Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Tiểu Ca nhi, ta nhớ nàng." Thanh âm quen thuộc, mùi hương quen thuộc vởn quanh bên tai trước mũi Mộ Khinh Ca.

Nàng mở to mắt, không thể tin trước mặt đều là thật!

Nhưng còn không đợi nàng kịp phản ứng, hơi thở nam nhân ập tới, bắt được đôi môi kiều diễm hơi mở ra vì khϊếp sợ.

Miệng bị phong bế, Mộ Khinh Ca cảm thấy đối phương đang điên cuồng đòi lấy. Đôi mắt nàng mở lớn hơn nữa, hương thơm lạ lùng triền miên vờn quanh, khiến nàng xác định đây không phải mộng.

Đôi mắt thanh thấu lóe hung hăng. Tay nàng bỗng nắm lấy vạt áo nam nhân, tàn nhẫn đẩy ngã áp đảo hắn, xoay người cưỡi lên hông hắn.

Động tác này cắt ngang nam nhân.

Hắn nằm trong xe, cặp mắt hổ phách thâm thúy như sao trời kinh ngạc nhìn Mộ Khinh Ca cưỡi trên người mình.

Rốt cuộc thấy rõ diện mạo nam nhân, vẫn khuynh thành tuyệt diễm, phong hoa vô hạn không tỳ vết, ở trong xe mờ tối lại không giảm đi phong thái.


Chỉ là bạch y không nhiễm hạt bụi đã đổi thành huyền y đen tuyền. Tóc dài tùy ý tung bay cũng được kim quan cố định cột cao.

Hắn bị đè dưới thân, khóe miệng cong lên nụ cười như có như không. Kinh ngạc thu liễm trong mắt, hóa thành chờ mong.

Gương mặt trong trí nhớ chân thật xuất hiện trước mặt Mộ Khinh Ca, nàng mới biết được mình nhớ hắn bao nhiêu.

Nàng nhướng mi, bỗng cúi người ngậm lên cánh môi hàm chứa ý cười của nam nhân.

Tư Mạch bị Mộ Khinh Ca ngăn chặn, hưởng thụ cái hôn chủ động này. Cánh tay dài ôm vòng lấy thân thể nàng, theo bản năng lật lại đè nàng dưới thân.

Nhưng hắn vừa mới động đã bị Mộ Khinh Ca nhận ra. Mắt nàng ánh lên tia giảo hoạt, bắt lấy bàn tay to đang ôm lấy hông mình, ngăn cản nam nhân vùng dậy.

Hai người điên cuồng hôn, bày tỏ hết nỗi nhớ nhung trong thời gian qua.


Mà thân thể lại đối kháng không hề yếu thế, ai cũng đều muốn nắm quyền chủ đạo!

Thân thể hai người không ngừng đụng nhau trong xe, phát ra tiếng vang kịch liệt. Toàn bộ xe linh thú đều lung lay rất là dọa người, giống như tùy thời sắp tan thành từng mảnh.

Ngoài xe, Cô Nhai và Cô Dạ khoanh tay ôm kiếm, bảo vệ cho chiếc xe linh thú lung lay.

Một đám người bị ném lại chia thành hai loại biểu cảm khác nhau.

Một loại là kinh ngạc.

Một loại khác là lo lắng.

Lo lắng là chỉ Tuyết Gia và Kinh Hải không biết rõ chuyện. Bọn họ chỉ biết có người lạ xông vào xe, không biết tình huống bên trong thế nào.

Chiếc xe đong đưa kịch liệt khiến họ càng thêm sốt ruột, khó có thể tưởng tượng tình hình chiến đấu kịch liệt ra sao.

Ấu Hà, Hoa Nguyệt, Bạch Li và Nguyên Nguyên biết chuyện thì đều xấu hổ dời tầm mắt đi, hoặc là cúi đầu đếm hòn đá nhỏ dưới chân.


Động tĩnh phía sau làm khóe miệng Cô Nhai và Cô Dạ hơi run rẩy, thầm nghĩ: 'Chủ tử quá cơ khát sao? Có cần vừa gặp mặt đã kịch liệt vậy không?'

"Các ngươi là ai? Tránh ra!" Tuyết Gia rút cây băng trâm trên búi tóc mình, lam quang chợt lóe hóa thành bảo kiếm hoa lệ được nàng nắm trong tay, chỉ vào Cô Nhai và Cô Dạ.

Bảo kiếm trong tay nàng, đưa tới ánh mắt của Cô Nhai và Cô Dạ.

Khi bọn hắn cảm nhận được sát ý truyền đến từ mũi kiếm, chỉ khinh thường cười lạnh.

Cô Dạ thu hồi tầm mắt, lười đi để ý. Cô Nhai tức thì lạnh mặt, nói: "Chủ tử chúng ta lâu ngày không gặp Tiểu tước gia, đương nhiên có chuyện muốn nói, kẻ khác không cần nhúng tay."

Tuyết Gia giật mình, nghĩ: 'Là bạn không phải địch sao?' Chỉ là... ánh mắt nàng nghi hoặc dời sang xe linh thú đong đưa.
'Phương thức gặp mặt bạn tốt có phải quá đặc biệt rồi không?'

Khi ánh mắt nàng đảo qua Ấu Hà, Hoa Nguyệt, Bạch Li và Nguyên Nguyên bình tĩnh, trong lòng xác định lời Cô Nhai.

Mang theo nghi hoặc, nàng thu kiếm về, con ngươi trong trẻo vẫn cảnh giác nhìn hai người như cũ.

"Tiểu sư thúc, giáo quan sẽ không sao chứ?" Kinh Hải nôn nóng nhìn chằm chằm chiếc xe, động tĩnh bên trong khiến hắn lo lắng đổ mồ hôi.

Nguyên Nguyên cười trừ, vỗ vai Kinh Hải an ủi: "Tiểu Hải Tử đừng lo lắng, sư phụ ngươi không sao."

"Ngươi là đồ đệ của Tiểu tước gia?" Nguyên Nguyên vừa dứt lời, thanh âm Cô Nhai vang lên.

Kinh Hải sửng sốt, thành thật gật đầu.

Cô Nhai nhìn hắn thật sâu, khóe miệng cười lạnh: "Ánh mắt Tiểu tước gia thu đồ đệ thật chẳng ra gì."

Câu châm chọc không kiêng nể khiến Kinh Hải đỏ bừng mặt, ánh mắt tự ti rũ xuống. Đôi tay hắn vô thố nắm góc áo mình, cắn chặt môi không thể phản bác.
Hắn biết mình chưa đủ xuất sắc, cho nên mới càng cố gắng. Hắn tin tưởng sớm muộn có một ngày, hắn có thể trở thành người hữu dụng chân chính với sư phụ!

"Ta thu đồ đệ gì, cần ngươi xen miệng vào sao?" Đột nhiên, thanh âm lạnh giá của Mộ Khinh Ca truyền ra từ trong xe.

Sống lưng Cô Nhai chợt lạnh, xoay người thấy Mộ Khinh Ca khoanh tay đứng ở cửa xe.

Mặt của người trong xe bị bóng tối che đi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có người ngồi. Là ai? Căn bản không cần nghĩ, ngoại trừ chủ tử bọn họ thì còn có thể là ai?

Ánh mắt Cô Nhai dừng lên người Mộ Khinh Ca, cung kính cúi đầu hành lễ: "Tiểu tước gia."

Ngay cả Cô Dạ cao ngạo, cũng yên lặng hành lễ.

Mộ Khinh Ca là nữ nhân chủ tử bọn họ nhận định, là nữ chủ nhân tương lai của bọn họ. Thân phận tại đây, lễ tiết không thể thiếu, không thể làm càn!
Đôi mắt thấu triệt của Mộ Khinh Ca đảo qua Cô Nhai, dừng lên Kinh Hải quẫn bách, nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi là đệ tử ta, thì phải tin tưởng ánh mắt ta. Người khác nhìn ngươi thế nào, không quan trọng."

Câu nói không quá trấn an, nhưng cố tình lại khiến hốc mắt Kinh Hải nóng lên, nội tâm ấm áp. Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca, gật mạnh: "Giáo quan, Kinh Hải đã biết!"

Hắn là đệ tử của Mộ Khinh Ca, cả đời là vậy!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua mọi người, mới ngửa đầu nói: "Tiếp tục lên đường."

Xe linh thú tiếp tục lăn bánh, nhưng người khác không tiến vào xe. Bọn họ cưỡi lên linh thú do Cô Nhai và Cô Dạ mang đến, đi theo xe.

Mộ Khinh Ca trở về trong xe, tầm mắt đối điện con ngươi ngập tràn ý cười, không khỏi trừng lại.

"Tiểu Ca nhi, qua đây." Tư Mạch bỏ qua đôi mắt giận dỗi của Mộ Khinh Ca, vẫy vẫy tay với nàng.
Mộ Khinh Ca không thèm quan tâm, trực tiếp ngồi ở chỗ trống.

Trong xe rất rộng rãi, lúc trước năm nữ tử các nàng ngồi vào đều không thấy chật chội. Nhưng hiện giờ chỉ có nàng và Tư Mạch, lại cảm thấy không khí thiếu thốn.

'Khí thế nam nhân này quá cường đại.' Mộ Khinh Ca yên lặng nghĩ.

Dáng vẻ Mộ Khinh Ca biệt nữu làm cho Tư Mạch không nhịn được cười. Hắn chủ động tiến đến bên cạnh Mộ Khinh Ca, đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc nàng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ca nhi đang oán ta sao? Được rồi, lần sau sẽ nhường nàng."

Gương mặt Mộ Khinh Ca đỏ lên, cứng cổ hừ mũi: "Ai thèm."

Tư Mạch mỉm cười, cánh tay dài bế Mộ Khinh Ca đặt vào lòng mình. Thân thể đột nhiên bị người bế lên, ánh mắt Mộ Khinh Ca hiện ra một tia kinh ngạc.

Nằm trong lòng nam nhân, cảm thụ hơi thở, nàng đơn giản điều chỉnh tư thế dễ chịu, cứ vậy làm ổ trong lòng Tư Mạch.
Ánh mắt nàng chạm vào y phục đen tuyền trên người Tư Mạch, nhẹ giọng hỏi: "Sao chàng lại xuất hiện ở đây?"

"Vừa vặn có một số việc cần làm." Tư Mạch trả lời tùy ý.

Mộ Khinh Ca gật đầu, không hỏi nữa. Chỉ là tò mò nói: "Sao lại đổi sang huyền y?"

Tư Mạch cười cười, hỏi: "Tiểu Ca nhi thấy đẹp không?"

Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn hắn, cẩn thận đánh giá ngũ quan tuấn mỹ vô song, thành thật gật đầu: "Lấy gương mặt của chàng, mặc cái gì đều đẹp cả."

"Chủ yếu là, Tiểu Ca nhi thích không?" Đôi mắt hổ phách nhìn nàng, sâu trong đó đều là cưng chiều.

Mộ Khinh Ca nhún vai: "Một bộ đồ mà thôi, đều thích như nhau."

Nàng trước giờ đều là người không chú ý chi tiết, ngại phiền toái. Ví như y phục của nàng cơ hồ đều là màu đỏ, bởi nàng đã quen mặc màu này rồi, cũng cảm thấy màu này hợp với mình, cho nên lười thử mặc bộ màu khác.
"Lần này, chàng có thể ở lại bao lâu?" Mộ Khinh Ca cố gắng để giọng điệu mình bình thường.

Tư Mạch nghe ra ngữ khí không nỡ trong giọng nàng, tươi cười bên miệng càng tăng: "Tiểu Ca nhi mong ta ở lại bao lâu?"

Mộ Khinh Ca lại cười khẽ lắc đầu, nhìn hắn: "Bỏ qua đi, vừa mới gặp sao đã nói sang chuyện khác rồi? Thương thế của chàng thế nào?" Nhắc tới vấn đề nàng quan tâm nhất, nàng lập tức kéo tay Tư Mạch vén ống tay áo hắn, ngón tay đáp lên mạch môn.

Thấy nàng chuyên chú bắt mạch, Tư Mạch cũng tùy ý nàng.

Một lát sau, Mộ Khinh Ca mới buông tay, kéo gấu áo xuống. Nàng nhẹ gật đầu nói với Tư Mạch: "May là không phát triển thêm."

Thân thể Tư Mạch không tiếp tục chuyển biến xấu, khiến tâm nàng thả lỏng hơn chút.

Tư Mạch thấy nàng như thế, nói: "Tiểu Ca nhi, thân thể của ta không như nàng tưởng, nàng đừng quá lo lắng."
Mộ Khinh Ca lại trừng hắn: "Vết thương cũ bình thường thì đúng là không ngại, nhưng cứ từng chút một ăn mòn tu vi chàng, sau đó bùng nổ ở thời khắc mấu chốt. Nếu chàng có thể bảo đảm không đánh nhau trước khi chữa khỏi xong, thì ta có thể yên tâm chút. Nhưng, chàng có thể bảo đảm sao?"

Nhìn Mộ Khinh Ca tức giận, Tư Mạch nín thinh.

Bởi vì, hắn thật sự không thể bảo đảm.

Hắn nhìn Mộ Khinh Ca, bàn tay vỗ về mái tóc nàng, thanh âm trầm thấp say lòng người chậm rãi nói: "Tiểu Ca nhi, ta không mong nàng quá vất vả."

Mộ Khinh Ca nắm chặt lấy tay hắn. Ngữ khí kiên định bảo đảm: "Ta sẽ trị hết thương thế cho chàng. Tin tưởng ta, bây giờ ta đã có thể luyện ra đan dược Thần cấp rồi, đan dược Thánh cấp cũng sẽ không quá xa vời!"

"Tiểu Ca nhi thật lợi hại!" Giữa trán Tư Mạch đều nhiễm ý cười, cực kỳ sinh động.
Mỗi lần Mộ Khinh Ca tiến bộ, hắn đều cảm thấy cao hứng tự đáy lòng thay nàng.

Nhưng khóe mắt Mộ Khinh Ca lại giựt giựt, bất mãn nói: "Đừng coi ta là tiểu hài tử."

Tư Mạch thấp thấp nở nụ cười, bàn tay ôm lấy hông Mộ Khinh Ca, kéo nàng vào lòng mình, cằm chống lên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ca nhi đương nhiên không phải tiểu hài tử, mà là mẫu thân của con ta."

Lời âu yếm lộ liễu như vậy, Mộ Khinh Ca nghe mà hai má phiếm hồng. Muốn phản bác, nhưng cảm thấy phản bác kiểu gì cũng rất vô lực.

Dù gì, nàng đã nhận định hắn!

Đã từng là người chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giúp chồng dạy con, sinh nhi dục nữ. Hiện giờ cũng trở thành vấn đề thực tế.

Chỉ là, hài tử...

Tưởng tượng tương lai sẽ xuất hiện một tiểu ma quái, Mộ Khinh Ca chợt cảm thấy da đầu tê dại.
Mộ Khinh Ca đang đắm chìm trong viễn cảnh tương lai, Tư Mạch lại tiếp tục chậm rãi nói: "Tiểu Ca nhi, nàng phải nhớ kỹ. Ta nhận định nàng là của ta, bất kể nàng mang thân phận gì, là ai, đều không thay đổi được điểm này. Cho nên tương lai bất kể nàng đi bước nào, đều chú định là thê tử duy nhất của ta."

Tư Mạch chậm rãi ôm chặt Mộ Khinh Ca, tựa hồ sợ hãi nàng sẽ đột nhiên rời đi.

Mộ Khinh Ca bị Tư Mạch nói làm cho không hiểu ra sao. Nàng ngẩng đầu khỏi lòng ngực hắn, muốn nghe ra một ít manh mối từ cặp mắt kia. Nhưng trong cặp mắt hổ phách đó ngoại trừ tình yêu và cưng chiều vô tận, thì nàng không nhìn thấy gì khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play