Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca nghiêm túc gật đầu: "Lần này đa tạ. Ta thiếu ngươi một ân tình, sau này nếu có gì cần hỗ trợ, cứ việc tới tìm ta." Đây là lời hứa của nàng.

Nàng là người ân oán phân minh, Thẩm Bích Thành lần này không màng sinh tử giúp nàng, ân tình này nàng nhớ kỹ.

Hơn nữa, nàng không định hoàn trả bằng vật chất, mà cho ra một lời hứa.

"Ta nhớ kỹ." Thẩm Bích Thành trái lại không chút khách khí.

"Nè, còn ta thì sao? Tuy ta không giống Thẩm điên suýt chút ném cả mạng đi, nhưng ta ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo, vắt hết óc muốn cứu ngươi đấy!" Hoàng Phủ Hoán vội kêu lên.

Mộ Khinh Ca lé mắt nhìn hắn: "Lần này ngươi gặp ta, là muốn đòi báo đáp?"

Hoàng Phủ Hoán nhoẻn miệng cười: "Ta là người thực dụng vậy sao? Ta tới, là cho ngươi vài thứ." Dứt lời, hắn đưa túi Càn Khôn mà Nguyên hoàng tự mình chuẩn bị cho Mộ Khinh Ca.


Mộ Khinh Ca hồ nghi nhìn túi Càn Khôn.

Hoàng Phủ Hoán giải thích nói: "Phụ hoàng ta hổ thẹn với lời nhờ cậy của Thánh Vương bệ hạ, cho nên phái ta lên núi thỉnh tội, cũng đưa cho Mộ tiểu tước gia vài thứ để điều trị thân thể."

Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ. Nàng đưa linh thức nhìn vào túi Càn Khôn.

Quả nhiên, bên trong chồng chất núi dược liệu, còn có một vài đồ bổ trăm năm khó gặp. Trừ cái này ra, gì mà lăng la tơ lụa, đồ cổ trân quý, các loại cống phẩm, cái gì cần đều có.

Quả thực chính là ra tay hào phóng!

"Thánh Nguyên đế quốc quả nhiên là tài đại khí thô!" Mộ Khinh Ca thu hồi linh thức, cười cảm khái với Hoàng Phủ Hoán.

Hoàng Phủ Hoán lại cười khổ: "Lần này phụ hoàng xuất rất nhiều máu, đồ bên trong gần như là dọn ra nửa tư khố của phụ hoàng ta rồi."


Đáng tiếc, hắn nói lời thật, lại chỉ đổi được ánh mắt 'nghe ngươi thổi phồng' của Mộ Khinh Ca.

Không chút khách khí thu túi Càn Khôn về, Mộ Khinh Ca tùy ý nói câu: "Thay ta cảm tạ Nguyên hoàng."

"Phụ hoàng còn nói một câu, muốn ta đi hỏi." Hoàng Phủ Hoán nói.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, ánh mắt khẽ chuyển, đã đoán được Nguyên hoàng muốn hỏi cái gì: "Trở về nói cho Nguyên hoàng, ta không có hứng thú với Lam gia. Mộ gia ta tại Tần quốc, quê hương khó dời." Nên lấy, Cô Nhai và Cô Dạ thay nàng cầm. Đồ vật khác, nàng không nảy lòng tham.

Ánh mắt Hoàng Phủ Hoán chợt lóe, hiểu hai hàm ý trong lời nói của nàng.

Thứ nhất, nàng không muốn chen chân vào lần xào bài thế lực này.

Thứ hai, đã biểu lộ thái độ, Mộ gia vẫn là Mộ gia, là Mộ gia Tần quốc. Sẽ không thay đổi gì.

Nhưng Hoàng Phủ Hoán lại cười khổ trong lòng.


Hiện giờ Mộ Khinh Ca thanh danh đại chấn, lại có quan hệ không nhỏ với Thánh Vương bệ hạ. Dù Mộ gia xoay chuyển một góc, cũng đã là thế gia đứng đầu rồi.

Từ nay về sau, còn ai dám trêu chọc Mộ gia?

Chỉ sợ, sau này mọi thế lực Lâm Xuyên, danh sách tiến cống hằng năm đều sẽ có thêm một Mộ gia!

"Được, ta sẽ chuyển cáo lại phụ hoàng." Hoàng Phủ Hoán trầm giọng nói.

"Các ngươi hôm nay lên đây, người chân chính muốn gặp chắc không phải ta đi?" Mộ Khinh Ca bỗng chuyển đề tài.

Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành cũng không xấu hổ, người trước bất đắc dĩ cười nói: "Gặp ngươi là nhiệm vụ thứ nhất, nhưng mà hai chúng ta quả thực muốn được gặp Thánh Vương bệ hạ, không biết Tiểu tước gia có hỗ trợ được không?"

Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Không phải ta không giúp. Chàng ấy đang bế quan, sợ là không có thời gian gặp các ngươi."
Thánh Vương bệ hạ bế quan?

Đáp án này khiến trong mắt Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành đều dâng lên một tia thất vọng.

Đối với Tư Mạch bế quan, bọn họ không cảm thấy bất ngờ như Mộ Khinh Ca.

Bởi vì trưởng bối tu vi cao trong gia tộc họ tuy kém hơn Thánh Vương bệ hạ, nhưng cũng để hai người có một ấn tượng, đó là động một chút lại bế quan, hơn nữa còn bế quan rất lâu.

"Các ngươi gặp chàng ấy, vẫn là vì bái sư?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành đều muốn bái Tư Mạch là sư, điểm này nàng đã biết. Cũng từng đáp ứng Hoàng Phủ Hoán, thay hắn hỏi Tư Mạch.

Chẳng qua lần trước nàng hỏi, Tư Mạch trả lời nước đôi. Mà lần này căn bản không kịp nói, hắn đã bế quan.

Hoàng Phủ Hoán gật đầu, nhìn về phía Thẩm Bích Thành.

Thẩm Bích Thành mím môi: "Ngươi nợ ta một việc, vậy xin hỏi giúp ta Thánh Vương bệ hạ có thể thu ta làm đồ đệ không. Mặc kệ đáp án thế nào, đều sẽ coi là ngươi trả hết nợ."
Mộ Khinh Ca sửng sốt, Hoàng Phủ Hoán sửng sốt.

Xác định mình không nghe lầm, trong lòng Mộ Khinh Ca dâng lên một tia đớn đau. Lời hứa của nàng không đáng giá tiền à? Dùng một câu, là trả xong ân tình?

Nàng cũng không cảm thấy hỏi Tư Mạch một câu có bao nhiêu khó, lại không nghĩ tới chuyện này cực kỳ quan trọng với Thẩm Bích Thành.

Nếu không có nàng, khả năng cả đời này hắn không chiếm được đáp án!

"Ngươi xác định muốn sử dụng lời hứa của ta? Ta có thể nói cho ngươi, dù ngươi không dùng, ta có thể hỏi giúp ngươi. Như vậy, ngươi còn muốn dùng sao?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Thẩm Bích Thành gật đầu không chút do dự: "Không ai nợ ai, lần sau khi tìm ngươi quyết đấu, mới có thể vô tâm vướng bận."

"..." Mộ Khinh Ca ngậm miệng. Đây là tư duy của Thẩm Bích Thành? Ách! Được rồi.

Mộ Khinh Ca nói với Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành: "Trước tiên nói rõ chút, ta có thể hỏi, nhưng ta tuyệt không can thiệp vào quyết định của chàng ấy." Nàng không phải người nhiều chuyện, nếu không phải Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành giúp nàng không ít, nàng còn từng đáp ứng qua, nàng tuyệt sẽ không đi quản chuyện này.
"Đây là đương nhiên." Hoàng Phủ Hoán cười nói.

Thẩm Bích Thành cũng gật đầu nói cám ơn.

"Những người khác thế nào rồi?" Nói hết lời cần nói xong, Mộ Khinh Ca mới hỏi đến chuyện mình quan tâm.

Câu hỏi của nàng nghe như không rõ ràng, nhưng Hoàng Phủ Hoán lại hiểu nàng muốn nghe tin tức người nào. Vì thế hắn nói: "Long Nha Vệ, Triệu hoàng tử, Phượng thái nữ đều quay trở về dịch quán tam đẳng quốc. Khương nữ hoàng cũng trở về dịch quán Cổ Vu quốc. Phụ hoàng đã phái người trị liệu cho họ, viện trưởng Dược Tháp cũng ra mặt, cho nên hiện tại bọn họ không đáng ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ tốt. Nhưng mà, tinh anh Ly quốc và Ngu quốc tử thương thảm trọng, dù thắng được cũng rất khó tiến vào di tích Thượng Cổ."

Mộ Khinh Ca mím môi im lặng.

Trong đôi mắt thanh thấu của nàng, chứa đầy trầm tư.
Hiện giờ lấy lệnh bài trong tay nàng, toàn bộ tam đẳng quốc đứng đầu ở vòng đấu thứ ba không thành vấn đề.

Lúc phân chia ra, nàng cũng có thể kéo ít nhất một nước tam đẳng quốc vào di tích Thượng Cổ. Nhưng giống như Hoàng Phủ Hoán nói, Ly quốc và Ngu quốc bởi vì nàng mà tổn thất thảm trọng, nếu đưa danh ngạch cho họ, chắc cũng sẽ hơi lãng phí.

Chuyện này, phải làm thế nào đây?

Mộ Khinh Ca hơi chau mày, nhất thời không có quyết định.

Chuyện này, nàng cảm thấy vẫn nên gặp Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi, rồi mới quyết định. Nàng muốn nghe suy nghĩ của họ, có đi hay là không!

Nàng nâng mắt, nhìn về phía Hoàng Phủ Hoán: "Giúp ta chuyển lời, bảo họ cứ điều dưỡng cho tốt. Chuyện còn lại, chờ ta về rồi bàn bạc."

"Được." Hoàng Phủ Hoán thống khoái đáp ứng.

Đây chính là cơ hội cho hắn quang minh chính đại đi gặp Khương nữ hoàng!
Nên nói đều nói, Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành không tiếp tục ở lại Ly cung, mà đi xuống núi.

Tiễn hai người đi, Mộ Khinh Ca cũng quay về phòng.

Nhưng mà nàng không có ở trong phòng, mà là tiến vào không gian.

Nếu Tư Mạch đang bế quan, vậy nàng cũng có thể vào không gian xử lý chút chuyện của mình. Ví như tu luyện, ví như soạn lại chiến lợi phẩm!

Nhưng khi nàng vừa mới tiến vào không gian, bỗng nghe thấy một thanh âm cực kỳ bi thảm truyền ra...

"A! Không tốt! Trứng vỡ trứng vỡ rồi!"

Thanh âm thê lương quanh quẩn trong không gian.

Điều này làm cho Mộ Khinh Ca sửng sốt, chớp mắt tự hỏi: 'Trứng vỡ? Trứng nào vỡ?'

Nàng nghĩ đến đầu tiên là mấy trăm quả trứng chim trộm từ rừng Ngô Đồng, nhanh chóng chạy tới đó xem, phát hiện trứng chim đều bình yên vô sự nằm ở đó mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng, thanh âm Manh Manh vẫn còn vang vọng.

Hơn nữa còn truyền ra từ phía sau nàng.

Mộ Khinh Ca quay ngườilại, nhìn thấy Manh Manh kinh hoảng chạy ra hướng nàng, miệng còn hô: "Chủ nhân,trứng vỡ! Trứng vỡ!"

"Có thể nói chuyện tử tế hay không?" Mộ Khinh Ca giữ nàng lại, nhíu mày nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play