắt ta để lại dòng dõi. Nói là không muốn huyết mạch hoàng tộc bị đoạn tuyệt."

"Từ đã." Sắc mặt Mộ Khinh Ca cổ quái nhìn nàng: "Ngươi lưu huyết mạch lại thế nào?"

Không phải nam tử mới để lại huyết mạch thôi sao? Khương Ly để lại thế nào? Chẳng lẽ tùy tiện gả cho nam nhân, sau đó mang thai sinh con là có thể rời đi?

"Ngươi suy nghĩ vớ vẩn gì thế?" Khương Ly nhéo Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca không đề phòng, cánh tay bị ăn đau.

"Chúng ta có một loại cổ pháp, chỉ cần ta có gì gì đó với nam tử, là có thể rút ra tinh khí tồn trữ cho nhà trai dựng dục." Gò má Khương Ly đỏ ửng.

"..." Mộ Khinh Ca hóa đá tại chỗ. Nam nhân sinh hài tử? Quả thực đảo lộn tam quan nàng.

"Khụ khụ, nam nhân mười tháng hoài thai, sinh con thế nào?" Sinh mổ sao? Tỉnh táo lại, Mộ Khinh Ca khiêm tốn học hỏi.

"Hừ, ngươi không quên trong cơ thể ta có huyết mạch Tu Xà đi?" Khương Ly có chút thẹn thùng.

Mộ Khinh Ca gật đầu.

"Cái đó... loài rắn nở ra thế nào." Khương Ly cười.

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, bỗng trợn to mắt buột miệng thốt ra: "Mịa nó! Đẻ trứng!"

Khương Ly hung hăng trừng mắt, giải thích: "Đơn giản mà nói, chỉ cần ta đ0ng tình là có thể khiến Tu Xà sinh ra dòng dõi, sau đó bảo tồn thích đáng, tìm được người thích hợp để rót vào. Sau đó từ người thích hợp rồi tiêm huyết mạch vào, cẩn thận ấp là có thể nở ra con cháu."

Mộ Khinh Ca lập tức bừng tỉnh đại ngộ!

Thì ra là trứng không thụ tinh, sau đó tiến hành quá trình thụ tinh, là có thể nở ra con non. So với nam nhân sinh con mà nàng nghĩ hoàn toàn khác nhau.

"Khụ khụ, vậy ngươi bảo có gì gì đó với nam nhân..." Mộ Khinh Ca ghé sát vào nàng, nhỏ giọng hỏi.

Khương Ly xấu hổ dậm chân, kéo tai nàng giải thích: "Không phải như ngươi nghĩ, chính là muốn... ừm, tán tỉnh, làm ta đ0ng tình, sau đó..."

Sau đó rụng trứng!

Mộ Khinh Ca đã hiểu.

Nàng lập tức hả hê: "Vậy ngươi cứ nghe lời các trưởng lão đi, dù sao cũng không hại."

"Hừ! Lão nương không làm!" Khương Ly trực tiếp từ chối: "Ta đã nói, bảo họ tìm một người thích hợp trong tộc lên làm nữ hoàng mới, ta làm Thái thượng hoàng là được."

Nói xong, nàng ngửa đầu cười ha hả, thái độ kia cực kỳ kiêu ngạo.

Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng: "Ngươi hạ quyết tâm không trở lại?"

Khương Ly lắc đầu: "Cũng không phải là không trở lại, chẳng qua sau này đoán chừng ta rất ít về Cổ Vu quốc. Bọn họ cần gì phải chờ ta?"

Tự dưng thấy buồn, khiến Mộ Khinh Ca thu hồi tâm tư vui đùa.

"Không nói chuyện này, ngươi đoán xem trong cung có ai chờ ngươi?" Khương Ly cười nói.

Mộ Khinh Ca cũng cười: "Phượng Vu Phi."

Khương Ly sửng sốt, cắn răng: "Ngươi thông minh!"

Mộ Khinh Ca cười rộ lên: "Lúc trước ta bảo ngươi ghé thăm Ly quốc, giờ ngươi hỏi ta như thế, ngoại trừ Phượng Vu Phi thì còn có thể là ai?"

Khương Ly bất đắc dĩ lắc đầu: "Biết không thể gạt được ngươi mà. Đi thôi, nàng ấy ở chỗ ta đợi ngươi mấy ngày rồi."

Mộ Khinh Ca gật đầu, quay lại nhìn Mộ Tuyết Vũ đi sau nàng: "Muội về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta về Trung Cổ Giới."

"Vâng." Mộ Tuyết Vũ đi theo thị nữ Cổ Vu quốc.

Đợi nàng đi xa, Khương Ly mới hỏi: "Sao lại chỉ mang về một đứa thế?"

"Dực Trần chủ động nói muốn ở lại bồi lão gia tử." Mộ Khinh Ca giải thích.

Khương Ly gật đầu: "Vậy cũng tốt, lão gia tử có người bên cạnh, ngươi lang bạt bên ngoài cũng bớt lo hơn."

"Ừm."

...

Mộ Khinh Ca theo Khương Ly tới nơi Phượng Vu Phi tạm thời ở lại. Xong mới phát hiện không chỉ có Phượng Vu Phi, mà còn có Mộc Dịch.

"Tiểu tước gia!" Nhìn thấy Mộ Khinh Ca, Phượng Vu Phi lập tức quỳ lễ.

"Đứng lên đi." Mộ Khinh Ca nâng nàng dậy.

Phượng Vu Phi đứng dậy, cảm kích Mộ Khinh Ca: "Đa tạ Tiểu tước gia thay ta tìm trượng phu, Vu Phi thật sự không có gì báo đáp. Hôm nay phu thê chúng ta ở đây, muốn tự mình nói lời cảm tạ Tiểu tước gia."

"Không cần khách khí, đây cũng là chuyện ta từng đáp ứng ngươi." Mộ Khinh Ca nói xong, nhìn về phía Mộc Dịch.

Mộc Dịch đã khôi phục chút sinh khí, nhưng có vẻ vẫn trầm tính.

Gặp kiếp nạn rồi còn bị tra tấn nhiều năm, muốn khôi phục đều cần quá trình.

Mộc Dịch cũng đi tới, hành lễ với Mộ Khinh Ca: "Lúc trước ở Trung Cổ Giới, Mộc Dịch có chỗ thất lễ Tiểu tước gia, mong thứ lỗi. Mộc Dịch cảm tạ ân cứu giúp của Tiểu tước gia, cũng cảm kích Tiểu tước gia làm mọi chuyện cho phu thê chúng ta."

"Ngươi không định về Trung Cổ Giới?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Mộc Dịch sửng sốt, chậm rãi lắc đầu. Hắn thoải mái cười nói: "Mới đầu, ta không muốn cứ vậy trở về bên Vu Phi, sau đó dưỡng thương ở chỗ Hàn thiếu chủ, nghe hắn nói Mộc gia xong rồi, bị diệt trong cuộc tranh đấu gia tộc. Một khắc kia, ta bình thường trở lại. Nếu Mộc gia đã hôi phi yên diệt, vậy ta đây tiếp tục ở lại Trung Cổ Giới cũng không còn ý nghĩa gì, hơn nữa ở Lâm Xuyên còn có người đang chờ ta."

Dứt lời, hắn cầm tay Phượng Vu Phi, nắm thật chặt.

Mộc gia xong rồi?

Mộ Khinh Ca hơi bị bất ngờ.

Sau khi nàng rời khỏi Lan Ô Thành, không chú ý tới tình huống Mộc gia nữa. Cuối cùng chỉ nghe nói ba gia tộc Lan Ô Thành đấu đá hỗn loạn.

Mộ Khinh Ca lấy lại tinh thần, nói Mộc Dịch: "Vậy thì hãy sống thật tốt ở Lâm Xuyên đi."

Gặp mặt Phượng Vu Phi, cũng chỉ là hàn huyên thôi.

Đêm nay ở hoàng cung Cổ Vu quốc, Khương Ly chiêu đãi tiệc rượu. Ngày mai, ba người lặng lẽ tới truyền tống trận Trung Cổ Giới.

Quầng sáng bao trùm, khi mở mắt lại trở về Tây châu Trung Cổ Giới.

Trằn trọc mấy ngày, các nàng mới trở lại Phù Sa Thành Tang gia.

...

"Trở về rồi?" Trở lại Tang gia, Tang Thuấn Vương không ngạc nhiên việc không thấy Mộ Dực Trần.

"Ngoại gia gia, một mình gia gia ở Lâm Xuyên, chúng con thật sự không yên tâm, nên Dực Trần chủ động ở lại." Mộ Tuyết Vũ giải thích cho Tang Thuấn Vương.

Tang Thuấn Vương gật đầu: "Ta hiểu, trở về rồi, vậy đi thăm mẫu thân các con đi."

Mộ Khinh Ca cùng Mộ Tuyết Vũ ra khỏi phòng Tang Thuấn Vương. Mộ Tuyết Vũ có chút do dự: "Lão đại, chúng ta cùng đi thăm nương không."

"Lão đại!"

Mộ Khinh Ca đang định trả lời, chợt nghe thấy giọng Nguyên Nguyên.

Nàng nhìn sang, thấy Nguyên Nguyên chạy tới chỗ nàng.

"Lão đại, Đại Tư Tế tính ra rồi!" Nguyên Nguyên chạy đến trước mặt Mộ Khinh Ca, kích động nói. Hắn vừa nhìn thấy Khương Ly trở về, là biết Mộ Khinh Ca cũng trở về. Biết Mộ Khinh Ca sốt ruột điều gì, nên không dám chậm trễ chạy tới đây.

Quả nhiên nghe hắn nói vậy, Mộ Khinh Ca sáng mắt, lập tức nói: "Chúng ta trở về."

Nàng và Nguyên Nguyên rời đi, Mộ Tuyết Vũ vẫn đứng tại chỗ.

Nhìn bóng lưng Mộ Khinh Ca biến mất, nàng mới thì thào: "Lão đại, tỷ có thể cùng muội về gặp nương không?"

Trở về tiểu viện, Mộ Khinh Ca nhấc chân đi thẳng vào phòng Đại Tư Tế. Thậm chí không chú ý tới Ấu Hà trong thời gian nàng rời khỏi đã từ Lạc Tinh Thành đến Tang gia.

"Thiếu chủ, ngài đã trở lại!" Đại Tư Tế nhìn về phía Mộ Khinh Ca, tươi cười.

Mộ Khinh Ca giương đôi mắt thanh thấu nhìn ông: "Tính ra rồi?"

Đại Tư Tế gật đầu: "Không nhục sứ mệnh."

"Hàn Tấc! Hàn Tấc!" Mộ Khinh Ca chậm rãi nắm chặt tay mình, miệng than nhẹ. Nàng rốt cuộc có thể nhìn thấy Thần Sách cuốn Trung sao?

Hít một hơi thật sâu, Mộ Khinh Ca hỏi: "Chúng ta khi nào xuất phát?"

Đại Tư Tế nghĩ nghĩ rồi nói: "Càng nhanh càng tốt, nếu muộn tất sinh biến." Nàng hiểu ông đang lo lắng chuyện gì.

"Nếu vậy, ta lập tức thông tri Mộ Thần đến đây." Mộ Khinh Ca nói.

Đại Tư Tế cũng mở miệng: "Lần hành động này chú trọng tinh anh hơn số lượng, thiếu chủ mang theo người dùng được là đủ rồi. Bởi vì trước đó Thiếu chủ chưa trở về cho nên khi tính ra vị trí Hàn Tấc, ta đã lén bảo Tuyết Gia truyền âm điều Mộ Thần và Mộ Bằng về."

Nói xong, ông lại tính một chút, mới ngẩng đầu nói với Mộ Khinh Ca: "Tính toán hẳn là hôm nay họ sẽ trở lại Phù Sa Thành."

Mộ Khinh Ca suy tư, gật đầu nói: "Được, ngày mai chúng ta xuất phát."

Đại Tư Tế gật đầu.

Mộ Khinh Ca rời khỏi phòng Đại Tư Tế, ra ngoài sân nhìn thấy Khương Ly và Nguyên Nguyên khe khẽ nói nhỏ. Ấu Hà đang bưng điểm tâm chuẩn bị ra, Tuyết Gia không biết đi đâu, hẳn là có liên quan đến Đại Tư Tế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play