Edit: Diệp Lưu Nhiên

Manh Manh bị Mộ Khinh Ca xách trong tay, lúc ẩn lúc hiện. Mở to mắt vô tội, nhìn Mộ Khinh Ca. Đột nhiên, nàng bẹt miệng, khóc lên: "Oa!!! Chủ nhân, thật sự không liên quan đến Manh bảo bảo! Trứng trứng không phải Manh bảo bảo đánh vỡ! Khẳng định là Nguyên Nguyên ngu xuẩn kia làm!"

"Rốt cuộc trứng gì vỡ?" Mộ Khinh Ca bị nàng khóc đến đau đầu.

Manh Manh hít hít mũi, khuôn mặt bụ bẫm rưng rưng nước mắt, tràn ngập ủy khuất: "Là quả trứng bảy màu cùng với Nguyên Nguyên được chủ nhân mang về đây."

Mộ Khinh Ca sửng sốt, phản ứng lại.

Đúng rồi! Còn một quả trứng bảy màu bị nàng quên khuấy mất.

Ôi... Nàng cảm thấy trong không gian mình thật là nhiều trứng.

Không nói gì, Mộ Khinh Ca xách Manh Manh đi tới cung điện.

Đợi các nàng đi thật lâu sau đó, trong đống quả trứng chim đông đúc, một chiếc đuôi trắng nhỏ xông ra, lắc lư mấy cái. Nháy mắt, một quả trứng gần chiếc đuôi biến mất.


Một tiếng kêu 'răng rắc' rất nhỏ ẩn ẩn truyền đến.

...

Xách theo Manh Manh tiến vào cung điện, Mộ Khinh Ca nhìn thấy Nguyên Nguyên ngồi xổm dưới đất, ngón tay bụ bẫm chọc chọc gì đó dưới đất.

"Nguyên Nguyên." Mộ Khinh Ca thả chậm bước chân, hô.

Nguyên Nguyên lập tức quay đầu, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lập tức nở rộ khi nhìn thấy Mộ Khinh Ca, đứng lên nhào tới nàng, miệng hô làm nũng: "Mẫu thân lão đại, Nguyên Nguyên nhớ ngài!"

"Nguyên Nguyên thúi, ngươi chít đi! Chủ nhân là của ta, là của Manh bảo bảo ta!" Manh Manh lôi kéo cánh tay Nguyên Nguyên, không cho hắn tiếp cận Mộ Khinh Ca.

Nguyên Nguyên không cam lòng yếu thế, oánh lại nàng, kéo bím tóc nhỏ trên đầu nàng, kiêu ngạo uy hϊếp: "Nhỏ lùn, ngươi có tin tiểu gia đốt trụi tóc ngươi không!"

"Ngươi dám! Manh bảo bảo sẽ ném ngươi vào hắc ngục! Cho ngươi không còn được gặp chủ nhân nữa!" Manh Manh kéo miệng Nguyên Nguyên, kéo thành bộ mặt xấu xí.


"Hai người các ngươi đủ rồi!" Mộ Khinh Ca đau đầu nhìn hai cái đầu nhỏ này.

Thật ra, trái lại bọn họ không phải thật sự tranh giành tình cảm, đây là hình thức ở chung của hai người họ.

Nhưng ngày thường như vậy thì chưa tính. Bây giờ xảy ra chuyện quỷ dị, bọn họ cư nhiên còn có tâm trạng đùa giỡn.

Mộ Khinh Ca thật muốn dí đầu hai đứa này, mắng hai câu: "Thiếu tự giác."

Bị Mộ Khinh Ca quát, Nguyên Nguyên và Manh Manh lập tức đứng im, hai tay dính sát bên chân, ngậm chặt miệng. Sau đó dùng đôi mắt nai tơ vô tội nhìn chằm chằm nàng.

Bị hai ánh mắt dính sát, Mộ Khinh Ca tước vũ khí đầu hàng.

"Lại đây xem rốt cuộc sao lại thế này." Nói xong, một tay nàng dắt một đứa, đi tới nơi chứa quả trứng bảy màu.

Quả nhiên quả trứng đã không thấy, dưới đất chỉ còn vỏ trứng nhỏ chưa đến nắm tay Nguyên Nguyên. Trên vỏ trứng, quang hoa bảy màu như ẩn như hiện, bên trong còn dư ít chất lỏng sền sệt.


Vừa rồi, Nguyên Nguyên chọt tới chọt đi, chính là chọt vỏ trứng này.

Mộ Khinh Ca nhặt vỏ trứng lên, đặt trên tay cẩn thận quan sát: "Có vẻ vật nhỏ này đã đi ra."

"Ra thì ra đi, nhưng mà nó trốn đi nơi nào rồi ấy?" Manh Manh tò mò.

Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn nàng.

Manh Manh bị nàng nhìn đến không hiểu được, nắm chặt túi yếm của mình, vẻ mặt hoảng sợ: "Chủ nhân, ngài làm gì mà nhìn bảo bảo thế? Bảo bảo là bảo bảo thuần khiết, không bán thân!"

Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng, hung hăng thưởng cho nàng cái cốc đầu. Nghiến răng nói: "Nó đi đâu, không phải nên hỏi ngươi sao? Ngươi chính là khí linh không gian."

"A!" Thần sắc Manh Manh biến đổi, biểu cảm cổ quái. Giây lát, nàng mới ngượng ngùng nói: "Bảo bảo quên mất."

Mộ Khinh Ca tối sầm mắt.

Cái khí linh không gian này chả có bao nhiêu đáng tin cậy!
Cư nhiên quên mất thân phận mình?

Nhìn thấy trong mắt Mộ Khinh Ca khinh bỉ, tròng mắt Manh Manh chuyển động, lập tức kéo Nguyên Nguyên ra cõng nồi. Nàng chỉ vào Nguyên Nguyên, vẻ mặt ủy khuất nói: "Đều do Nguyên Nguyên, hắn phát hiện trứng vỡ thì làm ầm lên, làm cho bảo bảo luống cuống."

"Nhỏ lùn kia! Ngươi nói bậy gì đó? Cái nồi này tiểu gia ta không cõng!" Nguyên Nguyên hô về phía Manh Manh.

Nếu không phải Mộ Khinh Ca ở đây, phỏng chừng tính tình nóng nảy của đứa trẻ này, đã sớm xông lên đánh Manh Manh một trận.

"Được rồi." Mộ Khinh Ca nhíu mày nói: "Nhanh chóng tìm xem nó ở đâu đi."

"A."

Bị Mộ Khinh Ca rống, hai đứa nhỏ xẹt bóng.

Manh Manh lấy lại bình tĩnh, bắt đầu tìm kiếm toàn bộ không gian.

Đột nhiên, nàng trừng lớn mắt, hoảng sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Chủ nhân, nói cho ngài một tin tức xấu. Vật nhỏ kia đang ăn vụng trứng của ngài!"
Mộ Khinh Ca sửng sốt, lập tức kịp phản ứng.

Viu!

Lập tức, biến mất trong cung điện.

Hai đứa nhỏ Manh Manh và Nguyên Nguyên liếc nhau, cũng nhanh chân đuổi theo.

Mộ Khinh Ca chợt xuất hiện ở nơi đặt trứng chim, nhìn thấy ở một góc nhỏ rơi rụng mấy mảnh vỏ trứng, đau lòng muốn ngất.

Đó là trứng chim, là nàng mang từ rừng Ngô Đồng ra.

Nàng ngay lúc đó lệnh cho mỗi một Long Nha Vệ chỉ có thể trộm đi ba quả. Lúc ấy có gần hai trăm Long Nha Vệ bên cạnh nàng, tổng cộng số trứng chim cũng chỉ hơn năm trăm.

Cả đội Long Nha Vệ, tổng cộng năm trăm người.

Trừ đi một số quả ấp thất bại, hoặc là một số bẩm sinh có tính phát dục kém, phỏng chừng cũng chỉ khó khăn lắm mới đủ.

Hiện tại, cư nhiên bị ăn vụng?!

Thật là thúc thúc có nhẫn, nhưng thẩm thẩm không thể nhịn!

"Đi ra cho ta!" Thanh âm Mộ Khinh Ca lộ ra khí lạnh.
An tĩnh, ngoại trừ an tĩnh vẫn là an tĩnh.

Mộ Khinh Ca nhíu mày lại, ánh mắt lăng lệ: "Ta nói lại lần nữa, đi ra! Nếu không..."

Giọng nàng còn chưa dứt, một tia chớp màu trắng nhào tới chỗ nàng, thanh âm bập bẹ vang lên: "Mẫu thân ~!"

Một tiếng mẫu thân, trực tiếp làm Mộ Khinh Ca ngốc luôn.

Khi nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy tia chớp màu trắng đột nhiên chợt lóe, biến thành một bóng dáng màu trắng nhào vào lòng nàng.

Mộ Khinh Ca theo bản năng đón được, cảm thấy đôi tay trầm xuống. Xúc cảm lạnh băng thấu xương khiến nàng nháy mắt thanh tỉnh không ít.

Mộ Khinh Ca tỉnh táo lại, nhìn xuống vật mình ôm, đối mặt với đôi mắt yêu dã.

Đây là đồng tử dựng thẳng mang theo yêu khí màu tím, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay. Ngũ quan lãnh diễm tuyệt lệ, mỗi nét đều mang theo yêu dã mê hoặc. Cằm nhọn, giống như được khảm trân châu. Trên trán là đồ đằng màu bạc thần bí như ẩn như hiện.
Tóc đen dài mềm mại vén ra sau tai, lỗ tai cũng nhọn, phấn nộn đáng yêu.

Tầm mắt Mộ Khinh Ca chậm rãi dời xuống, một màn ánh vào mắt khiến khóe mắt nàng co giựt.

Cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, còn có... So với nàng còn kinh người hơn... Thân thể đều phác họa đồ đằng thần bí cùng loại với trên trán. Đồ đằng này phảng phất ẩn chứa năng lượng cực kỳ cường đại.

Dưới thân thể không phải là cặp chân thon dài khiến người mơ màng, mà là đuôi rắn màu trắng bạc.

Mộ Khinh Ca hít một hơi, bị kinh hãi bởi yêu vật xinh đẹp quyến rũ này.

"Mẫu thân, sao ngài không để ý tới con nha?" Thanh âm bập bẹ làm nũng nói.

Sau đó, nàng thân mật dụi dụi mặt Mộ Khinh Ca một chút. Đôi tay bò lên vai Mộ Khinh Ca, hình ảnh này đúng là mỹ diễm vô song.

Nhưng mà...

Mộ Khinh Ca cứng người, mạnh mẽ kéo ra nụ cười: "Ngươi cảm thấy ngươi như vậy, thích hợp gọi ta là mẫu thân sao?"
"Nhưng mà, ngài chính là mẫu thân con mà!" Mỹ nữ rắn yêu dã trong lòng ngực phồng má, ủy khuất nhìn về phía nàng.

Mộ Khinh Ca cạn lời cứng họng.

Nàng nhẹ buông tay, vốn định buông mỹ nữ rắn ra.

Nhưng tay nàng buông lỏng, mỹ nữ rắn lại không có ngã xuống. Đuôi rắn kia cư nhiên quấn lên người Mộ Khinh Ca, thân thể đẫy đà càng gần sát Mộ Khinh Ca thêm.

Mộ Khinh Ca hít ngụm khí lạnh.

Trong lòng bang bang: 'Huyết mạch Khương Ly cũng là rắn, sao lại khác nhau thế hả!'

Manh Manh và Nguyên Nguyên lúc này cũng chạy tới nơi, nhìn thấy Mộ Khinh Ca bị mỹ nữ rắn cuốn lấy, lập tức đồng thanh hô to...

"Á! Yêu nghiệt buông mẫu thân lão đại của ta ra!"

"Yêu tinh, thả chủ nhân của ta ra!"

Nguyên Nguyên vừa dứt tiếng, há mồm phun ra Bạch Cốt Yêu Diễm bắn về phía mỹ nữ rắn.

Biến hóa này tới quá nhanh, Mộ Khinh Ca chỉ kịp kêu một tiếng: "Nguyên Nguyên dừng tay!"
Cũng chỉ thấy mỹ nữ rắn làm nũng với nàng dựng thẳng đồng tử, khuôn mặt trở nên lạnh như băng sương nhìn lại Nguyên Nguyên.

Đồng tử dựng thẳng màu tím bắn ra tia sáng bảy màu, trực tiếp đánh tới Bạch Cốt Yêu Diễm.

Ánh sáng bảy màu va chạm với Bạch Cốt Yêu Diễm, thế mà triệt tiêu tan biến lẫn nhau.

Nguyên Nguyên cả kinh trừng lớn mắt, Manh Manh cũng há miệng nhỏ.

Mộ Khinh Ca bất ngờ nhìn về phía mỹ nữ rắn.

Mỹ nữ rắn lại khinh thường cười lạnh một tiếng, lè lưỡi rắn với Manh Manh và Nguyên Nguyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play