Edit: Diệp Lưu Nhiên

Khương Ly nghe vậy thì nhíu mày, bất mãn nói: "Các ngươi đúng là phiền toái! Không giống Cổ Vu quốc chúng ta, chỉ cần nam nữ hai bên đồng ý là có thể cử hành nghi thức, trở thành phu thê."

Mộ Khinh Ca cười không nói.

Nàng còn cần chứng thực Tiết Kiều, tâm ý của cô cô còn chưa xác định. Chuyện này tuyệt không thể nóng nảy.

"Tóm lại, cảm ơn ngươi." Mộ Khinh Ca nói.

Khương Ly thất vọng hừ hừ một tiếng.

Nàng thái độ như vậy khiến Mộ Khinh Ca hoài nghi, có phải công việc Nữ hoàng quá nhàn rồi hay không.

Hai người ước chừng ở trong phòng hơn một canh giờ.

Trong khoảng thời gian này, người khẩn trương nhất là Mộ Liên Dung và Thương Tử Tô.

Người trước là lo lắng, sau khi Mộ Khinh Ca nói chân tướng sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm hay không. Nhưng trong phòng rất an tĩnh, không giống như sẽ đánh nhau. Rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nàng rối rắm đến mức đứng ngồi không yên.


Mà Thương Tử Tô thì miên man suy nghĩ, trai đơn gái chiếc ở đơn độc một phòng. Dân phong Cổ Vu quốc cởi mở như thế, bên trong có phải sẽ phát sinh chuyện gì không thể vãn hồi hay không.

Rất nhiều lần, nàng không nhịn được muốn xông vào.

Nhưng mỗi một lần đều bị nàng kiềm nén lại.

Cửa đóng rốt cuộc chậm rãi mở ra, Mộ Khinh Ca và Nữ hoàng Cổ Vu bình tĩnh ra ngoài.

Khương Ly lại đeo mạng che mặt kim sắc, nàng vừa đi ra đã nói với nữ quan: "Tuyên bố xuống, hôn lễ hủy bỏ. Nhưng yến hội đêm nay cứ tiến hành như thường."

Nghe thấy hôn lễ hủy bỏ, Thương Tử Tô nhẹ nhàng thở ra.

Mộ Liên Dung tâm treo cao cũng trở xuống. Nàng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Mộ Khinh Ca, người sau chỉ mỉm cười nhẹ lắc đầu với nàng.

Nhóm nữ quan Cổ Vu quốc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt ngơ ngác.


Không hiểu vì sao Nữ hoàng lại ra quyết định như vậy.

Nhóm nữ quan không phản bác lời nàng nói, mà theo lời lui xuống đi chuẩn bị.

...

Yến hội cử hành trong hoàng cung Cổ Vu quốc.

Bọn Mộ Khinh Ca ở trong yến hội nếm đủ loại mỹ thực Cổ Vu quốc. Thấy được ca vũ độc quyền Cổ Vu quốc, tiếp thu phong tình quốc gia khác.

Mãi cho đến đêm khuya, bọn họ mới mang theo men say quay trở về cung điện mình ở.

Trong cung điện đã chuẩn bị tốt nước ấm cho bọn họ rửa mặt nghỉ ngơi.

"Mộ tiểu tước gia xin chờ một lát." Chỉ là vừa trở lại cung điện, Tiếu Kiều đã gọi Mộ Khinh Ca lại.

Mộ Khinh Ca dừng chân, xoay người nhìn về phía hắn. Đôi mắt mang theo ý hỏi.

Mộ Liên Dung đi tới nói: "Tiết Kiều đệ muốn tìm Khinh Ca có chuyện gì?"

Tiết Kiều hướng nàng xua xua tay, chỉ nhìn Mộ Khinh Ca nói: "Ta gọi cô cô ngươi là Dung tỷ, mạo muội tương đương trưởng bối ngươi. Có thể gọi ngươi là Khinh Ca không?"


Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, gật đầu: "Tùy ý."

"Tiết Kiều đệ uống say rồi, nghỉ ngơi trước đi." Trong lòng Mộ Liên Dung nhoáng lên, vội vàng ngăn cản.

Tiết Kiều nhìn về phía nàng, nghiêm túc nói: "Dung tỷ, đệ không say. Đệ chỉ nương theo cảm giác say muốn nói ra lời trong lòng mà thôi. Đệ biết ban ngày lời đệ nói ở quảng trường, tỷ cho rằng đệ chỉ vì muốn thoát khỏi khốn cảnh mà nói dối. Nhưng đệ hiện tại muốn nói cho tỷ biết, đệ không có. Đệ nói, đều là lời thật!"

Mộ Liên Dung đứng hình tại chỗ, đầu óc trống rỗng nhìn về phía Tiết Kiều.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ rũ, đoán được Tiết Kiều muốn nói gì với nàng. Vì thế nói với Mặc Dương và Long Nha Vệ, còn có Thương Tử Tô: "Mặc Dương, Thương sư tỷ mọi người về nghỉ ngơi trước đi."

Chuyện này xem như việc nhà Mộ Khinh Ca, bọn họ rời đi không có gì đáng trách.
Vì thế không chậm trễ nhiều, một đám người vội vàng rời đi, chỉ còn lại ba người họ đứng trong điện.

Ánh mắt Tiết Kiều từ trên người Mộ Liên Dung chuyển sang Mộ Khinh Ca, ngữ khí chân thành: "Lúc ta tới biên giới tam đẳng quốc đã nghe đến tên tuổi Tiểu tước gia Mộ phủ như sấm rền bên tai. Kỳ thật bởi vì ta muốn tận mắt nhìn thấy Mộ phủ Tiểu tước gia có phải như truyền thuyết hay không, nên mới quyết định sau khi rời khỏi Cổ Vu quốc sẽ đến Tần quốc. Chỉ là ta không ngờ ở Cổ Vu quốc gặp được Dung tỷ, tỷ ấy cư nhiên là đại tiểu thư Mộ phủ. Càng không ngờ có thể gặp được ngươi ở đây. Hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, ngươi tuyệt đối là nhân vật đứng đầu trong thế hệ thanh niên!"

Nói xong hắn lại nhìn về phía Mộ Liên Dung đang ngây ra, thâm tình nói: "Dung tỷ, còn nhớ hai ta đánh cược không? Thật ra bất kể thắng thua, đều là đệ chiếm tiện nghi. Thua, đệ có thể quang minh chính đại ở bên tỷ một tháng. Thắng, cũng có thể cùng tỷ về Tần quốc gặp lão công gia, còn có cầu hôn trước mặt dân chúng Tần quốc."
"Đệ... đệ..." Mộ Liên Dung hoàn toàn choáng váng.

Không biết có phải bị lời của Tiết Kiều làm cho chấn động, hay bởi vì cảm tình của hắn với mình mà chấn kinh.

"Dung tỷ, chúng ta ở chung mấy ngày nay, đệ tin tỷ cũng có ý với đệ. Tỷ chỉ đơn giản để ý chuyện lớn hơn đệ vài tuổi. Nhưng vậy thì sao? Chúng ta ở đâu? Cổ Vu quốc, bọn họ dù có cách mười mấy tuổi, mấy chục tuổi, chỉ cần yêu nhau là có thể ở bên nhau, vì sao chúng ta không như vậy? Huống chi, đệ không cảm thấy tỷ lớn tuổi hơn đệ. Tỷ trong lòng đệ giống như nữ hài tử đơn thuần cần người sủng ái, cần người bảo hộ, cần người che chở." Hô hấp Tiết Kiều mang theo chút mùi rượu, huân đến Mộ Liên Dung hơi say.

Hắn lại tiếp tục nói: "Đêm nay, đệ gọi Khinh Ca lại là muốn hắn làm chứng cho đệ. Tiết Kiều đệ đời này kiếp này nhất định phải cưới Mộ Liên Dung tỷ làm vợ!"
"Cô cô ta không chấp nhận tiểu thiếp, không chấp nhận bình thê, không chấp nhận trượng phu bất trung!" Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.

Tiết Kiều chuyển mắt nhìn về phía nàng, đột nhiên nở nụ cười. Cắt bàn tay mình giơ cao qua đầu, cất cao giọng nói: "Tiết Kiều ta thề, cả đời này chỉ ái mộ một người, chỉ nguyện cùng nàng nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Nếu vi phạm lời thề, vạn dân phỉ nhổ, thần ma vứt bỏ, vạn tiễn xuyên tâm mà chết!"

Ầm ầm!

Dưới bóng đêm, đột nhiên truyền đến tiếng lôi.

Máu ở lòng bàn tay Tiết Kiều đột nhiên hóa thành một tia hồng quang, bay vào trong thân thể hắn.

Một màn quỷ dị như vậy khiến hai mắt Mộ Khinh Ca co rụt lại.

"Ai thề ở Cổ Vu quốc thế!" Thanh âm Khương Ly đột nhiên loạn lên, xuất hiện ngay cạnh Mộ Khinh Ca.

"Sao ngươi lại tới đây?" Mộ Khinh Ca nhíu mày nói.
Khương Ly không để ý nàng, mà ánh mắt sáng láng nhìn chằm chằm bàn tay Tiết Kiều, thanh âm 'tấm tắc': "Cổ Vu quốc thần bí ở chỗ, bất luận kẻ nào thề ở chỗ này đều sẽ bị nghiệm chứng. Nói cách khác, nếu hắn thật sự vi phạm lời thề, vậy kết cục sẽ y theo lời hắn nói, thậm chí càng thê thảm!"

"Tiết Kiều, sao đệ lại ngốc như vậy!" Mộ Liên Dung tỉnh lại khỏi khiếp sợ, bắt lấy tay Tiết Kiều vừa khóc vừa hô.

Mộ Khinh Ca vừa đến Cổ Vu quốc, lần đầu nghe thấy cách nói này.

Nàng nhìn về phía Khương Ly, hỏi: "Thực sự thần kỳ như vậy?"

Khương Ly rất là tự hào nâng cằm lên, nhẹ gật đầu, cũng dụ hoặc nói: "Không tin, ngươi thử xem đi?"

Khóe miệng Mộ Khinh Ca co lại, không định lấy thân thử nghiệm.

Nhưng Khương Ly lại rất nghiêm túc hướng dẫn nàng: "Nhất định phải nhớ kỹ, lúc thề phải dùng máu ở bàn tay. Bởi vì vận mệnh con người nằm trong hai bàn tay. Cho nên dùng máu ở tay thề, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh."
"Dung tỷ, không, Liên Dung, ta nghiêm túc, vĩnh viễn không hối hận!" Tiết Kiều chậm rãi lắc đầu nói.

Mộ Liên Dung nghe đến mũi lên men. Nàng chưa bao giờ hy vọng bản thân có thể nhận được phần tình cảm như vậy.

Đột nhiên nàng cũng cắt bàn tay mình, giơ tay lên, cao giọng: "Mộ Liên Dung ta thề, đời này kiếp này cùng Tiết Kiều không rời không bỏ, sống chết có nhau. Nếu làm trái lời thề, trời tru đất diệt, không chết tử tế!"

"Cô cô!" Mộ Khinh Ca muốn ngăn cản, nhưng lại chậm một bước.

Trơ mắt nhìn máu tươi hóa thành hồng quang tiến vào cơ thể Mộ Liên Dung.

Khương Ly cười khanh khách nhìn về phía nàng: "Xem ra đồ vật hôn lễ ta chuẩn bị tỉ mỉ, có thể dùng được rồi!"

Mộ Khinh Ca thở dài trong lòng, nhìn Mộ Liên Dung và Tiết Kiều liếc mắt đưa tình, còn có thể nói gì? Nàng không thể chỉ trích cô cô mình quá mức xúc động đi?
"Ngươi có mạng lưới tình báo ở Vũ quốc không? Ta muốn có được tất cả tin tức về Tiết gia Vũ quốc, Tiết Kiều." Mộ Khinh Ca dùng truyền âm nói với Khương Ly.

Vốn nàng định sau khi người của mình vào Vũ quốc rồi chậm rãi tra. Dù sao nhìn thấy Mộ Liên Dung cũng không vội. Ai dè đêm nay cứ thế bên nhau luôn?

Cho dù Tiết Kiều đã phát lời thề, nhưng nàng cũng cần phải tìm hiểu tình huống Tiết gia Vũ quốc!

Nàng không hy vọng cô cô gả qua đó bị ủy khuất.

Khương Ly chớp chớp mắt, hiểu Mộ Khinh Ca lo lắng gì, lập tức bảo đảm: "Trong ba ngày sẽ đưa cho ngươi."

"Đa tạ." Mộ Khinh Ca thực lòng nói.

...

Một đêm này, trên không trung Cổ Vu quốc bổ xuống hai tiếng sấm.

Mà một chỗ khác của Cổ Vu quốc, có một tin tình báo tiến vào phân viện Luyện Đúc tháp.

"Cái gì? Gia hỏa cầm thần thương màu bạc kia xuất hiện?!" Viện trưởng phân viện Luyện Đúc tháp vỗ bàn, đột nhiên đứng lên!
Trên bàn trước mặt hắn là lệnh truy nã cả nước về Mộ Khinh Ca.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play