Edit: Diệp Lưu Nhiên

Đại tộc trưởng cũng gật đầu, tán thành cách nói của hắn: "Nếu tất cả đều như lời hắn nói, vậy hắn đúng là ân nhân tộc chúng ta, một ân nhân nhân loại."

Đột nhiên, Côn nghĩ đến: "Nếu chúng ta đã biết đó không phải độc, vậy tộc khác chắc chắn đã biết. Bọn họ có thể cảm thấy bị trêu đùa mà không cam lòng, phái truy binh đuổi theo không."

"Đây cũng là chủ ý ta tới." Đại tộc trưởng nói thẳng: "Tộc Hải yêu chúng ta trước giờ ân oán phân minh. Nếu hắn không thương tổn đến nữ giới Hải yêu, lại còn cứu trị các nàng. Vậy đó chính là có ân với chúng ta, ta sẽ không để những người khác lấy oán báo ân."

Hắn vừa dứt lời, hải vực phía sau họ nhấc lên bọt sóng.

Chỉ chốc lát, mấy tộc trưởng khác đã mang theo binh mã xuất hiện.


"Đại ca!"

Đại tộc trưởng ở đây, khiến mấy người họ đều cả kinh.

Ngũ tộc trưởng nghĩ sao nói vậy: "Đại ca, chúng ta bị nhân loại chơi xỏ rồi, các nàng căn bản không bị trúng độc! Mau, chúng ta cùng đuổi theo, còn kịp, nhất định phải vặn cổ nhân loại đáng giận kia!"

"Đều không được đi!" Đại tộc trưởng đột nhiên tức giận.

Bốn tộc trưởng khác sửng sốt, không rõ nguyên do nhìn hắn.

Đại tộc trưởng nói với Tháp Li Tát: "Tháp Li Tát, nói lại tình hình của con cho mấy vị thúc thúc nghe."

Tháp Li Tát lập tức bước ra, lặp lại câu đã từng nói với Côn, nói lại một lần.

Bốn tộc trưởng nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ không tin.

Tứ tộc trưởng nghĩ nghĩ, nói với Đại tộc trưởng: "Đại ca, chuyện này quá ảo. Chúng ta căn bản không biết hắn có nói lung tung, hay là thực có chuyện lạ. Không bằng chúng ta đuổi theo trước, bắt người rồi nhốt lại. Chờ tương lai được chứng thực như lời hắn nói, chúng ta sẽ thả hắn?"


Đại tộc trưởng nhíu mày nhìn Tứ tộc trưởng: "Lão Tứ, ta biết ngươi luôn cẩn thận và thông minh. Nhưng có ai làm ra chuyện như ngươi nói không? Chuyện này phải chờ tới khi nào? Chẳng lẽ muốn nhốt hắn mười năm tám năm? Với cả, nếu chúng ta đã không sao, cần gì phải đâm chọc?"

"Đại ca..."

"Ngươi đừng nói lời vô ích với ta." Đại tộc trưởng giơ tay đánh gãy hắn: "Nếu hắn gây hại nữ nhân chúng ta, hoặc là gϊếŧ người của chúng ta, vậy không cần ngươi khuyên, ta cũng sẽ phát binh. Nhưng hiện tại đều không có chuyện gì, hơn nữa hắn có lẽ đúng là để lại hy vọng cho tộc Hải yêu chúng ta, chúng ta không thể lấy oán trả ơn. Huống chi phía trước là địa bàn Di tộc, chúng ta tùy tiện suất quân tiến vào sẽ chỉ rước lấy hiểu lầm lớn hơn. Hiện tại các ngươi dẫn người về cho ta, không ai được truy đuổi con thuyền kia!"


Đại tộc trưởng cường ngạnh nói, không cho bất kì ai phản bác.

Hơn nữa bị Đại tộc trưởng ngăn trở, thời gian bị lãng phí đi, khả năng bọn họ đuổi kịp càng nhỏ.

"Đại ca, ngươi thật sự tin tưởng chuyện nhảm nhí kia?" Nhị tộc trưởng không nhịn được nói.

Đại tộc trưởng trừng mắt, cả giận: "Được hay không, hôm nay ngươi trở về thử mà xem, xem có thể khiến tức phụ ngươi hoài thai sinh con cho ngươi không."

...

Cự thuyền Mộ Khinh Ca, chậm rãi vượt sóng.

Phía trước cách thuyền không xa, xuất hiện một hòn đảo nhỏ ẩn trong sương mù.

Khi cự thuyền đến gần hòn đảo nhỏ, Bạch Li chợt nhíu mắt lại, nói: "Khinh Ca, đáy biển có linh thú tới gần."

Có linh thú?

Mộ Khinh Ca chậm rãi mở mắt, đôi mắt thấu triệt xuất hiện quang mang.

Nàng đứng dậy khỏi ghế bập bênh, đi tới đầu thuyền.
Quả nhiên trong nước biển màu lục đậm có bóng đen to lớn bơi tới bên này. Nhìn khoảng cách, cũng chỉ mấy trăm trượng.

"Thông tri cho tất cả Long Nha Vệ đề phòng." Mộ Khinh Ca bình tĩnh phân phó.

Ngân Trần hóa thành hình người đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, nói: "Nếu đại khai sát giới ở đây, chỉ sợ mùi máu tươi sẽ đưa tới càng nhiều linh thú. Không bằng để ta dùng ảo cảnh mê hoặc chúng trước, chúng ta lên đảo trước rồi nói sau?"

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, nhẹ gật đầu đồng ý Ngân Trần đề nghị.

Thấy Mộ Khinh Ca đồng ý, Ngân Trần lập tức thi triển năng lực. Đôi mắt huyết không ngừng biến ảo, như xuất hiện hai lốc xoáy màu đỏ, sau đó lốc xoáy dần hòa thành một thể. Một cỗ sức mạnh bắn ra từ giữa trán hắn, phóng tới mặt biển.

Cự thuyền, tiếp tục đi tới hòn đảo.
Mà những linh thú biển đang bơi tới cự thuyền cũng ngừng lại, bị lâm vào ảo cảnh.

Mặc Dương cho thuyền chạy nhanh, hòn đảo ẩn dưới sương mù trở nên rõ ràng.

Khi thuyền sắp cập bờ, Mộ Khinh Ca chú ý tới trán Ngân Trần rịn ra mồ hôi, sắc mặt trở nên tái nhợt. Nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.

Đồng thời bố trí ảo cảnh với nhiều linh thú như vậy, tương đương với linh lực tiêu hao. Mặc dù hiện giờ Ngân Trần đã là Thần thú chân chính, nhưng vẫn cảm thấy áp lực.

"Ngân Trần, được rồi." Mộ Khinh Ca nói.

Ngân Trần nâng mắt lên nhìn nàng, rốt cuộc chậm rãi gật đầu.

Hắn thu hồi ảo cảnh. Những linh thú bị ảo cảnh mê hoặc khôi phục thanh tỉnh, lập tức táo bạo điên cuồng ào tới cự thuyền.

"Lên đảo!" Mộ Khinh Ca ra lệnh. Năm trăm Long Nha Vệ, còn có Ấu Hà Hoa Nguyệt đều sôi nổi nhảy xuống thuyền, lên hòn đảo nhỏ.
"Bạch Li, bảo vệ họ." Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nói một tiếng.

Nếu đảo nhỏ chứa nguy hiểm gì, có Bạch Li ở đấy là tốt nhất.

Bạch Li hóa thành một đường bạch quang lên đảo trước, rà soát mọi nơi trên đường.

Mà Mộ Khinh Ca và Ngân Trần thì cùng rời đi, khi nàng nhảy lên không trung, vung tay lên thu cự thuyền vào không gian, biến mất trên mặt biển Khổ Hải.

Linh thú trong biển đột nhiên mất mục tiêu truy kích, trở nên càng điên cuồng. Mà Mộ Khinh Ca cũng đã mang theo Ngân Trần dừng trên đảo nhỏ, chân dẫm lên bờ cát.

"Tiểu tước gia."

"Tiểu tước gia."

Mộ Khinh Ca vừa đáp đất, nhóm Long Nha Vệ xông tới.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt càng chen chúc không nhường ai đứng ở hai bên trái phải nàng.

Bạch Li trở về nói với Mộ Khinh Ca: "Ta đã xem qua, đây là đảo chết. Ngoại trừ nhóm người chúng ta, không có thứ gì tồn tại."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, bảo mọi người: "Những linh thú biển đó sẽ nhanh chóng ngửi mùi tìm tới, đến lúc đó chính là lúc các ngươi kiểm nghiệm."

Phiêu đãng buồn tẻ trên biển lâu như vậy, có linh thú biển đưa tới để luyện tập cũng không tồi.

Lời nói của nàng, khiến Bạch Li kéo khóe miệng.

Lại khiến cả đám Long Nha Vệ gấp gáp xoa tay hằm hè.

"Những nhân loại khác gặp phải đàn linh thú như vậy đều tránh còn không kịp. Ngài thì hay rồi, coi chúng nó thành đối tượng để rèn luyện. Ngài đúng là không giống người thường." Bạch Li trêu chọc. Nàng đảo mắt qua từng gương mặt hưng phấn của Long Nha Vệ, nói với Mộ Khinh Ca: "Ngay cả họ cũng khác."

Mộ Khinh Ca nghe ra nàng ca ngợi, tự hào nói: "Long Nha Vệ của ta, đương nhiên là không giống người thường!"

Một câu nói đơn giản, để cho năm trăm Long Nha Vệ đều thẳng cái lưng, hất cái cằm.
Mộ Khinh Ca xoay người nhìn về phía mặt biển. Mặt biển vốn an tĩnh đã bị quấy đảo.

"Chuẩn bị chiến đi." Khi linh thú biển thứ nhất phát hiện đảo nhỏ mà bơi tới, Mộ Khinh Ca phân phó.

Xoạch xoạch xoạch!

Nhóm Long Nha Vệ sôi nổi rút binh khí mình ra.

Thậm chí, có mấy người đã lấy ra súng bắn lựu đạn!

Vũ khí của họ đều do Mộ Khinh Ca tự mình luyện chế, vốn toàn bộ đều là Linh khí. Khi tiến vào Khổ Hải, Mộ Khinh Ca lấy ra một số Bảo khí trung giai, cao giai ra rèn lại. Thăng cấp cho toàn bộ bọn họ, ngay cả súng đạn cũng cải tiến độ chính xác và bộc phá.

Việc làm này cũng để cho nàng ôn tập lại năng lực Luyện khí sư.

Bằng không, chắc là nàng vẫn loanh quanh ở Luyện khí sư Linh cấp. Muốn đi vào Trung Cổ Giới, nàng cần phải tranh thủ thời gian cố gắng đề cao bản thân.
Không chỉ trên tu vi, mà còn cả Luyện khí thuật, Luyện đan thuật!

Ầm!!!

Một tiếng vang như sấm nổ, nước biển trực tiếp nhào lên đảo nhỏ.

Mọi người trên đảo đều đồng thời lui lại mấy bước, tránh khỏi nước biển uy hϊếp.

Nước biển rút đi, từng cái đầu khổng lồ nhô lên mặt biển. Cặp mắt to như chuông đồng mang theo sát khí lạnh lẽo nhìn chằm chằm người trên đảo.

Phảng phất những người này trong mắt chúng nó chính là đồ ăn ngon mỹ vị!

Bạch Li nhìn lướt qua, trong mắt chớp động ánh sáng. Nàng câu môi cười nhạt: "Đa số đều là linh thú cao giai, xem ra cấp bậc linh thú trong Khổ Hải đều không yếu."

Sau đó nàng lại hả hê nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Nhưng e là chúng nó không có tác dụng với ngài."

Nàng muốn nhìn Mộ Khinh Ca xuất hiện bộ mặt ảo não, đáng tiếc, Mộ Khinh Ca vẫn bình tĩnh như cũ.
"Cao giai, đó chính là Lam cảnh hoặc Tử cảnh..." Mộ Khinh Ca chậm rãi nói. Đột nhiên nàng hơi nhíu mày, lắc đầu: "Hẳn đám này không phải mạnh nhất."

Dứt lời, nàng xoay người vào sâu trong hòn đảo.

Bạch Li sửng sốt, đuổi theo hỏi: "Sao ngài lại rời đi?"

Mộ Khinh Ca bước đi không dừng: "Như lời ngươi nói, chúng nó vô dụng với ta. Ta đi tu luyện trước, Ngân Trần đi theo ta, ngươi ở lại trông họ."

Dứt lời, nàng mang theo Ngân Trần biến mất trước mặt Bạch Li.

Bạch Li thở phì phì dậm chân, bất mãn nói: "Vì sao lại là ta hả!"

"Đó là vì Tiểu tước gia tín nhiệm ngươi, mới phó thác tính mạng của chúng ta cho ngươi." Ấu Hà không biết từ khi nào đi tới phía sau Bạch Li, nói một câu.

Bạch Li bỗng xoay người, nhìn về phía nàng.

Như muốn tìm gì đó trong biểu cảm thanh nhã của nàng.

Cuối cùng vẫn không nhìn ra được gì, chỉ có thể lẩm bẩm: "Là tín nhiệm sao?"
Vô luận Bạch Li có tin lời Ấu Hà không, thì bây giờ không cho phép nàng nghĩ nhiều. Bởi vì, chiến đấu đã bắt đầu.

Bạch Li tùy ý tìm cây dựa, khoanh tay trước ngực.

Nàng yên lặng nhìn chăm chú nhóm Long Nha Vệ chiến đấu, đây là lần đầu tiên nàng quan sát thực chiến gần như vậy.

Dần dần, ánh mắt quan sát của Bạch Li từ tùy ý ban đầu, trở nên nghiêm túc.

Nàng đã tồn tại từ thời viễn cổ, nhìn vô số người, trải qua vô số trận chiến. Chưa từng gặp qua ai ăn ý như Long Nha Vệ.

Cố thể dốc sức đánh bại kẻ địch, bọn họ sẽ nhanh chóng giải quyết một lần.

Nếu gặp phải đối thủ khó giải quyết, bọn họ sẽ tập hợp hai hoặc ba người với nhau, ăn ý phối hợp dùng thủ đoạn sạch sẽ lưu loát gϊếŧ chết linh thú.

Hơn nữa trong quá trình tiêu diệt, bọn họ còn không quên đào thú hạch linh thú.
Thậm chí, ngay cả Ấu Hà và Hoa Nguyệt nhìn qua trông nhu nhược, ở trên chiến trường cũng không kém gì nam tử. Thủ đoạn sắc bén dứt khoát, nắm chắc yếu hại đều cực kỳ tinh chuẩn.

Càng sẽ không sinh ra khϊếp đảm lùi bước trước linh thú khủng bố dữ tợn.

Những người này đều do một tay Mộ Khinh Ca bồi dưỡng!

Bạch Li lặng lẽ chấn động trong lòng, nàng cảm thấy mình ở đây căn bản không có việc gì làm, chẳng cần nàng ra tay. Để nàng ở lại đây, chỉ bởi vì Mộ Khinh Ca cho bọn họ một sự bảo đảm mà thôi.

Linh thú biển rất nhiều, có hơn một ngàn nhào tới đảo nhỏ.

Nhưng Long Nha Vệ càng đánh càng hăng, gϊếŧ đến thuận buồm xuôi gió, thống khoái dứt khoát!

Chỉ chốc lát thi thể linh thú đầu rơi máu chảy, nhiễm hồng mặt biển lục sẫm. Hai màu sắc hỗn hợp khiến nước biển phụ cận đảo nhỏ trở nên rất bẩn.
Mùi máu tươi càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhóm linh thú tiến công.

Chúng nó tiến công càng mãnh liệt.

Mùi máu tươi loang ra nước biển, không ai biết phát sinh chuyện gì. Hoặc là sẽ đưa tới linh thú mạnh hơn, hay cái gì đó khác...

Những thi thể linh thú đó bị đồng loại cắn nuốt, một màn máu me trình diễn ở bờ biển hòn đảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play