Edit: Diệp Lưu Nhiên

'Thật mạnh! Ít nhất mạnh hơn mình nhiều.' Mộ Khinh Ca thầm tính toán trong lòng.

Kết quả phát hiện, nếu nàng chính diện giao phong với người phóng ra cỗ uy áp này. Sợ là bản thân không tiếp được trăm chiêu của hắn.

Kết quả này không làm Mộ Khinh Ca cảm thấy uể oải, ngược lại kích phát ý chí chiến đấu trở nên mạnh mẽ trong nội tâm!

Hiện giờ nàng là Tử cảnh đỉnh, có thể trấn áp nàng đến mất đi năng lực, chắc là cường giả Linh Động kỳ trong miệng Manh Manh.

Trong mắt Mộ Khinh Ca hiện lên quang mang sáng ngời, không bởi vậy mà thấy sợ hãi!

Uy áp tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Chỉ là trong nháy mắt. Nhưng một cái chớp mắt này, người bị uy áp bao phủ lại có cảm thụ sống một ngày bằng một năm.

Sau khi uy áp triệt hồi, vô luận là người tam đẳng quốc hay người nhị đẳng quốc đều sắc mặt trắng bệch, y phục ướt đẫm, lòng bàn tay đầy mồ hôi.


Đây là cảnh cáo, chỉ cần là người không ngu ngốc, đều có thể hiểu.

Cừu Cao và vị quan viên phụ trách dẫn người nhị đẳng quốc tiến cung cũng trộm nhẹ thở ra dưới uy áp này.

Hai người ăn ý không bàn lại chuyện vừa phát sinh, mà nhắc nhở thời gian cung yến sắp tới rồi, mỗi người thúc giục người mình đang tiếp đón, không nên chậm trễ canh giờ.

Có cảnh cáo vừa nãy, dù trong lòng Nhung quốc không thoải mái thế nào, cũng mang theo ý nghĩ mà sợ. Hừ lạnh một tiếng giành trước một bước vào cửa cung.

Mộ Khinh Ca vốn không định tranh đường với người nhị đẳng quốc. Dù sao ai đi trước, ai đi sau đều không sao cả.

Sau khi người Nhung quốc đi vào, người Địch quốc và người Vũ quốc cũng đều sôi nổi vào theo. Chẳng qua khi bọn họ đi qua mấy người Mộ Khinh Ca, đều cố ý nhìn nàng một cái.


Hàm nghĩa trong ánh mắt đều khác nhau.

Lúc người Vũ quốc đi qua Mộ Khinh Ca, nàng đột nhiên phát hiện có một người mang diện mạo khiến nàng hơi quen mắt. Chỉ là đi hơi vội, còn chưa để nàng nghĩ rõ, thì người kia đã vào trong.

Người nhị đẳng quốc vào cửa cung, dư lại bên ngoài là người tam đẳng quốc và người Cổ Vu quốc.

Khương Ly chủ động tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, dùng đầu vai huých bả vai nàng, nói: "Còn không đi?"

Bộ dáng quen thuộc của nàng khiến Phượng Vu Phi mở to hai mắt. Không chỉ có nàng, ngay cả Triệu Nam Tinh đã sớm biết cũng bị hành vi của nàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Hắn quen biết Mộ Khinh Ca lâu như vậy, còn chưa bao giờ thấy qua ai ở trước mặt nàng, có thể tùy ý như thế... ách... tự nhiên...

'Xem ra, quan hệ cá nhân giữa nữ hoàng Cổ Vu quốc và Khinh Ca không cạn!' Triệu Nam Tinh thầm nghĩ.


Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn về phía nàng, gật đầu.

Ngay sau đó, hai người sóng vai nhau đi, cùng nhau bước vào cửa cung. Tùy tùng Cổ Vu quốc cũng tự nhiên gia nhập vào đám người tam đẳng quốc.

Mộ Khinh Ca và Khương Ly đi ở phía trước, dường như có chuyện muốn nói. Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi tự giác theo sau, không chen vào quấy rầy.

Sau cửa cung, vẫn là đường hành lang dài liên tiếp.

Dựa theo lời Cừu Cao, đây là cửa cung cuối cùng. Sau khi xuyên hết đường này, là có thể chân chính tiến vào hoàng cung. Đại điện mở tiệc chỉ cần vòng qua Ngự hoa viên, đi bộ một đoạn là có thể tới.

"Người Nhung quốc luôn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, ngươi không cần để ý tới. Bọn họ dám kiêu ngạo như thế, cũng là vì Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông nằm trong lãnh thổ chúng. Lâm Xuyên, ngoại trừ Thánh Nguyên đế quốc, bọn chúng không phục ai." Khương Ly nói với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhẹ giương khóe miệng, từ chối không cho ý kiến.

Đôi mắt màu vàng của Khương Ly bỗng chuyển, dâng lên một tia giảo hoạt. Nàng ghé sát vào Mộ Khinh Ca, người ngoài nhìn vào trông có vẻ vô cùng thân mật, như đôi tình lữ.

Thổi nhiệt khí nói nhỏ bên tai nàng: "Nếu bọn chúng biết phân viện Luyện Đúc Tháp bị ngươi trực tiếp diệt, không biết sẽ có cảm tưởng gì."

"Ngươi có định đi mật báo không?" Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm nhìn về phía nàng.

Khương Ly đứng thẳng người, đôi mắt tràn ngập ghét bỏ: "Ta là người tiểu nhân vậy sao? Ngươi cư nhiên coi ta như thế! Hừ hừ!"

Mộ Khinh Ca cười khẽ, nàng đương nhiên biết Khương Ly chỉ đang nói đùa thôi.

"Nhưng mà căn bản không cần ta đi mật báo. Chuyện phân viện Luyện Đúc Tháp, bên tổng viện bọn chúng đã sớm phái người đến Cổ Vu quốc điều tra, ngay cả chỗ ta, cũng tới hỏi thăm chuyện. Ta đoán trong lòng bọn chúng cũng nên đoán được là ngươi, chỉ là vẫn luôn không biết thân phận ngươi, cho nên không biết đi đâu tìm ngươi. Cung yến đêm nay, người Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông đều ở đó, ngươi định tính toán làm sao?" Khương Ly nhắc nhở.
Mộ Khinh Ca mặt không đổi sắc nói: "Làm sao gì? Giữa ta và Luyện Đúc Tháp, Vạn Thú Tông thuộc về ân oán giang hồ. Thời điểm nên giải quyết, tự nhiên sẽ giải quyết. Tóm lại giặc tới thì đánh, nước đến đất chặn."

Khương Ly chớp chớp mắt, thấy nàng thật sự không khẩn trương, mới bất đắc dĩ nói: "Ngươi đúng là bình tĩnh. Nếu đã thế, ta cũng đưa cho ngươi một tin tức khác. Lần này người Luyện Đúc Tháp là viện trưởng bọn chúng. Nghe nói tu vi lão nhân kia đã lên Tử cảnh đỉnh. Còn người tới từ Vạn Thú Tông là thiếu tông chủ Thái Sử Cao và Đại trưởng lão Hắc Mộc. Thái Sử Cao thì không cần để ý tới, chỉ có Lam cảnh quèn thôi. Nhưng vị Đại trưởng lão Hắc Mộc kia cũng là một cao thủ Tử cảnh đỉnh."

Khương Ly không biết Mộ Khinh Ca đã sớm giao thủ với Hắc Mộc, cẩn thận giới thiệu tình huống đám người Hắc Mộc.
Mà Mộ Khinh Ca nghe thấy Thái Sử Cao cư nhiên cũng tới, hơi nhướng mày.

Một tên vốn nên chết trong tay nàng, cư nhiên chết đi sống lại. Mặc kệ nguyên nhân vì sao, nàng đều phải thu cái mạng đấy lại.

"... Tóm lại, đêm nay ngươi phải cẩn thận." Nói hết tình báo ra xong, Khương Ly hiếm khi nghiêm túc nhìn Mộ Khinh Ca.

Lúc này bọn họ đã đi hết con đường kia, đang tiến vào Ngự hoa viên.

Khuôn viên tĩnh mịch, uốn khúc âm u, chỗ ngoặt phía trước đã không thấy người nhị đẳng quốc. Nhưng thật ra có thể tùy ý nhìn thấy cấm vệ quân và cung nữ cầm đèn cung đình đứng ở các nơi, chiếu sáng cho người tiến vào hoàng cung.

"Yên tâm đi, đêm nay chỉ là cung yến, bọn chúng không thể làm gì." Mộ Khinh Ca an ủi Khương Ly.

Nghe Khương Ly chải vuốt một hồi, nàng phát hiện đúng là địch nhân mình có không ít. Tệ nhất chính là, đêm nay đều tề tựu cả!
Khương Ly gật đầu: "Ta nghe được tin tức nói người chủ trì cung yến đêm nay là Thái tử Thánh Nguyên đế quốc Hoàng Phủ Hoán, Hoàng đế Thánh Nguyên đế quốc cũng sẽ xuất hiện, nhưng không nhất định sẽ đợi đến cuối cùng. Nghe nói Hoàng Phủ Hoán có thể trổ hết tài năng từ đông đảo hoàng tử, bởi vì tên hắn là do Thánh Vương bệ hạ ban cho. Hoàng đế Thánh Nguyên đế quốc cảm thấy Thánh Vương bệ hạ ưu ái hoàng tử này, nên truyền vị trữ quân cho hắn."

"Thật sao?" Nghe được tin tức có liên quan đến nam nhân kia, trong lòng Mộ Khinh Ca đột nhiên nhảy dựng. Thất thần lên tiếng.

Cũng may, Khương Ly không chú ý tới Mộ Khinh Ca không ổn, mà tiếp tục nói: "Ài! Thánh Vương bệ hạ nha! Không biết tới Thánh Nguyên đế quốc có thể được nhìn thấy Thánh Vương bệ hạ không!"

Nói xong, đôi mắt nàng toát ra ánh sáng.
Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn nàng, làm bộ lơ đãng hỏi: "Cung yến đêm nay Thánh Vương bệ hạ sẽ không xuất hiện sao?"

Khương Ly lập tức giải trừ nghi hoặc của nàng: "Ngươi nha! Có thể có điểm thường thức hay không? Thánh Vương bệ hạ là tôn xưng của toàn bộ Lâm Xuyên đối với vị kia. Kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu, ngài ấy mới là vương chân chính ở Lâm Xuyên. Người như ngài sẽ tham dự cung yến đêm nay sao? Chỉ là có lẽ chờ sau khi cung yến chấm dứt, Thánh Nguyên đế quốc sẽ sắp xếp chúng ta đi tới hành hương chỗ ngài. Nếu vận khí tốt, cơ duyên đủ, nói không chừng có thể nhìn thấy Thánh Vương bệ hạ. Nếu được một câu chỉ điểm, đối với chúng ta đều có được ích lợi không nhỏ."

Thì ra... là vậy sao?

Mộ Khinh Ca nghe Khương Ly nói, biết Tư Mạch đêm nay sẽ không xuất hiện. Trong lòng nổi lên mất mát nhàn nhạt, rồi lại vô cớ nhẹ nhàng thở ra.
Nội tâm nàng vẫn luôn cảm xúc rối rắm, giờ khắc này triệt để thanh trừ.

Nàng chỉ nghe được Khương Ly nói Tư Mạch sẽ không xuất hiện. Đối với chuyện như hành hương, chỉ điểm, căn bản không nghe thấy. Nếu không, khẳng định sẽ truy hỏi càng nhiều tin tức có liên quan đến nam nhân kia.

"Đúng rồi! Tên ngỗng ngốc Tiết gia Vũ quốc đã gả vào Mộ gia các ngươi rồi?" Đột nhiên Khương Ly như nhớ tới cái gì, hỏi.

Đối với chuyện Khương Ly sử dụng từ 'gả', khóe miệng Mộ Khinh Ca hơi kéo: "Ừm, ngài ấy đã thành thân với cô cô ta ở Tần quốc."

Khương Ly tỏ vẻ ta biết ngay mà, sau đó nói với Mộ Khinh Ca: "Ngươi biết lần này trong ba người tới từ Vũ quốc, có một người là ai không?"

Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng, vốn định nói nàng không biết, nhưng liên tưởng đến câu nói trước đó của Khương Ly, còn có gương mặt khiến nàng quen mắt.
Đột nhiên linh quang nàng chợt lóe, tìm được chỗ quen mắt với người nọ: "Người tới là Tiết gia?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play