Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Chàng không bỏ, ta không rời." Nhìn cặp mắt kia, Mộ Khinh Ca nói ra lời hứa.

Chàng không bỏ, ta không rời!

Sáu chữ đơn giản khiến Tư Mạch suиɠ sướиɠ muốn bay lên. Tiếng cười tự đáy lòng chậm rãi phát ra từ cổ họng, rồi dần vang vọng trong xe, thậm chí truyền ra ngoài.

Tiếng cười suиɠ sướиɠ kia khiến người ngoài xe ghé mắt. Bọn họ không biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà khiến Tư Mạch thoải mái cười to như thế.

Thu liễm nụ cười, Tư Mạch nhìn Mộ Khinh Ca ngửa cổ. Ánh mắt ôn nhu triền miên ẩn chứa tình cảm nồng đậm, chậm rãi cúi thấp đầu ôn nhu ngậm lấy đôi môi khiến hắn ngày đêm nhớ thương.

...

Hai đội ngũ hợp thành một tiếp tục đi tới Kim Hải phủ. Tòa thành trì khổng lồ phía trước càng thêm rõ ràng xuất hiện trước mắt mọi người.


Mắt thấy qua thêm một lát nữa là có thể tiến vào Kim Hải phủ, đoàn xe bỗng nhiên ngừng lại.

"Phải đi rồi sao?" Trong xe, Mộ Khinh Ca nhướng mi hỏi.

Tư Mạch gật đầu, nói: "Có vài tin tức cần xác định một chút. Chờ ta, ta sẽ nhanh chóng tới tìm nàng."

"Được." Mộ Khinh Ca trả lời dứt khoát.

Tư Mạch khẽ cười, luyến tiếc kéo Mộ Khinh Ca hôn lên trán nàng.

Mềm nhẹ, như lông chim phớt qua.

Chờ Mộ Khinh Ca lại mở mắt, trong xe nào còn thân ảnh Tư Mạch? Chỉ còn lại cửa xe khép hờ.

"Thiếu chủ." Cửa xe mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào nửa thân mình Mộ Khinh Ca, Tuyết Gia xuất hiện ngoài cửa.

Tầm mắt Mộ Khinh Ca đảo qua bên ngoài, quả nhiên không thấy Cô Dạ và Cô Nhai.

"Thiếu chủ, phía trước là Kim Hải phủ." Tuyết Gia nói.

"Chuẩn bị vào thành." Mộ Khinh Ca phân phó.

Vì thế, xe linh thú lại khôi phục như ban đầu. Kinh Hải và Nguyên Nguyên ngồi ngoài xe, mà Mộ Khinh Ca dẫn theo bốn nữ tử ngồi trong xe.


Bạch Li chui vào xe, ánh mắt ái muội ném sang Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca trấn định nhìn lại, có vẻ vô cùng bình tĩnh.

"Tiểu tước gia, sau khi vào Kim Hải phủ chúng ta lại thuê viện ở tiếp sao?" Ấu Hả hỏi.

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, nàng đến Kim Hải phủ chủ yếu là bởi Hàn Thải Thải nói. Nàng muốn nhanh chóng dung nhập Trung Cổ Giới, mà không chỉ là một khách qua đường. Muốn hiểu biết các Châu ở Trung Cổ Giới, vậy Châu phủ là nơi có thể tìm hiểu về các Châu nhất.

Cái gọi là Thanh Anh Bảng, Phượng Hoàng Bảng cũng được treo trong Châu phủ, ngọn nguồn lịch sử gia tộc cũng đều ở trong đó.

Nàng muốn hiểu biết toàn bộ, phỏng chừng cũng phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng.

Cân nhắc một lát, Mộ Khinh Ca mới nói với Ấu Hà: "Ừm, tìm nơi nào yên tĩnh không bị làm phiền ở tạm."

Biết nhu cầu của Mộ Khinh Ca, Ấu Hà không hề hỏi nhiều.


Kinh Hải điều khiển xe linh thú chậm rãi tiến vào Kim Hải phủ khổng lồ. Mộ Khinh Ca xuyên qua cửa sổ nhìn thấy dáng vẻ cửa thành cao trăm trượng, xe linh thú đi qua nó trông nhỏ bé như con kiến.

"Các thành trì Trung Cổ Giới đều do gia tộc quản lý. Vậy còn Kim Hải phủ? Ai có thể quản chi phủ một châu?" Mộ Khinh Ca tự hỏi.

Đương nhiên vấn đề này, người trong xe đều không ai trả lời được.

Trong đội ngũ chỉ có Kinh Hải là người nơi đây, nhưng từ nhỏ đều sống ở làng chài, căn bản không tới những nơi này nên cũng không biết.

Sau khi vào thành, hắn giống như Nguyên Nguyên, đều tò mò mới mẻ đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Mộ Khinh Ca sai Hoa Nguyệt mở cửa sổ xe, thấy diện mạo chân thực của Kim Hải phủ. Con phố thẳng tắp thênh thang với hàng cây to hai bên đường. Phía sau bóng cây có người đi lại, rồi lại có những sạp quán sầm uất nhộn nhịp.
Kim Hải phủ có rất nhiều người, mặt đường khắp nơi đều là người khiến xe linh thú đi rất chậm, vừa vặn tiện cho bọn họ nhìn ngắm Kim Hải phủ.

Đi một lát, trong tầm mắt xa nhất xuất hiện một kiến trúc đặc thù.

Kiến trúc được xây nên như tòa tháp mái vòm, chiếm diện tích cực lớn. Xung quanh có rất nhiều người canh gác nghiêm mật. Toàn bộ khung đỉnh đều được dát phấn vàng, mặt tường sơn trắng, khảm đá quý bảy màu, nhìn qua hoa lệ mà thần thánh.

"Đó là nơi nào?" Hoa Nguyệt tò mò.

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đáp: "Mặc kệ là nơi nào, đều là trung tâm thành trì." Nàng đã chú ý tới địa phương thần thánh hoa lệ kia, kiến tạo ngay giữa trung tâm Kim Hải phủ.

Có thể xây dựng ở vị trí trung tâm, chỉ có thể nói lên rằng nơi đó mang ý nghĩa tượng trưng và cũng là quan trọng nhất của toàn bộ thành trì.
Xe linh thú chậm rãi đi, khi Kinh Hải nhìn thấy một cửa hàng có viết 'môi giới', thì ngừng lại.

Hắn khống chế linh thú, xoay người nói vào trong xe: "Ấu Hà tỷ tỷ, ở đây có người môi giới, chúng ta có cần thuê nhà không?"

Hắn vừa dứt tiếng, cửa xe mở ra. Ấu Hà đi ra ngẩng đầu nhìn tấm biển môi giới, nói: "Ta đi xem có thích hợp không." Nói xong, nàng đi vào cửa hàng đó.

Mộ Khinh Ca ở trong xe nhìn đường phố bên ngoài, đột nhiên nàng nói với Bạch Li: "Lúc trước ngươi không tới Trung Cổ Giới sao?"

Bạch Li bĩu môi: "Ta nào biết? Ta còn chưa khôi phục hoàn toàn ký ức."

Câu trả lời của nàng, khiến Mộ Khinh Ca từ bỏ ý định dò hỏi.

Chỉ chốc lát, Ấu Hà trở về, báo cho Mộ Khinh Ca đã tìm được một nơi ở tốt. Người môi giới dẫn mọi người qua xem, nếu thích hợp thì có thể lập tức dọn vào.
Năng suất làm việc cao khiến Mộ Khinh Ca có ấn tượng không tồi với Kim Hải phủ.

Xe linh thú đi theo người môi giới, chạy trong phố lớn ngõ nhỏ Kim Hải phủ. Ấu Hà không ngồi vào xe, mà ở bên ngoài hỏi thăm người môi giới tin tức có liên quan đến Kim Hải phủ.

Đi lại trong thành khoảng một canh giờ, tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài xe dần biến mất, xung quanh trở nên yên tĩnh hơn.

"Chính là ở đây." Người môi giới bảo xe linh thú dừng lại, chỉ vào cửa viện đóng chặt rồi nói với Ấu Hà.

Ấu Hà gật đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, mới đi tới cạnh xe, nói với Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, chúng ta tới rồi."

Giọng nói hạ xuống, cửa xe mở ra. Mấy nữ tử phong tư trác tuyệt mỗi người một vẻ lục tục đi ra.

Người môi giới nhìn các mỹ nhân liên tiếp đi ra từ trong xe, khϊếp sợ đến há miệng. Đôi mắt không biết nên nhìn ai mới tốt.
Khi Mộ Khinh Ca một thân hồng y đi ra, người môi giới càng hít ngược một hơi.

Lúc trước hắn đã bị gương mặt xinh đẹp của thiếu niên Nguyên Nguyên ngoài xe làm chấn kinh không nhẹ, rồi lại nhìn nhiều mỹ nhân như vậy. Tưởng đã thành quen, ai ngờ sau khi nhìn Mộ Khinh Ca, hắn lại đổi mới nhận thức cái gì gọi là 'nhân gian tuyệt sắc'.

Nhìn Mộ Khinh Ca được chúng mỹ nữ vây quanh, hắn không khỏi hâm mộ.

Hắn thầm cảm thán: 'Quả nhiên, muốn hưởng thụ tuyệt sắc trái ôm phải ấp, hưởng hết phúc tề nhân, thì trước tiên phải có nhan sắc đã!'

Cũng may người môi giới được qua huấn luyện, hắn lập tức thu liễm khϊếp sợ, thái độ chuyên nghiệp mở cửa viện đón mọi người vào.

"Tòa trạch viện này vốn thuộc về một tiểu gia tộc, chỉ là tiểu gia tộc kia bị diệt, nên biệt viện này bị bán đi. Các người đừng lo lắng, trong biệt viện này không có người chết." Người môi giới giới thiệu cho đám người Mộ Khinh Ca.
Câu giải thích của hắn, khiến Bạch Li bật cười trêu chọc: "Cho dù có người chết, chúng ta cũng không sợ."

Người môi giới cười ngượng ngùng, bộ dạng lấy lòng.

Có thể thấy, được đứng chung với mỹ nhân tuyệt đối đáng giá là chuyện khiến hắn thổi phồng cả đời!

"Chư vị tùy ý thăm quan đi. Biệt viện này không lớn, nhưng có thể chứa được mọi người." Người môi giới giới thiệu.

Mộ Khinh Ca đi đầu vào phòng ở biệt viện, thăm quan khắp nơi. Người khác đều tản ra tìm kiếm chỗ mình hứng thú.

Ví như Ấu Hà, việc đầu tiên là đi tìm phòng bếp.

Mà Nguyên Nguyên thì chạy ra hậu viện hoa viên.

Chỉ có Kinh Hải đứng tại chỗ không biết đi thăm quan đâu. Với hắn mà nói, chỗ nào đều giống nhau. Cho nên chỉ cần người khác hài lòng là được, hắn không sao cả.

Thấy hắn không động, người môi giới đơn giản ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng bắt chuyện: "Nè, tiểu ca. Các ngươi từ đâu tới vậy?"
Kinh Hải nhìn hắn, mỉm cười như ánh dương: "Chúng ta đi du lịch Nam châu, đi rất nhiều nơi." Đi theo Mộ Khinh Ca non nửa năm, hiện giờ hắn không còn là thiếu niên đơn thuần không có tâm cơ, không hề che giấu riêng tư.

Người môi giới bừng tỉnh đại ngộ, nói thầm: "Gần đây Kim Hải phủ có không ít người lạ tới, rất nhiều người đến từ các Châu khác, không biết là chuyện gì xảy ra. Ta còn tưởng rằng các ngươi cũng vì thế mà đến."

"Có rất nhiều người từ bên ngoài tới nơi này sao?" Tròng mắt Kinh Hải chuyển động, thái độ tò mò.

Thấy đôi mắt tò mò hồn nhiên của thiếu niên, người môi giới lập tức đắc ý, hơi khoe khoang: "Đúng vậy! Người lui tới Kim Hải phủ thường đều là người bản địa Nam châu, có rất ít người từ Châu khác tới đây. Lần này tới nhiều như vậy, mà ai nấy đều bất phàm, ta dám khẳng định nhất định đã xảy ra đại sự gì rồi!"
"Đó là những người nào vậy?" Kinh Hải thử hỏi.

Người môi giới lại cười trừ: "Ta không rõ là ai lắm, chỉ là từ khí chất và y phục, cộng thêm vẻ mặt cao ngạo là chắc chắn lai lịch không nhỏ rồi."

"Vậy sao ngươi biết họ từ Châu khác tới?" Kinh Hải tò mò.

Người môi giới bĩu môi: "Bọn họ vừa tới là chê bai. Nói cái gì mà Nam châu các ngươi quả thực chính là thâm sơn cùng cốc, kẻ ngốc cũng biết họ không phải người Nam châu."

"Ồ? Ở trên địa bàn Nam châu còn dám chê Nam châu, xem ra những người này quả nhiên khác thường." Kinh Hải phụ họa.

Người môi giới gật đầu: "Ai nói không phải chứ? Nếu là người bình thường nói vậy, phỏng chừng đã sớm bị đánh ngã. Nhưng bên cạnh họ có thị vệ Thần Điện bảo hộ, kiến dân như chúng ta chỉ có thể giận mà không dám nói gì."
"Có thị vệ Thần Điện bảo hộ?" Kinh Hải kinh ngạc hỏi.

Trên đường tới đây, hắn nghe Ấu Hà tán gẫu với người môi giới, biết chưởng quản Kim Hải phủ là một nơi xưng 'Thần Điện', cũng chính là kiến trúc hoa lệ thánh khiết lúc tới bọn họ có thấy.

"Còn không phải sao, ngươi nói xem, Thần Điện rõ ràng ở bên phía Nam châu chúng ta, vậy mà chống lưng cho người ngoài, chuyện gì thế không biết?" Người môi giới không nhịn được chửi nhỏ.

"Vậy... Bọn họ tới bao nhiêu người, đến mấy ngày rồi?" Kinh Hải tiếp tục hỏi.

...

Trong phòng khách biệt viện, Mộ Khinh Ca đứng bên trong. Tầm mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ngoài tiền viện, thấy Kinh Hải và người môi giới nói chuyện dưới tàng cây.

Ấu Hà đi tới sau lưng nàng, thấp giọng xin chỉ thị: "Tiểu tước gia, đều đã xem đại khái, chúng ta chọn chỗ này luôn không?"
Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói: "Không vội, chờ Kinh Hải và người môi giới nói chuyện xong đã."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play