Băng: Mọi người bơi vô chúc mừng sinh nhật Băng nào. í hí hí =))) Vì là ngày sn nên gắng edit thêm 1 chương nữa đỏ =)))
Lá cây đỏ thẫm lắc lư theo gió mà rụng xuống, lơ lửng lãng đãng rơi vào lòng đất, lặng yên không một tiếng động nằm giữa những lớp lá úa tàn.
Lửa đỏ dào dạt nhiệt tình vô tận, cho dù quật cường muốn ở lại, đều không hề quyến luyến mà lạc lõng dưới tàng cây. Dưới ánh mặt trời, những phiến lá phong nhuộm lên một màu vàng dụ hoặc, lá rụng cũng phủ kín thành biển hoa, dịu yên dưới bóng cây loang lổ.
Bước trên đất đầy lá rụng, âm thanh xào xạc nhẹ nhàng vang lên, từng đợt từng đợt hạ xuống người cậu và cả xung quanh. Lạc Kính Lỗi đứng giữa rừng phong, gương mặt ánh sắc vàng của hoàng hôn, cao ngất, cứng cỏi dung nhập vào thế giới này.
Khiến Duẫn Thiên Khuyết nhìn không thể dời tầm mắt.
Hắn đi lên phía trước, khoác chiếc áo khoác lên vai cậu.
Cậu quay đầu, ngóng nhìn người con trai đang vô cùng dịu dàng nhìn cậu. Đôi mắt người kia chất chứa tình ý, tràn đầy không thua gì lá đỏ, nhìn cậu mãi không thôi.
Duẫn Thiên Khuyết từ phía sau ôm lấy thắt lưng cậu, tựa đầu lên vai cậu.
“Lạc, chúng ta đi đi. Em đồng ý đến Nhật Bản với tôi không?”
Không có tiếng trả lời, chỉ có những chiếc lá phong không ngừng phiêu tán, đáp lại ý tình của hắn.
Lá cây chặt chẽ gắn kết đầy trời, che khuất một khoảng trời không. Con đường phía trước dài vô tận, vẫn là quang cảnh chơi vơi, không hề thay đổi.
Đi về phía trước sao? Có thể đi thật xa sao? Cho dù đến đâu, cũng là một khoảng trời, cũng là một cảnh sắc, không có gì thay đổi. Nhưng mà, phải đi thôi, bởi vì còn sống, nhất định phải tiếp tục đi.
Từ phía xa giữa những khoảng trời len lỏi, có đám mây nhỏ màu lam, rất nhanh bị lá phong che mất, chỉ còn bầu trời đỏ rực, giữa thế giới diễm lệ này…
Nhật Bản
Dọc theo đường đi Lạc Kính Lỗi đều bị Duẫn Thiên Khuyết gắt gao ôm vào trong ngực, cậu đã không còn phản kháng, không còn khóc nháo, cũng không mở miệng, vĩnh viễn im lặng như búp bê đất sét.
Tokyo là một thủ đô phồn hoa, chiếc xe chạy qua những toà kiến trúc dày đặc, bên trên là những biển quảng cáo hoa mĩ và các màn hình điện tử đồ sộ. Các tủ kính khác màu đa dạng, lấp lánh hấp dẫn ánh mắt của con người. Màu nâu của thép và bê tông ở khu vực sửa đường xuất hiện nơi nơi, làm người đi đường hỗn loạn. Âm thanh xe cộ ồn ào, tiếng người đan xen hoà quyện, là thế giới thật sự giữa lòng Tokyo.
Đi qua đô thị phồn vinh, xe dần dần rời xa sự ồn ào náo động mà tiến vào ngoại ô.
Lạc Kính Lỗi có chút kinh ngạc, Tokyo này mà lại có một vùng trời đất an tĩnh như vậy. Mặt hồ yên tĩnh phô diễn một tầng sắc thái xanh thẳm, tầm mắt mở rộng bao la không để chạm đến điểm xa xôi cuối cùng. Bên cạnh mặt hồ là đường chân trời cùng dãy núi, phản chiếu trong nước lại vô cùng hùng vĩ tráng lệ. Ánh sáng màu lam nhạt chuyển giao giữa bầu trời và mặt nước cũng góp phần tô điểm. Một toà nhà truyền thống Nhật Bản mơ hồ hiện ra ở phía xa hồ nước. Xuyên qua dãy tường cao ngất, ven đường là rừng cây tán rộng che nắng, xe đi được chừng mười phút đã đến trước toà nhà được xây dựng theo phong cách Nhật Bản thời Nara (1).
Xuống xe, Lạc Kính Lỗi đơn giản đánh giá toà nhà ba tầng này một chút. Sử dụng tư duy chưa từng đến Nhật Bản của cậu chính là – có vẻ ngoài rất giống cung điện Trung Quốc!
Thiết kế hoàn toàn tựa như miếu thờ, trắng đen phối hợp nhưng thật ra lại rất phù hợp với tính cách nghiêm cẩn của Đằng Tỉnh Mục. Nhìn gần hơn thì lại có vẻ khí phách bàng bạc to lớn.
Đằng Tỉnh Mục đứng ở trước cửa, phía sau là biểu tượng quyền lực của gia tộc. Ở hai bên người ông ta là hai người đàn bà mặc đồ thuần sắc, có thể nhìn ra được là vợ của ông.
Đằng Tỉnh Mục có ba người vợ và năm người con gái, tuy không hẳn là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tư sắc cũng tuyệt đối không phải bình thường. Trên gương mặt những cô gái hiền dịu này cũng có vài chỗ giống với Duẫn Thiên Khuyết.
Gia đình Nhật Bản điển hình, từ đầu đến chân đều là trang phục truyền thống, kimono chỉnh tề, vớ vải và guốc gỗ. Cư nhiên lại đứng ở cửa mà nghênh đón Duẫn Thiên Khuyết đến, có thể thấy được thân phận của hắn, địa vị đã không còn như xưa.
Từ trên mặt Đằng Tỉnh Mục không thể nhìn thấy một chút biến hoá cảm xúc nào, nhưng Lạc Kính Lỗi rất tin rằng trong chớp mắt cậu bước xuống xe, nội tâm vui sướng nho nhỏ đã đóng băng trong lòng Đằng Tỉnh Mục. Giỏi che giấu cảm xúc như ông ta sẽ không mảy may lộ ra sự tức giận trước mặt Duẫn Thiên Khuyết, cho nên đã đưa mình vào vị trí bại trận.
Duẫn Thiên Khuyết không hề cố kỵ lôi kéo tay cậu đi lên phía trước, ánh mắt sâu sắc, bén nhọn nhìn thẳng vào gương mặt bình tĩnh của Đằng Tỉnh Mục.
“Vào đi!” Người đàn ông không nhiều lời, tránh tầm mắt của hắn, xoay người đi vào trong nhà.
Những người phụ nữ tựa hồ đều đang đợi Duẫn Thiên Khuyết vào nhà trước, cúi đầu xuống, đứng bất động nơi đó.
Duẫn Thiên Khuyết lôi kéo Lạc Kính Lỗi đi qua cánh cửa, cởi giày, đi vào. Lạc Kính Lỗi chú ý những người phụ nữ cũng bắt đầu đi vào trong cửa. Chỉ là một người con trai chưa bao giờ gặp mặt, mà địa vị so với người ở nơi này mười mấy năm, thậm chí vài thập niên cũng tôn quý hơn nhiều. Đại khái đây là quan niệm truyền thống của người Nhật Bản đi!
Hình tượng bên ngoài tuy là phong cách Nhật Bản truyền thống, bên trong lại có rất nhiều gia dụng mang kiểu dáng châu Âu. Trang trí hiện đại làm cho ngôi nhà trông có vẻ sáng ngời cùng trang trọng, kết hợp với tiêu chuẩn tatami (2) đối xứng sẽ không mang lại cho người khác cảm giác chênh lệch không hài hoà.
Từ cánh cửa vuông đi ra bên ngoài là một cái sân tinh xảo và thanh lịch, những bụi hoa được tu bổ gần như hoàn mĩ rất có phong vị nghệ thuật Nhật Bản, cho dù là mùa thu, trong sân cũng đầy ắp hoa đang nở rộ, tăng thêm một chút sức sống cho không khí nghiêm túc bên trong. Bên cạnh vườn hoa là một hồ nước dẫn từ bên ngoài, xanh thăm thẳm mang lại cảm giác cảnh đẹp ý vui. Tảng đá bên cạnh hồ nước dường như cũng được lau chùi hằng năm, bóng loáng sạch sẽ không dính chút bụi nào.
Nhìn kỹ ba vị phu nhân cũng là hình tượng phụ nữ Nhật Bản cao quý thanh lịch, kiểu tóc Shimada (3) kết hợp với màu sắc của tay áo cao cấp, mang lại cho con người cảm giác trầm ổn, trang trọng, khí chất khác biệt. Nhưng sự khác biệt bên ngoài rõ ràng cũng làm cho người khác liếc mắt một cái liền biết thứ tự vào nhà Fuji.
Những cô con gái cũng khác tuổi nhau. Hai người con gái lớn nhất mặc dù cũng vận đồ tỉ mỉ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được lớn hơn Duẫn Thiên Khuyết vài tuổi, hẳn là con gái đã được gả đi. Trong gia đình quan niệm truyền thống nồng đậm như vậy, có thể cùng nhau trở về nhà mẹ đẻ, có thể thấy được Đằng Tỉnh Mục đặt Duẫn Thiên Khuyết ở vị trí quan trọng như thế nào. Theo thứ tự từ trên xuống dưới, nhỏ nhất hẳn là con gái của phu nhân thứ ba – bộ dáng ước chừng 14,15 tuổi. Một thân kimono màu hồng nhạt, mái tóc dài đen nhánh được buộc dây hình con bướm, là thục nữ tiêu chuẩn. Đôi mắt ướt át tươi sáng, mang theo sức sống đang mở to kia cực kỳ giống Duẫn Thiên Khuyết, cũng là một đôi mắt đáng yêu, ấm áp. Chỉ là đôi mắt kia đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá cậu.
Lạc Kính Lỗi có chút không được tự nhiên thu hồi ánh mắt.
Sau khi ngồi xuống, Duẫn Thiên Khuyết cầm lấy cánh tay cậu, cẩn thận ngóng nhìn cậu một hồi, dùng giọng điệu nhẹ như gió thoảng nói với cậu. “Lạc, em đừng khẩn trương, đừng sợ, có tôi ở đây, không có việc gì.”
Cho đến khi xác định hô hấp cậu vững vàng lại, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào hắn, Duẫn Thiên Khuyết mới yên tâm ngồi bên cạnh cậu, bàn tay ấm áp rắn chắc vẫn cố chấp nắm lấy tay cậu.
“Lần này trở về, tính ở lâu sao?” Người đàn ông ngồi ở vị trí cao nhất mở miệng hỏi, cố ý bỏ qua chàng trai như cái đinh trong mắt mình.
“Phòng đã dọn xong chưa, chúng tôi mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi. Đúng rồi, nếu không có chuyện gì, xin đừng đến quấy rầy.”
“Không chào đón vài vị trưởng bối một chút sao?” Dù sao cũng phải ở chung một thời gian, cho hắn học một ít phép tắc đối nhân trước đã.
Duẫn Thiên Khuyết liếc mắt đánh giá những người phụ nữ ở đây một chút, một nụ cười đùa cợt cong lên chậm rãi hiện ra. Ánh mắt tinh chuẩn nhìn về phía người chủ nhà ở đây, lạnh lùng mở miệng. “Ông cần gì phải tự làm khó mình?” Thưởng thức ngón tay mảnh khảnh của Lạc Kính Lỗi. “Ông cho rằng, tôi thấy cần thiết sao?”
Người phụ nữ lớn tuổi hơi hơi nhướn mi, giọng điệu ôn hoà nói. “Quên đi, Tiểu Thiên vừa trở lại, cũng có chút mệt mỏi, về sau rồi nói sau! Từ từ sẽ đến thôi!”
“Hừ!” Duẫn Thiên Khuyết lười quan tâm việc này. Đứng lên, đi đến trước mặt Đằng Tỉnh Mục, từ trên cao nhìn xuống gương mặt cương nghị của ông ta, dùng giọng điệu rõ ràng nói. “Tôi hi vọng ông hiểu được một chuyện, tôi có thể như ông mong muốn mà tiếp nhận sự nghiệp của ông, có thể làm một người thừa kế mà ông hi vọng, nhưng điều kiện đầu tiên của tất cả mọi thứ này là – ông phải chấp nhận người yêu của tôi. Bởi vì cậu ấy ở đây, cho nên tôi mới ở đây. Ông đừng có dùng những trò chơi mưu toan nhàm chán để đổi ý nghĩ của tôi, nó chỉ khiến ông lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục mà thôi. Ông phải biết rằng, tôi có thể dễ dàng tha thứ lần đầu tiên, lần thứ hai, nhưng lần thứ ba, tôi tuyệt đối sẽ không để nó có thể phát sinh. Tôi hy vọng ông rõ ràng một chút, huỷ đi cậu ấy, chắc khác gì huỷ đi chính ông, tôi khuyên ông nên cân nhắc!”
Đằng Tỉnh Mục mặt không chút thay đổi, nhưng đôi mắt lại nổi tơ máu đỏ ngầu, giật giật khóe miệng, di động ánh mắt, nhìn thẳng vào người bị ông ta xem nhẹ rất lâu.
Chàng trai kia…
Trên mặt chàng trai người Trung Quốc kia, cư nhiên—
Tuy rằng chỉ có trong nháy mắt, nhưng ông rành mạch thấy được sự thắng lợi và đắc ý tinh quái.
Người trước kia ngay cả nhìn thẳng vào ông cũng khó khăn, từ khi nào biến thành bộ dáng này, lớn mật cuồng vọng khiêu khích quyền uy của ông.
Lạc Kính Lỗi thẳng tắp nhìn lại khí tức sắc bén của Đằng Tỉnh Mục. Tuy rằng hắn nghe không hiểu Duẫn Thiên Khuyết nói gì với người đàn ông này, nhưng ngữ khí hùng hậu và trầm trọng khiến cậu không khó đoán được ý tứ ẩn sau những câu từ cổ quái đến cực điểm của Nhật Bản này.
Đằng Tỉnh Mục đối với cậu mà nói, sớm đã không phải nhân vật đáng sợ gì, nay cậu chỉ cảm thấy người đàn ông này thật sự đáng buồn.
Duẫn Thiên Khuyết sớm hay muộn cũng sẽ thay thế được ông ta. Có nhận thức này, Lạc Kính Lỗi lại không kiêng nể gì mà trừng mắt với người đàn ông ngồi ở phía trên kia.
Vị trí kia, cũng rất nhanh sẽ đổi người đi!
Duẫn Thiên Khuyết đắc ý đi trở về bên cạnh Lạc Kính Lỗi, kéo thân mình cậu, vừa tươi cười, một đường che chở cậu đi xuyên qua hành lang, lên lầu hai.
Đằng Tỉnh Mục thật sự tức giận. Xanh mặt trừng mắt nhìn phương hướng bọn họ rời đi, hận ý mãnh liệt vọt đến. Thằng con trai kia, thằng con trai Trung Quốc gian trá, không biết hổ thẹn kia lại mê đảo con trai hắn đến mức phản bội lại cả hắn.
Chuyện lần trước nhưng lại vì khinh địch mà tha thứ như vậy, Thiên nhi luôn luôn không tha thứ chuyện phản bội lại đơn giản chấm dứt chuyện đó như vậy. Có thể thấy được tên con trai kia cũng rất có năng lực, là năng lực mà hắn đã xem nhẹ. Càng ngày càng không thể hiểu trong lòng Đằng Tỉnh Thiên rốt cuộc đang nghĩ gì.
Hắn nhắm mắt lại, dọn dẹp những suy nghĩ hỗn loạn, có lẽ hắn sẽ tìm được cách vĩnh viễn giải quyết mầm tai hoạ này.
Người con gái buộc tóc nơ bướm có chút nhịn không được dụ hoặc của nữ thần tò mò, lôi kéo ống tay áo của mẹ mình bên cạnh, nho nhỏ giọng hỏi. “Mẹ, cái anh bên cạnh anh trai là ai vậy?” Đôi mắt to tròn lưu chuyển không ngừng.
“Câm miệng.” Mẹ ruột của cô có chút kinh hoảng trách cứ cô. Loại chuyện này làm sao có thể để con gái thanh thuần biết, tốt nhất nên cách người này rất xa, xem hắn như ác ma là được.
Cô gái vẫn bị nuông chiều hết sức làm sao có thể chịu được loại răn dạy này, miết miết miệng, cúi đầu, ấm ức nhìn cha mình một cái.
“Reiko, con lại đây.” Mặc dù vẫn nhắm mắt, Đằng Tỉnh Mục lại mở miệng. Người con gái này ít nhất vẫn là bảo bối mà hắn yêu thương che chở, có thể đoán rằng nó nhất định đã bắt đầu miết miết cái miệng nhỏ non nớt như hoa anh đào kia.
“Dạ.” Cô gái nhỏ như được cho kẹo, vui vẻ chạy đến trước mặt cha.
Anh trai thật khá, cái anh chàng kia cũng rất được. Nhưng anh trai vì sao lại nắm tay anh ta chứ, hẳn là bạn tốt nhất đi! Tựa như cô cùng bạn thân cô, vẫn thường xuyên nắm tay nhau đi trong trường. Cái anh kia vì sao lại có bộ dáng thương tâm như vậy, ừm, nếu được, không có biết thể tìm anh ấy trò chuyện một chút được không…
Cô gái ngây thơ bắt đầu tính toán trong lòng.
Mở cửa phòng ngủ lầu hai, Duẫn Thiên Khuyết lôi kéo Lạc Kính Lỗi đi vào căn phòng trang hoàng xa hoa, phong vị hiện đại dày đặc.
Duẫn Thiên Khuyết mở cửa sổ ra, liếc mắt về phía hồ nước xanh thẳm phía xa xa, có chút không thể tin được, như là chưa bao giờ bị ô nhiễm vậy. Hắn chưa từng thấy qua hồ nước trong suốt, sạch sẽ tựa biển như thế.
Hắn trở về bên người Lạc Kính Lỗi, mỉm cười thay cậu cởi áo khoác, kéo cậu ngồi xuống giường, nâng chân cậu lên đặt lên đầu gối mình, thuận tiện cởi tất cho cậu. “Lạc, em có mệt không, tắm rửa một cái, nghỉ ngơi sớm một chút đi! Đến lúc nào ăn cơm, tôi sẽ gọi em dậy! Ngày mai, tôi mang em đi dạo Tokyo cho vui, được không?”
Lạc Kính Lỗi quay mặt qua chỗ khác, không đi để ý tới vẻ mặt chờ mong của hắn, cũng không ngăn cản hành động phục vụ của hắn.
Cậu đã sớm quen thuộc những hành động nhỏ bé dịu dàng này của Duẫn Thiên Khuyết, nhưng cũng không có nghĩa rằng cậu sẽ cảm kích.
Duẫn Thiên Khuyết cười trừ, kéo cậu vào phòng tắm. Sau khi xả nước, kiên trì cởi áo quần trên người mình và người cậu, cùng cậu chen chúc trong bồn tắm lớn.
Nói là chen chúc có lẽ có chút không thích đáng, bởi vì bồn tắm lớn đến mức hai người họ có thể nằm ở bên trong cũng không có vấn đề gì. Chỉ là Duẫn Thiên Khuyết thích cảm giác chen cùng một chỗ với cậu, cho nên hai cơ thể vẫn dán vào nương tựa cùng một chỗ.
Cẩn thận gội đầu cho cậu, hơi dùng sức xoa bóp thân mình. Duẫn Thiên Khuyết có chút ảo não, vì sao trước kia không biết rằng làm việc này sẽ khiến hắn thấy hạnh phúc như vậy.
Cuối cùng, hắn đổ sữa tắm lên tay mình, bắt đầu làm trơn cơ thể Lạc Kính Lỗi một chút.
Bàn tay to mềm nhẹ nhàng vuốt dọc người cậu, da thịt mềm mại khiến cho hắn không nỡ xa rời. Tỉ mỉ cẩn thận như đang tô vẽ màu sắc trên cánh tay, lưng, đùi. Nhìn da thịt màu sắc khoẻ mạnh, tim và hạ thân của hắn lại bắt đầu mênh mông.
Bật vòi sen, xả đi bọt biển trên người cậu. Ngóng nhìn những dòng dịch trắng chạy dọc người cậu, như là làn sóng kích thích ái tình, thân thể xinh đẹp, mê người lập tức hiện ra. Hắn không khỏi nhắm hai mắt lại. Lạc, thực xin lỗi, lòng tôi vẫn còn tà niệm. Thực xin lỗi, nhưng mà, em hãy yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương em nữa, cho dù một chút, cũng tuyệt đối không để tim em có dấu hiệu đóng băng trở lại.
Đi ra khỏi bồn tắm lớn, cẩn thận lau khô thân thể cậu từ đầu đến chân. Giúp cậu mặc vào áo ngủ đã chuẩn bị trước. Kiên trì ôm cậu đi về lại giường.
Nhẹ nhàng đặt cậu ở trên giường lớn, đắp chăn cho cậu. “Lạc, tôi tắm xong, sẽ ngủ với em. Em mệt rồi, cứ ngủ trước đi! Được không?”
Hắn biết hắn là sẽ không nghe được câu trả lời gì, cho dù một ánh mắt khẳng định cũng sẽ không thương hại mà cho hắn. Lạc Kính Lỗi xoay người, nhắm mắt lại.
Hắn đã quen thuộc với sự lạnh lùng này, bước nhanh về lại phòng tắm.
Hơn mười phút sau, Duẫn Thiên Khuyết mặc áo ngủ đi đi vào phòng. Kéo chăn ra, hắn ôm một thân thể ấm áp vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve hai má và vết sẹo mỏng manh trên cổ cậu.
“Chúc em mơ đẹp, Lạc.”
———————-
Chú thích:
(1) Thời Nara: (Nại Lương thời đại) của lịch sử Nhật Bản kéo dài từ năm 710 đến năm794.[1] Nữ hoàng Genmei đặt kinh đô tại Heijō-kyō . Ngoại trừ 5 năm (740-745) kinh đô phải dời đi nơi khác, đó là kinh đô của Nhật Bản cho đến khi Hoàng đế Kammu đặt kinh đô tại Nagaoka-kyō vào năm 784 trước khi di chuyển đến Heian-kyō , hoặc Kyoto , một thập niên sau vào năm 794.
Phần lớn xã hội Nhật Bản lúc bấy giờ làm về nông nghiệp, tụ tập quanh các ngôi làng. Đa số dân làng theo tôn giáoShinto dựa vào thờ cúng thiên nhiên và thần linh tổ tiên (kami).
Kinh đô Nara được xây dựng theo mô hình của Tràng An (長安, Tây An ngày nay, 西安), là kinh đô của nhà Đường, Trung quốc. Trong những lãnh vực khác, tầng lớp thượng lưu Nhật Bản đã lấy người Trung quốc làm kiểu mẫu, kể cả du nhập chữ viết của Trung quốc (Nhật bản: kanji, 漢字, Hán tự) và Phật giáo.
Nhà thời Nara cũng tựa như vậy.
(2) Tatami: Nói một cách đơn giản thì Tatami của Nhật tương đương với chiếu Việt Nam.
Những sợi rơm cũ (ít nhất một năm) được xoắn lại thành dây có đường kính khoảng 2cm, và được xếp chồng lên nhau gắn với nhau bằng một sợi gai (Gai dầu- Chanvre). 7 tấm như thế xếp chồng lên nhau và bắt chéo, sau đó được nén lại cho đến khi đạt độ dày 6cm.
Tatami thể hiện ít nhiều nét tính cách con người Nhật bản. Nguyên liệu cho Tatami là thực vật mềm, tơi và khô. Nên có thể tùy lúc mà thay đổi cac bộ phận bị mài mòn hay rách nát. Khi thời tiết quá lạnh, người Nhật cũng không cuốn Tatami để thay vào phương thức sưởi ấm khác. Người Nhật vốn đã lâu hình thành nếp sống hướng nội, yên tĩnh không thất thường, ( cộng vào đó chút tính yêu thiên nhiên vừa đạm bạc vừa phong lưu). Việc ngồi trên Tatami cũng tác động đến văn hóa ứng xử, và trang phục của dân tộc Nhật bản. Khi giữ được dáng đứng thẳng, trang phục truyền thống của họ sẽ tôn lên vẻ đẹp thanh thóat của người mặc. Những hành vi biểu thị sự khiêm nhường và cung kính với người trên là nét chủ đạo trong thói quen sinh họat của họ. Lễ tiết gật đầu cúi chào vì đó không thể thoái hóa.
Trong các ngôi nhà Nhật Bản, không có một phòng ngủ nào là không được phủ Tatami. Khá nhiều nhà nghiên cứu xã hội đã nghiên cứu việc thay thế Tatami bằng Salon trong các căn hộ Nhật bản và cùng rút ra kết luận : không thể thay thế.
Nguồn: Click herePhòng trải Tatami
(3) Shimada: Trong thế kỷ 17, những người phụ nữ lại bắt đầu cột tóc lên lần nữa và trong thời gian này đã phát triển kiểu tóc truyền thống shimada – một dạng của kiểu tóc chignon mà đa số geisha thực thụ sử dụng.
Có 4 loại kiểu tóc shimada chính: kiểu taka shimada, kiểu này thường có búi tóc cao, được những cô gái trẻ, chưa chồng sử dụng; kiểu tsubushi shimada, có búi tóc thấp hơn được những người phụ nữ nhiều tuổi hơn sử dụng; kiểu uiwata, kiểu tóc có búi tóc được vấn với một mảnh vải bông màu; và kiểu tóc mà được chia múi tương tự như quả đào, chỉ được các maiko sử dụng.
Đọc thêm ở đây.Kiểu tóc Shimada
C 36
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 2 Comments
3 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT