Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Vì sao bọn họ có thể ngồi xe ngựa tới đây, mà chúng ta phải đi bộ?"

"Bởi vì các ngươi tới từ tam đẳng quốc đê tiện!"

Lời Phượng Vu Phi còn chưa tiêu tán, Cừu Cao cũng chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy một thanh âm kiêu ngạo ương ngạnh truyền ra từ xe ngựa đầu tiên.

Theo đó kéo đến những người khác cùng cười to trào phúng!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh xuống, Phượng Vu Phi và Triệu Nam Tinh cũng giận tái mặt.

Tiếng cười nhạo càng lúc càng lớn, không hề cố kỵ.

Mà sắc mặt đám người Mộ Khinh Ca càng thêm khó coi.

Nơi này là hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc, Mộ Khinh Ca thật sự muốn nhìn xem nhà nào trong nhị đẳng quốc dám lớn lối như thế.

"Ồn muốn chết! Cười khó nghe như vậy, quả thực chính là làm nhục lỗ tai bổn nữ hoàng!" Đột nhiên một giọng nữ cao ngạo truyền ra, khiến những tiếng cười nhạo đó đột nhiên im bặt.


Nghe thấy thanh âm này, giữa mày lạnh buốt của Mộ Khinh Ca hơi tản ra chút, ngay cả trong mắt cũng nhiễm một tầng ý cười.

Lúc này đều có lục tục người đi xuống khỏi bốn chiếc xe ngựa.

Ba chiếc xe xuống trước, đều là nam tử quý khí bức người, vênh váo hung hăng. Kể cả thị vệ đi sau xe, cũng đều không giống người thường.

Một chiếc cuối cùng, một người nhảy xuống, đeo khăn che mặt kim sắc, chỉ lộ ra đồng tử yêu dã phiếm vàng.

Dáng người nàng thướt tha, cao gầy, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập phong tình dị vực, rước lấy đủ loại ánh nhìn người khác.

Ba người đi xuống từ chiếc xe đầu tiên đều chạy tới chỗ nàng.

Một màn này để cho hai mắt Mộ Khinh Ca nhíu lại, dưới chân giật giật.

Lúc nàng chuẩn bị đi qua, bên kia Khương Ly cũng không dấu vết ném cho nàng một ánh mắt, bảo nàng 'chớ nóng nảy vội'. Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca dừng lại không nhấc chân.


Chỉ là hai mắt vẫn nhìn chằm chằm bên kia, người ngoài nhìn qua chỉ cho là nàng bị nữ hoàng Cổ Vu quốc phong hoa tao nhã hấp dẫn.

Nhưng Triệu Nam Tinh biết nàng là nữ nhân, chắc chắn sẽ không sinh ra tâm tư với nữ nhân khác.

Vì thế hắn tới gần Mộ Khinh Ca, dùng thanh âm cực thấp hỏi bên tai nàng: "Đệ quen biết vị nữ hoàng Cổ Vu quốc kia?"

Khóe miệng Mộ Khinh Ca hơi cong, nhàn nhạt nói: "Sư huynh cũng biết nàng ấy là ai?"

Triệu Nam Tinh co khóe miệng: "Cũng không khó đoán, nữ tử đặc biệt có thể xuất hiện cùng với người nhị đẳng quốc, ngoại trừ nữ hoàng Cổ Vu quốc thì còn ai nữa?"

Mộ Khinh Ca mỉm cười, nhưng không mở miệng giải thích.

Cũng không phải nàng cố ý ra vẻ, mà là quá trình nàng và Khương Ly quen biết nhau... ừm... không giống người thường, với cả nơi này cũng không phải nơi tiện kể chuyện.


Lúc này, ba tên mở miệng kiêu ngạo với Mộ Khinh Ca đã chạy tới trước mặt Khương Ly. Tên cầm đầu sắc mặt không thay đổi nhìn về phía Khương Ly: "Khương nữ hoàng, ngươi có ý gì?"

Kẻ này cũng biết thân phận đặc thù của Cổ Vu quốc, thái độ ngôn ngữ tuy không nhiệt tình, nhưng không vô lễ như với ba người Mộ Khinh Ca.

Khương Ly trào phúng nhìn hắn, lời nói mang theo vài phần cao ngạo không thể chạm tới: "Bổn nữ hoàng nói còn chưa rõ sao? Hay là nói người Nhung quốc các ngươi, đều là tai kém mắt mờ?"

"Ngươi!" Nam tử trẻ hơn đứng ở bên phải tên cầm đầu nghe Khương Ly nói, sắc mặt lập tức trở nên phẫn nộ. Dường như chỉ cần một lời bất hòa, là sẽ động thủ.

Hoặc là cũng cảm nhận được lệ khí truyền ra từ bên phải mình, tên cầm đầu Nhung quốc giơ tay chắn ngang, ngăn cản hắn tùy tiện hành động.
'Thì ra là người Nhung quốc.' Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.

Nàng mơ hồ cảm thấy, tin tức này là Khương Ly cố ý tiết lộ cho nàng. Ít nhất để nàng biết rõ, kẻ đắc tội nàng là quốc gia nào.

Chỉ là nàng không ngờ, mấy tên gia hỏa kiêu căng ương ngạnh này vậy mà đến từ Nhung quốc.

Xem ra duyên phận giữa nàng và Nhung quốc, đúng là sâu nha!

"Thì ra là người Nhung quốc, trách không được kiêu ngạo như thế." Triệu Nam Tinh thấp giọng nói bên tai Mộ Khinh Ca. Nghe thấy hai chữ 'Nhung quốc', gương mặt hắn xuất hiện vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Biểu tình Phượng Vu Phi cũng hơi ngưng trọng, lặng yên không tiếng động tới gần Mộ Khinh Ca, nói nhỏ bên tai nàng: "Ta nghe phụ hoàng từng nói qua, bởi vì nguyên nhân Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông đều nằm trong Nhung quốc, nên hành sự cực kỳ kiêu ngạo. Ở trong nhị đẳng quốc, luôn hướng tới vị trí đầu."
Mộ Khinh Ca hơi nhướng mi, trong lòng đại khái đã hiểu.

"Khương nữ hoàng muốn nói chuyện thay đám tiện dân đến từ tam đẳng quốc?" Kẻ cầm đầu Nhung quốc, ánh mắt tràn ngập ghét bỏ và lạnh nhạt quét mắt nhìn bọn Mộ Khinh Ca.

Bây giờ đang là đêm muộn, ánh sáng vốn không đủ. Dù có đèn cung đình chiếu sáng, nhưng bởi vì nguồn sáng bị phân tán, mà dẫn đến bóng ảnh trùng điệp.

Chỗ đứng của đám người Mộ Khinh Ca trùng hợp nằm ở chỗ tối khuất nhất. Cho nên lúc đảo mắt qua, hắn cũng chỉ nhìn thấy được có vài người đứng ở đó, có vẻ vô cùng gầy yếu dễ bắt nạt.

Vì thế, nét mặt hắn càng khinh thường đậm hơn, hừ lạnh một tiếng.

"Tam đẳng quốc? Tiện dân?" Câu chất vấn vân đạm phong khinh không phải đến từ Khương Ly, mà đến từ Mộ Khinh Ca.

Thanh âm của nàng thành công hấp dẫn ba tên Nhung quốc. Thậm chí đại biểu Địch quốc và đại biểu Vũ quốc đứng xem diễn ở một bên, cũng đều nhìn về phía nàng.
Khương Ly nhướng mày, đôi mắt nổi lên ý cười nghiền ngẫm.

Nàng vốn định giúp Mộ Khinh Ca giải quyết chút phiền toái, dù sao nơi này cũng là hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc. Người tam đẳng quốc đứng ở đây, thật sự là không có đường sống. Chỉ là không thể tưởng được người Nhung quốc không biết điều, mà Mộ Khinh Ca cũng không nhịn được.

Mộ Khinh Ca nhàn nhã bước chân chậm rãi từ bóng tối đi ra, ánh sáng từ đèn cung đình dừng lên người nàng, xua tan bóng tối, phụ trợ nàng.

Hồng y cẩm bào yêu dã như máu, dáng người cao gầy thẳng tắp, tuyệt mỹ vô song, dung mạo khó phân nam nữ. Tựa như minh châu giữa đêm đen, lập tức chiếu sáng đáy lòng mọi người, phảng phất nàng mới là nguồn sáng duy nhất ở nơi này.

Nàng xuất chúng khiến không gian thoáng yên lặng. Tất cả mọi người ngừng hô hấp, nhìn chằm chằm nàng, khiếp sợ dung mạo kinh thế.
Trong đó, Khương Ly từng quen biết nàng, đôi mắt còn có thể giữ một tia thanh tỉnh.

"Trên đời này, cư nhiên có diện mạo yêu nghiệt như thế!" Đại biểu bên Địch quốc đưa ra lời khen ngợi. Hắn không nói hết, trên người Mộ Khinh Ca tự mang quý khí, cao quý sắc bén.

Ở trước mặt nàng, phảng phất vương công quý tộc nhị đẳng quốc bọn họ mới là tiện dân, mà nàng là sự tồn tại cao cao tại thượng!

Nhưng hắn chưa nói, không đại biểu mọi người không cảm giác được.

Loại cảm giác này rõ ràng như thế, rõ ràng đến lòng người sinh ra tâm lý tự biết xấu hổ.

Cảm giác như vậy khiến sắc mặt ba tên Nhung quốc trở nên khó coi.

Chỉ lấy khí chất và dung mạo ra đã khiến bọn hắn bị đả kích không có sức đánh trả, đây là lần đầu tiên thấy.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca thanh lãnh dừng lên người ba tên Nhung quốc.
Liếc mắt một cái, lại khiến bọn hắn như rơi vào hầm băng, sống lưng dâng lên một cỗ hàn khí.

Chuyện diễn biến đến bước này, Cừu Cao bỗng nhiên bừng tỉnh, còn có vị quan viên phụ trách dẫn nhị đẳng quốc và Cổ Vu quốc tiến cung, sau lưng đã ướt một mảnh.

Mặc kệ là ai, nếu đánh nhau ở đây, rơi đầu đầu tiên chính hai người bọn họ!

Cơ hồ không cần thương lượng, Cừu Cao và hắn lập tức hành động, phân biệt đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca và tên cầm đầu Nhung quốc, ngăn chặn tầm mắt bọn họ nhìn nhau.

"Mộ tiểu tước gia, nơi này không phải nơi hành động theo cảm tính. Vô luận thế nào, ngài phải bình tĩnh chút, tương lai còn dài." Cừu Cao khuyên bảo, cực kỳ có kỹ xảo.

Hắn vừa không làm hạ thấp Mộ Khinh Ca, vừa không miêu tả ra hình ảnh Nhung quốc không thể chiến thắng. Chỉ là nói với Mộ Khinh Ca, nơi này là nơi nào, ân oán gì thì vẫn còn nhiều thời gian.
Mộ Khinh Ca nhìn hắn, có thêm vài phần hứng thú.

Cừu Cao bị nàng đảo qua, ngẩn người.

Hắn không biết Mộ Khinh Ca căn bản không có ý động thủ, chẳng qua là cho người Nhung quốc một cảnh cáo thôi.

Huống chi kể cả nàng có thật sự muốn gϊếŧ người ngay tại đây, chỉ sợ sẽ không có ai cho nàng cơ hội này.

Ngay tại lúc Cừu Cao dứt lời, vị kia cũng đang khuyên bảo Nhung quốc, thì từ trên bầu trời bỗng giáng xuống một uy áp cực kỳ uy mãnh. Giống như núi lớn đè xuống, ai cũng không tránh được bị áp.

"A!" Triệu Nam Tinh chỉ có tu vi ở Lục cảnh đỉnh. Dưới cỗ uy áp bao hàm cảnh cáo, chấn đến huyết khí hắn cuồn cuộn, một búng máu cuồn cuộn trào ra từ yết hầu.

Cũng may, hắn không muốn mất mặt trước nhị đẳng quốc, gắt gao cắn chặt răng, mạnh mẽ nuốt ngụm máu về.

Cỗ uy áp đột ngột giáng xuống khiến trên trán mọi người rỉ ra mồ hôi lạnh. Dù là Mộ Khinh Ca, cần cổ cũng rỉ ra mồ hôi lạnh khi gánh cỗ uy áp này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play