Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Thói quen?" Khương Ly lặp lại hai từ này, đột nhiên gật đầu nói: "Điểm này ta đồng tình ngươi."

"Không cần đâu, thật ra ta trôi qua rất thích ý. Thân phận nam tử khiến ta bớt đi rất nhiều trói buộc, có thể giúp ta làm rất nhiều chuyện muốn làm." Mộ Khinh Ca nhún vai nói.

Khương Ly khinh thường hừ lạnh một tiếng, đâm nàng một câu: "Bao gồm cả chuyện chòng ghẹo thiếu nữ đàng hoàng sao?"

"Khụ khụ." Mộ Khinh Ca sặc nước miếng, sắc mặt xấu hổ. Nàng giơ tay lên nghiêm túc nói: "Ta thề, ta thật sự không có."

Khương Ly ai oán nhìn nàng, hồi lâu sau mới không nhịn được phụt cười, thở dài: "Có lẽ chính bởi vì ngươi là nữ tử cho nên mới hiểu nữ tử nghĩ cái gì, đặc biệt cẩn thận quan tâm mới chọc không biết bao nhiêu tâm nữ tử đi. Ta có nghe nói qua chuyện xưa của ngươi với hai vị công chúa Tần quốc."


Mộ Khinh Ca cười khổ, không phản bác.

Lúc ấy có quá nhiều chuyện không cho phép, khiến nàng không thể giải thích. Nàng thử rời xa, cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi vận mệnh, tạo thành bi kịch Tần Diệc Dao và Tần Diệc Liên.

Đối với hai người này, nàng áy náy.

Tần Diệc Liên, muội ấy đã viên mãn trong mộng. Nhưng là đối với Tần Diệc Dao, nàng đã khiến vị công chúa này thiệt thòi rất nhiều, hình như đã lâu không có tin tức của nàng ấy.

"Ngươi có biết Tần Diệc Dao đã từng tới Cổ Vu quốc không." Khương Ly đột nhiên nói.

Mộ Khinh Ca bỗng ngước mắt nhìn về phía nàng: "Khi nào?"

Khương Ly nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại khái là hơn một năm trước. Hình như nàng ta kết bạn đi cùng người khác, chỉ là xảy ra chuyện với đồng bạn nữ đó, cãi nhau. Trong lúc cãi nhau, đối phương hô lên thân phận nàng. Sau đó, nàng ấy rời đi một mình."


Mộ Khinh Ca nghe vậy nhíu mày: "Sau đó thì không còn tin tức nào của nàng sao?"

Khương Ly lắc đầu nói: "Ta cũng là lúc ấy nghe nữ quan bẩm báo chuyện này. Dù gì công chúa Tần quốc đột nhiên xuất hiện, ta cũng phải lưu ý vài phần. Bây giờ chắc chắn nàng ấy không ở Cổ Vu quốc, chỉ là không biết nàng ấy đi quốc gia khác hay là vượt biển rồi."

"Vượt biển?" Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc.

Khương Ly gật đầu đi tới bên cửa sổ, trông ra ven biển phía xa, nói với Mộ Khinh Ca: "Sở dĩ Cổ Vu quốc thần bí không có ai xâm phạm cho tới nay là vì hải vực này. Một nửa huyết mạch trong cơ thể chúng ta đến từ hải vực, mà truyền thuyết về hải vực dẫn lối tới đại lục cao cấp hơn."

Mộ Khinh Ca đứng bên cạnh nàng, cũng trông về biển rộng.

"Biển khổ vô biên quay đầu là bờ, những lời này đã trỏ thành câu cửa miệng khi vượt biển. Nhưng trăm ngàn năm nay vẫn có vô số người tre già măng mọc vì tìm kiếm cảnh giới tu vi cao hơn mà trông mắt về phía đại lục khác, muốn rời đi từ nơi đó. Ta không thể thống kê số người tiến vào Khổ Hải, có bao nhiêu người. Nhưng ta có thể biết người tới được bờ bên kia không tới một phần vạn." Khương Ly nói ra số liệu kinh khủng.


Thật ra nàng muốn nói cho Mộ Khinh Ca nếu Tần Diệc Dao chỉ đi quốc gia thì không có gì. Nhưng nếu vượt biển, chỉ sợ cũng...

Đột nhiên từ nơi xa nhấc lên sóng biển, hung hăng đánh về phía biển rộng.

Tựa như xác minh độ khủng bố của Khổ Hải trong miệng Khương Ly.

Dạng lực lượng khổng lồ không thể kháng cự, khiến người run sợ tận đáy lòng!

Mộ Khinh Ca mím môi trầm mặc, không khỏi lo thay Tần Diệc Dao.

Hồi lâu, ánh mắt nàng mới buông lỏng, nhàn nhạt nói: "Đây là lựa chọn của nàng ấy, tùy nàng đi."

Khương Ly chuyển mắt nhìn về phía nàng, nghiêm túc nhìn cặp mắt đó rồi nói: "Có ai nói qua rằng ngươi rất máu lạnh vô tình chưa?"

Mộ Khinh Ca tự giễu cười: "Người nói qua đúng là không ít." Đương nhiên những người đó đều là kẻ địch, đã chết thảm trong tay nàng.

Khương Ly im lặng, nàng có thể hiểu được tâm trạng Mộ Khinh Ca khi nói câu ấy.
Có một số lựa chọn không phải là tốt nhất, nhưng không thể không làm. Chuyện thế gian, có bao nhiêu người có thể như ý toàn bộ?

Có lẽ nghĩ đến chuyện của mình, hai người đều ăn ý trầm mặc.

Hồi lâu sau, Khương Ly mới mở miệng hỏi: "Ngươi định vẫn luôn lấy thân phận nam tử này để sống sao? Nếu ngươi lựa chọn như vậy, ta kiến nghị ngươi sau này ra cửa tốt nhất nên đeo cái mặt nạ xấu xí vào, sau đó không cần nói chuyện với nữ tử, thậm chí là xuất hiện cùng nhau."

Khóe miệng Mộ Khinh Ca co lại, nghe ra nàng đang nói móc. Cúi đầu nói: "Vừa rồi đã có người giáo huấn ta, ngươi giơ cao đánh khẽ đi."

Cái gì gọi là nhất kiến như cố (vừa gặp đã thân)?

Mộ Khinh Ca và Khương Ly chính là vậy. Rõ ràng mới gặp lần đầu, nhưng lại có cảm thụ giống nhau. Không hề xa lạ, cũng không có một tia ngăn cách, phảng phất đã quen biết nhau từ lâu.
Loại tín nhiệm hiểu thấu này khiến hai người không thể nói rõ được.

Mà hai người đều là dạng thuận theo tâm ý, cho nên cũng tùy ý để vậy.

"Thế ngươi định công bố lúc nào? Ngươi nhất định phải sớm nói cho ta biết, ta đi xem náo nhiệt." Khương Ly hưng phấn không thôi, vẻ mặt hóng hớt: "Thật là chờ mong, chờ người khắp thiên hạ đều biết Tiểu tước gia Mộ phủ là nữ thì sẽ có vẻ mặt gì!"

"Ngươi đúng là thích đùa ác." Mộ Khinh Ca cạn lời.

Tâm tính Khương Ly đúng là khác với người thường.

"Mau nói cho ta biết!" Khương Ly kích động bám tay Mộ Khinh Ca, lay lay.

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, nói: "Chờ một chút đi. Ta muốn trước tiên đến gặp một người tâm sự, rồi mới suy xét đến chuyện này." Nàng sẽ đi tìm Tư Mạch, hoàn toàn giải quyết rõ ràng chuyện giữa hai người.

"Vậy phải mất bao lâu?" Khương Ly chu mỏ nói.
"..." Mộ Khinh Ca lại im lặng. Xem đi, nàng đã nói trọng điểm Khương Ly nghĩ đến khác với người thường mà. Người ta nghe lời này xong đều quan tâm đến chuyện đi gặp ai, nhưng nàng ấy chỉ quan tâm đến phải đợi bao lâu.

"Vì sao ngươi phải tuyển phu giữa công chúng?" Mộ Khinh Ca đột nhiên hỏi.

Khương Ly không hề nghĩ ngợi đáp: "Bởi vì ta đã đến tuổi thành thân rồi, cho nên phải chọn cho mình một trượng phu vừa ý."

"Vậy làm sao giờ? Ngươi còn muốn tuyển nữa không?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Chuyện này dù sao cũng bị mình phá hư, nên phải có chút phụ trách mới phải!

"Bằng không thì sao? Hoặc là có ai giống ngươi như đúc, hoặc là có đệ đệ hay ca ca rất lợi hại có thể giới thiệu cho ta." Khương Ly u oán nhìn về phía nàng.

"Khụ khụ, nếu ta có, cũng sẽ không là Tiểu tước gia." Mộ Khinh Ca mất tự nhiên giả ho.
"Ài!" Khương Ly thất vọng cúi đầu.

"Ngươi định nói ra ngoài thế nào? Vì thanh danh ngươi, ta không ngại ngươi chửi bới ta!" Mộ Khinh Ca nghiêm túc nói.

Mắt vàng Khương Ly vừa chuyển, nhoẻn cười tà ác: "Ta nói ngươi đã cưới thê tử, hiện giờ tuy thê tử đã chết, nhưng ta đường hoàng là một nữ hoàng, không có khả năng làm vợ kế của ngươi. Hơn nữa lão bà tuổi còn trẻ đã chết, ta hoài nghi ngươi mang mệnh khắc thê, cho nên bổn Nữ hoàng hưu ngươi!"

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Có thể."

"Ngươi tưởng thật á!" Khương Ly giật mình nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Thấy nàng khó hiểu nhìn mình, Khương Ly mới nở nụ cười: "Ta vừa rồi chỉ đùa ngươi thôi. Ta là Nữ hoàng, lời ta nói ai dám phản bác? Ta không muốn gả thì không gả, cần giải thích với ai sao?"

Tuyên ngôn khí phách khiến Mộ Khinh Ca bội phục không thôi. Gật mạnh đầu, nàng dựng ngón tay cái lên.
"Được, nếu đã nói hết rồi. Yến hội đêm nay cứ cử hành như thường đi, chỉ là tiệc đính hôn sẽ đổi thành phong yến!" Khương Ly thở hắt, lười biếng duỗi cái eo ra, vô cùng kiều mị.

Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu, không từ chối ý tốt của nàng.

"Đúng rồi. Các ngươi ở Cổ Vu quốc thì cứ ở hoàng cung đi, tốt hơn bên ngoài nhiều." Khương Ly lên tiếng mời.

"Vậy quấy rầy." Mộ Khinh Ca cười nói.

Vẻ mặt Khương Ly ghét bỏ lắc đầu: "Khách khí quá dối trá đi."

Đột nhiên nàng chuyển mắt nghĩ, nói với Mộ Khinh Ca: "Đồ vật hôn lễ kỳ thật đã chuẩn bị, dù sao bỏ đi cũng lãng phí, không bằng đưa hai người kia vào tân phòng đi!"

Mộ Khinh Ca đương nhiên biết nàng nói là hai người nào.

Nhưng nàng không thể lập tức đáp ứng, chỉ có thể cười nói: "Chúng ta có phải nên hỏi ý hai nhân vật chính trước không?"
Khương Ly khó hiểu nói: "Lúc trước chẳng phải họ Tiết ở quảng trường đã cầu hôn rồi đấy thôi?"

"Nhưng cô cô không đáp lời nha! Hơn nữa hôn nhân đại sự phỏng chừng cô cô muốn nói một tiếng với gia gia ta." Mộ Khinh Ca buông tay nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play