Edit: Diệp Lưu Nhiên

...

Trận chiến gϊếŧ chóc bên bờ biển không quấy rầy đến sự thanh tịnh trong hòn đảo.

Mọi thứ nơi đây đều nguyên thủy, không bị ai phá qua.

Thậm chí không có đường trong rừng rậm.

Ngân Trần tìm được một sơn động. Sơn động rất lớn, đủ cất chứa hơn trăm người. Những người khác có thể nghỉ ngơi bên ngoài. Huấn luyện sinh tồn dã ngoại đã được Mộ Khinh Ca giao cho Long Nha Vệ từ rất sớm trước kia.

Bọn họ có thể nhanh chóng ngay tại chỗ tìm vật liệu dựng lều trại, che đậy mưa gió trong khoảng thời gian ngắn.

Trong sơn động, Mộ Khinh Ca khoanh chân ngồi.

Ngân Trân ngồi cạnh, nhìn chằm chằm nàng: "Ngài có tâm sự."

Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn hắn, cười cười: "Không hổ có khế ước với ta, nhìn ra được ta có tâm sự."

Ngân Trần không nói đùa cùng nàng, mà là nghiêm túc lên tiếng: "Có thể nói với ta không?"


Mộ Khinh Ca cười nói: "Nói với ngươi cũng không sao. Ta chỉ là suy nghĩ, sau khi tiến vào Trung Cổ Giới thì nên làm gì."

Nàng chậm rãi híp mắt, tựa hồ vấn đề này đã làm nàng bối rối hồi lâu.

Nàng tiến vào Trung Cổ Giới, là có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý.

Nhưng nàng lại không thể lấy cách đánh du kích đặt chân ở Trung Cổ Giới.

Nơi đó không có Mộ gia vì nàng che mưa chắn gió, nàng cần có một thế lực đáng tin cậy thuộc về mình!

Lời nói của nàng rất hàm hồ. Nhưng Ngân Trần lại nghe hiểu.

Hắn biết Mộ Khinh Ca đang tự hỏi sau khi tiến vào Trung Cổ Giới, nhiều người thế này sinh tồn thế nào.

Không có chỗ dựa, không có bối cảnh, bọn họ không có căn cơ ở Trung Cổ Giới, mặc người khi dễ! Ở Lâm Xuyên giới, bọn họ đã là cao thủ tuyệt đỉnh.

Nhưng khi tới Trung Cổ Giới, mọi thứ đều là sự khởi đầu.


Không ai đoán trước được khi tới Trung Cổ Giới sẽ gặp phải chuyện gì, tao ngộ điều gì!

"Có lẽ... chúng ta có thể mở một nơi như Vạn Tượng Lâu?" Ngân Trần vụng về đề nghị. Hắn không phải nhân loại, thật sự không am hiểu mưu lược sinh sống.

Vạn Tượng Lâu?

Ánh sáng trong mắt Mộ Khinh Ca hơi lóe, rồi nhanh chóng biến mất.

Nhớ rõ Hàn Thải Thải từng nói, Trung Cổ Giới cũng có Vạn Tượng Lâu. Cửa hiệu đấy có nhãn mác lâu đời, nàng xây một thế lực tương đương thì làm sao tranh phong?

Huống chi mục đích chủ yếu của nàng là để Long Nha Vệ, bao gồm chính nàng có một bối cảnh vững chắc không ai dám coi thường, dễ dàng hành tẩu trong Trung Cổ Giới. Mục đích không phải kiếm tiền hay làm giàu.

Lắc đầu, Mộ Khinh Ca nói: "Còn chưa tiến vào Trung Cổ Giới, chúng ta đều không biết gì. Hiện tại suy nghĩ có lẽ còn hơi sớm."


Im lặng một lúc, Mộ Khinh Ca vung tay lên. Đất trống trước mặt nàng bày mấy trăm quả trứng chỉnh tề.

Những quả trứng này được nàng lấy ra từ không gian thí luyện.

Bị Bạch Li ăn mất mấy quả, hiện giờ còn thừa hơn năm trăm quả. Bỏ qua một số quả bị hỏng, thì vừa đủ cho Long Nha Vệ mỗi người một quả.

Có một số quả trứng đã bắt đầu xuất hiện vết rạn, có một số quả thì bắt đầu rục rịch như sắp phá xác đi ra.

Động vật có linh tính, đều có huyết thống lần đầu tiên. Chỉ cần ánh mắt đầu tiên chúng nó nhìn thấy là Long Nha Vệ, vậy mỗi người Long Nha Vệ phối với một linh thú phi hành không còn là hy vọng xa vời.

Hơn nữa trứng chim đều mang ra từ không gian thí luyện, huyết mạch không tệ. Dù ở trong Trung Cổ Giới, cũng là hiếm có.

"Ngươi đi xem họ chiến đấu sao rồi. Sau khi kết thúc thì mang họ tới đây." Mộ Khinh Ca nói với Ngân Trần.
Khi Ngân Trần trở lại bờ biển, mùi máu tươi xộc vào mũi, thiếu chút xông chết hắn. Nhìn thấy hơn một ngàn linh thú hải dương trôi nổi trên mặt biển, trong lòng hắn không nhịn được chấn kinh.

Không phải hắn xem nhẹ Long Nha Vệ, mà là hình ảnh quá chấn động!

'Xem ra, chiến đấu đã kết thúc.' Ngân Trần chuyển cáo lại lời Mộ Khinh Ca cho mọi người, mang mọi người tới chỗ Mộ Khinh Ca nghỉ ngơi.

Chờ bọn họ tới sơn động, nhìn thấy trứng chim đầy đất, đều sửng sốt.

Mộ Khinh Ca nhìn chăm chú những quả trứng chim sắp phá xác, không có nhiều thời gian giải thích, chỉ vào trứng chim nói: "Các ngươi mỗi người chọn một quả đi."

Tuy đã sớm biết có ngày này, nhưng chân chính nhìn thấy vẫn khiến người ta rất kích động nha! Được hay không?

Nhóm Long Nha Vệ lập tức sáng mắt, cả đám như người chết khát bỗng nhiên gặp được hoa hoa cô nương, rụt rè cái gì đều vứt sang một bên.
Phần phật một cái, Long Nha Vệ trước một bước đi vào sơn động, bắt đầu chọn lựa.

Nói là chọn lựa, thật ra cũng chỉ là chọn một quả nhìn trông thuận mắt. Tuy rằng... bề ngoài những quả trứng này nhìn không khác gì nhau.

Người chọn xong, cẩn thận từng li từng tí bưng lên, vui vẻ ra mặt. Khiến những người chưa chọn đều gấp gáp không thể vọt vào...

Chỉ chốc lát, trứng chim đầy đất đã bị phân chia sạch sẽ.

Còn dư lại mấy quả trứng chim hơi thở thoi thóp, Mộ Khinh Ca nhìn Bạch Li không ngừng nuốt nước miếng, hào phóng phất tay: "Bạch Li, dư lại cho ngươi."

Bạch Li sáng mắt, lập tức quét sạch mấy quả trứng chim vào miệng.

Ăn xong, nàng còn chưa đã thèm liếm liếm khóe miệng.

Mộ Khinh Ca giựt mi mắt, yên lặng đau lòng túi tiền của mình. Suy nghĩ một chút, cách thời gian Bạch Li ăn cơm hình như cũng sắp tới rồi.
Nàng đột nhiên nói: "Bạch Li, ngươi đói bụng không?"

Bạch Li sửng sốt, không rõ vì sao nàng bỗng nhiên hỏi vậy. Nhưng vẫn thật thà vuốt cái bụng mình, gật gật đầu. Cách lần trước nàng được ăn uống thỏa thích, hình như đã qua gần một năm.

Quả nhiên!

Mộ Khinh Ca cười trừ: "Linh thú biển ở đây không ít, hay là ngươi..." Ở hoàn cảnh hợp lý, cổ vũ Bạch Li tự túc kiếm ăn đúng là chính sách tốt!

Bị Mộ Khinh Ca nhắc nhở, Bạch Lộ ngộ ra!

Nàng hóa thành một đường bạch quang biến mất trong động, phóng tới Khổ Hải.

Dạ dày vương Bạch Li ngộ đạo, làm cho Mộ Khinh Ca thực sự nhẹ nhàng thở ra.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy Mặc Dương nhìn chằm chằm nàng. Nàng mờ mịt nói: "Làm sao vậy?"

Mặc Dương bưng một quả trứng, mím môi hỏi: "Tiểu tước gia, chúng ta đều phân chia trứng rồi. Vậy còn ngài?"
Ách...

Mộ Khinh Ca nhìn mặt đất trống không, bỗng nhiên phát hiện, nàng cư nhiên quên cho mình rồi!

Ha hả!

Sai lầm như vậy tuyệt đối không thể thừa nhận! Thực không có mặt mũi!

Mộ Khinh Ca ra vẻ trấn định: "Ừm, các ngươi lấy trước đi. Nơi này không có trứng hữu duyên với ta!"

Mặc Dương nghiêm túc nhìn nhìn Mộ Khinh Ca, thấy thần sắc nàng không giống giả vờ, tin là thật rời khỏi sơn động.

"Chờ đã." Khi Mặc Dương sắp biến mất ở sơn động, Mộ Khinh Ca đột nhiên gọi hắn lại.

Mặc Dương xoay người.

Mộ Khinh Ca vung tay lên, một đống linh thạch đào ra từ không gian thí luyện xuất hiện dưới mặt đất, và một số trái cây mang ra từ di tích Thượng Cổ.

"Dùng linh thạch ấp trứng, sau đó lấy linh quả cho ấu điểu ăn, sẽ tăng mạnh tiềm lực của nó." Mộ Khinh Ca giải thích một câu.
Mặc Dương nghe xong, đôi mắt trầm tĩnh ẩn ẩn kích động.

Sau đó, Mộ Khinh Ca lại phân phó Mặc Dương vài câu: "Ta sẽ bế quan mấy ngày. Trong khoảng thời gian này ngươi phụ trách đốc thúc mọi người tu luyện. Nếu có linh thú xâm phạm thì trực tiếp gϊếŧ. Gặp phải linh thú cường đại, đánh không lại thì không cần dây dưa, giao cho Bạch Li xử lý."

"Tiểu tước gia muốn bế quan?" Mặc Dương có chút kinh ngạc.

Tựa hồ không rõ vì sao Mộ Khinh Ca sẽ đột nhiên bế quan ngay lúc này.

"Ừm." Mộ Khinh Ca gật đầu.

Phiêu lưu dài ngày trên biển, mọi người cần lục địa để an ủi cảm giác chân đi đất bằng. Cho nên mới tạm thời đỗ ở hòn đảo nhỏ này.

Nàng cũng có thể thừa dịp trong thời gian này luyện chế ra một số đồ vật, biến ý tưởng lúc trước thành sự thật.

Mấy ngày kế tiếp, Mộ Khinh Ca mang theo Long Nha Vệ tạm cư trên đảo nhỏ.
Nhưng nàng không biết là, mỗi ngày đều gϊếŧ chóc trên đảo. Nước biển xung quanh đã dần bị máu tươi nhuộm thành. Mùi vị này càng truyền càng xa, thậm chí đã bay tới Đô Nhạc đảo ngoài trăm dặm.

...

Sóng biển, vỗ vào đá ngầm.

Một nữ tử bạch y dáng người cao gầy đứng trên đá ngầm, trông về mặt biển phía xa.

Nàng vấn cao tóc dài, sơ thành búi tóc không bị rơi xuống một sợi. Trang trí bằng băng tóc màu vàng, đoan trang đại khí, lại thanh lệ phiêu dật.

Váy dài màu trắng bao lấy thân thể nàng, bị gió biển thổi lay động. Xa xa nhìn lại, nàng tựa như tiên tử muốn phiêu bồng theo gió, chỉ có trên bầu trời, nhân gian hiếm thấy.

Ngũ quan nàng bị cảnh đêm mông lung bao trùm làm mờ đi đường nét, nhưng vẫn nhìn ra được là một mỹ nhân. Đặc biệt là cần cổ ưu nhã kia, dấy lên sự tôn kính vô hạn.
Nàng cứ đứng vậy, như một pho tượng.

Mặc dù nước biển thấm ướt giày nàng, nàng vẫn không di chuyển.

Phía sau bờ biển có người đi tới, hắn giữ khoảng cách nhất định với nàng. Trong mắt hiện lên một tia si mê nhìn bóng lưng nữ tử.

Hồi lâu, hắn mới thu liễm tình cảm xa vời trong lòng, cung kính hô một tiếng: "Tuyết Gia công chúa."

"Trong biển có mùi máu tươi rất nồng." Tuyết Gia chậm rãi mở miệng.

Người tới sửng sốt, đột nhiên hiểu vì sao Tuyết Gia công chúa đứng ở đây lâu như vậy.

"Thuộc hạ dẫn người dò la theo mùi máu tươi." Hắn lập tức nói.

"Không, ngươi phụ trách canh gác trên đảo. Ta tự mình dẫn người đi xem." Tuyết Gia phủ định hắn đề nghị.

"Cái này..." Người tới có chút do dự.

"Thanh Phù, lời ta nói, ngươi chỉ cần nghe theo." Tuyết Gia xoay người nhìn hắn.

Trong bóng đêm, cặp mắt bị bao phủ vẫn sáng ngời bình tĩnh, không cho phản kháng.
Thanh Phù hơi sửng sốt, lẩm bẩm: "Vâng, Tuyết Gia công chúa."

Không hề trì hoãn, cơ hồ sau khi Thanh Phù cúi đầu, Tuyết Gia đã khinh thân như tiên tử nhảy lên không trung. Một con thanh điểu thét dài thành tiếng bay ra từ hòn đảo, đón được thân người Tuyết Gia.

Theo sau đó, binh lính cưỡi linh thú phi hành bay ra.

Khí thế bọn họ cường hãn, cơ hồ mỗi người đều có tu vi Tử cảnh.

Áo giáp màu đỏ trên người khiến họ trông uy vũ khí phách.

Bọn họ năm người một con, tổng cộng trăm người đi theo sau thanh điểu của Tuyết Gia.

Đội ngũ tập hợp xong, Tuyết Gia vỗ nhẹ đầu thanh điểu. Thanh điểu giương cánh chấn động, bay về phía không trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play