Lương Thánh Nặc ngẩng đầu nhìn nơi có thể xem là cung điện vàng son tráng lệ này, không khỏi lộ ra nụ cười chua sót. Hay cho một cái l*ng vàng, Duẫn Thiên Khuyết, cậu rốt cuộc phải nhốt cậu ấy đến khi nào. Kính Lỗi, năm năm, ở cùng một chỗ với tên Duẫn Thiên Khuyết như ma như quỷ kia, cậu thật sự còn có thể còn sống sao? Từ Giáng Sinh năm năm trước gặp một lần, sau đó không bao lâu lại mất liên hệ. Tuy rằng tôi từng hoài nghi cậu và Duẫn Thiên Khuyết trong lúc đó có phải có quan hệ gì hay không, nhưng vẫn không dám chứng thực. Tôi sợ hãi đó là sự thật, tôi sợ hãi cho dù tôi đã biết chân tướng, cũng không có cách nào giúp cậu được gì. Cứu cậu ra khỏi sao? Thực xin lỗi… Với sức lực tôi khi đó, căn bản là làm không được. Tha thứ cho tôi, Kính Lỗi, cho tới hôm nay tôi mới có dũng khí và sức lực bước qua cánh cổng lớn này. Tôi đã thật vất vả mới đứng vững được trong bang hội, cho đến hôm nay cũng mới có thể có thực lực ngồi cùng bàn ăn với Duẫn Thiên Khuyết. Cho dù thế nào, lần này, tôi phải nhìn thấy được cậu. Cho dù có ra mặt chống đối với Duẫn Thiên Khuyết, tôi cũng không quan tâm. Ấn chuông cửa, hít sâu một hơi, đến đây đi! Cho dù là tinh phong huyết vũ, tôi cũng muốn xông vào, Duẫn Thiên Khuyết, cậu đừng hòng ngăn trở. Trong lúc Lương Thánh Nặc còn đang kinh ngạc hình dáng tiều tuỵ gầy gò và cơ thể chống nạng của Duẫn Thiên Khuyết, muốn nói ra nguyên nhân hắn đến đây, lại nghe thấy một tiếng như long trởi lở đất. “Đi đi!” Chống nạng, bóng dáng Duẫn Thiên Khuyết mang nạng như một ông già tiều tuỵ, đầy tang thương chậm rãi rời khỏi tầm mắt của hắn. Từ bao giờ, người con trai hăng hái, kiêu ngạo ngỗ ngược, cuồng vọng tự đại đã biến thành như thế này? Điều này sao có thể, Duẫn Thiên Khuyết ở trong “Thiên Vận” tiếp quản một nửa quyền lực, lúc đối mặt với những kẻ kỳ cựu đã từng đóng góp lớn cho bang phái vẫn là bộ mặt hất cằm sai khiến, càn rỡ không hề để ai vào mắt là đây sao? Không, điều này tuyệt đối không có khả năng. Một tháng trước, bọn họ còn vì chuyện làm ăn mà gặp mặt. Nhưng hôm nay – Chính là ngắn ngủn trong vòng một tháng, hắn vì sao lại giống như đã hoàn toàn thay đổi. Nếu nói bị thương, thân thể biến hóa thì có thể hiểu, nhưng loại thần thái suy nhược, bi thương, ánh mắt bất đắc dĩ, lại gây cho hắn một loại cảm giác bi thương già cỗi ở khắp nơi. Không, đây không phải Duẫn Thiên Khuyết. Duẫn Thiên Khuyết sao có thể sẽ - Vẫn là gương mặt kia, gương mặt tựa như thiên thần, không phải hắn, thì là ai? Quên đi, Lương Thánh Nặc quyết định không suy nghĩ chuyện này nữa. Duẫn Thiên Khuyết cư nhiên khinh địch như vậy, lại đáp ứng cho mình gặp Kính Lỗi, đó quả thật là một chuyện đáng ngạc nhiên. Hắn đi theo người nữ giúp việc vào phòng. Kính Lỗi, nhìn thấy tôi, cậu sẽ vui vẻ sao? Sẽ giống như lần trước, nhảy vào lòng tôi, cười thật lớn, cho tôi một cái ôm đầy tiêu chuẩn sao? Thật muốn, thật muốn thấy cậu lúc đó. Cùng nhau trốn thoát bọn thuộc hạ đuổi theo tôi, khuôn mặt tươi cười đầy sức sống cố gắng bỏ chạy dưới bầu trời xanh thẳm, một thời thanh xuân kiêu ngạo. Kính Lỗi, nếu có thể trở lại khi đó, thì tốt biết bao nhiêu. Tôi nhất định nắm chặt tay cậu, không bao giờ để cậu rời đi nữa. Cùng với một tiếng rít, cửa mở ra, hắn nhìn thấy một căn phòng tràn ngập ánh mặt trời, một thiếu niên ôm trái bóng rổ nhẹ nhàng đi đến dưới nắng trời chói mắt. “Tôi là Lạc Kính Lỗi.” “Kính trọng quang minh lỗi lạc, tên rất hay. Tôi là Lương Thánh Nặc.” “Là lời hứa nặng ngàn cân như thánh chỉ, tên cậu cũng không tồi.” “Tôi nghĩ, chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn bè.” “Nhất định sẽ.” “Thánh Nặc, đi thôi, cùng nhau chơi bóng đi. Tôi chơi bóng rất tốt, người thua phải mời khách đó.” “Thánh Nặc, mau tới, mau tới, tôi đến bắt đây, to quá, ha ha…” Gương mặt màu vàng tươi cười liên tục không ngừng, đưa hắn vào lại thế giới của ký ức. Kính Lỗi, những năm này, cậu sống ổn không? Kính Lỗi, Lạc Kính Lỗi… Đó là ai? Người kia ngồi ở trên giường, người con trai toàn thân cơ hồ đều được quấn băng gạc, dùng biểu tình tuyệt vọng muốn chết đầy ưu thương nhìn ra ánh mặt trời vô tận ngoài cửa sổ, đó là ai? Cậu giống như một bức tượng không có cảm xúc, lẳng lặng tựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, dường như nếu có một đôi cánh, cậu sẽ bay đi, bay rất xa, không bao giờ trở về nữa. Ngoài cửa sổ có cái gì? Có cái gì khiến cậu khát vọng như thế, lại không chạm đến được? Cậu có thể nói cho tôi biết không, cậu rốt cuộc muốn gì? Đừng như vậy, đừng giữ bộ dáng giãy dụa kề cận cái chết như vậy, cậu có biết bộ dáng này của cậu, là điều mà tôi không muốn thấy nhất không? “Kính Lỗi?” Hắn vô cùng hi vọng người này không phải Lạc Kính Lỗi, không phải bạn của hắn, không phải là cái tên hắn đừng đặt nặng trong lòng. Người đã gần như mất đi tin tưởng sự sống này, vẫn là người bạn hắn muốn gặp sao? Lạc Kính Lỗi chết lặng quay đầu. Trên gương mặt tái nhợt chậm rãi hiện lên một chút biểu tình, lông mi dần dần nhấc cao, đôi mắt mất đi thần thái kia cũng rốt cục giương lên một chút. Hắn thấy, chỉ trong nháy mắt, nước mắt đã đong đầy toàn bộ hốc mắt cậu, đôi mắt đó mơ hồ như dải Ngân Hà xinh đẹp. Không cần động tác gì, nước mắt chảy xuôi như dòng sông nhanh chóng rơi xuống. Kính Lỗi, Kính Lỗi, Lạc Kính Lỗi bạn của hắn… Lạc Kính Lỗi run run thân thể, bờ mi dính dấp chậm rãi hạ xuống. Ai nói cho cậu biết đi, cậu đã thấy gì? Người kia, người kia đến tột cùng là ai? Trong cuộc đời này, vì sao còn có thể thấy người kia? Tựa hồ sợ giấc mộng cùng ảo giác cứ như vậy biến mất, cậu rất nhanh mở to mắt, cho đến khi xác nhận người kia vẫn còn đứng đó, mới yên tâm để mặc nước mắt rơi như mưa. Cậu vươn cánh tay không ngừng run rẩy, Thánh Nặc, Thánh Nặc, người bạn duy nhất của tôi… Không – Lương Thánh Nặc chạy vội đến trước giường Lạc Kính Lỗi, nắm chặt tay cậu. Đôi tay không ngừng run rẩy ấy vì sao lại gầy yếu như vậy, dường như chỉ còn lại một lớp da mỏng manh bọc quanh xương cốt, dường như chỉ cần dùng sức một chút, nó sẽ đứt gãy, sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn biến mất. Kính Lỗi, Kính Lỗi, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Cậu rốt cuộc đã trải qua những ngày tháng như thế nào? Đôi môi Lạc Kính Lỗi đóng đóng mở mở, thật muốn mở miệng, thật muốn gọi tên hắn, Thánh Nặc, Thánh Nặc… Nhưng mà, nhưng mà không có âm thanh nào vang lên từ miệng cậu. Xin người, ông trời ơi, cho tôi một chút âm thanh, cho tôi nói được, cho tôi nói được một chút. Tôi chỉ còn lại người bạn này… Xin ông… Hắn có thể nhìn ra được khẩu hình đang gọi tên hắn, nhưng mà – vì sao? Lạc Kính Lỗi vươn cánh tay run run đặt trên cổ cậu, trên đó băng gạc thật dày, dày đến đau lòng người. Kính Lỗi, giọng nói của cậu— Không, sẽ không, bọn họ sẽ không cướp đi giọng nói của cậu— Như thế nào, tại sao có thể như vậy, như thế nào lại… Duẫn Thiên Khuyết! Mày không phải người – mày là đồ khốn nạn! Kính Lỗi, Kính Lỗi… Như vậy là đủ rồi! Trong đời này còn có thể nhìn thấy cậu, thật sự là đủ rồi, Thánh Nặc, cám ơn cậu đã không quên tôi. Cám ơn… Thánh Nặc, tôi thật sự rất muốn tìm lại giọng nói của tôi, tôi thật sự rất muốn nói cho cậu, tôi rất nhớ cậu. Vì sao không cho tôi một ít âm thanh, ông trời, ông thật sự rất tàn nhẫn. Suốt năm năm, ngoại trừ Duẫn Thiên Khuyết, không có ai cùng tôi nói chuyện, tôi đã trải qua những ngày tháng như thế nào, không phải ông rõ ràng nhất sao? Suốt năm năm, tôi không có lấy một người bạn. Tôi luôn luôn một mình, một mình trốn trong vỏ bọc, chấp nhận cô đơn, cô độc, sợ hãi, tuyệt vọng, tịch mịch xé rách lòng người. Ông không hiểu được đây là cảm giác gì sao? Tôi thật sự muốn có một người bạn, một người bạn có thể nói chuyện với tôi. Ông cướp đi tất cả của tôi, cái gì cũng không chừa lại cho tôi, tôi cũng như ý ông mà sống cuộc sống của cái xác không hồn qua năm năm. Không có cha mẹ, không có Khắc Lâm, không có Đại Cao, không có bóng rổ, không có Tiểu Hi, không có Phẩm Diệp, không có Tiểu Phi, ngay cả tôn nghiêm cũng không có… Nhưng tôi vẫn sống, tôi vẫn sống qua ngày. Nhưng mà, ông có còn nhớ hay không, tôi là con người, con người, một con người chân chính… Chẳng lẽ ngay cả điều này ông cũng quên? Bằng không, vì sao cuối cùng lúc tôi gặp được người bạn của mình, ông lại cướp đi giọng nói của tôi… Ông có biết tôi khát vọng được nói chuyện với hắn thế nào, trò chuyện với hắn, tôi thật sự rất cô đơn… Ông thật sự rất tàn nhẫn, ông có biết hay không… Kính Lỗi, tôi hiểu được, tôi thật sự đều hiểu được, nỗi khổ của cậu, nỗi đau của cậu, tôi đều hiểu được. Kính Lỗi, cậu đã trải qua bao nhiêu gian nan, bao nhiêu thống khổ trong thế giới này, vậy mà cậu còn chống cự đến hôm nay. Kính Lỗi, tôi thật sự bội phục cậu, cũng thật sự, rất nhớ cậu. Thực xin lỗi, tôi vẫn không tới tìm cậu, biết rõ cậu nhất định sẽ không sống tốt, nhưng vẫn không có can đảm đến tìm cậu. Thực xin lỗi… Thật sự, thực xin lỗi… Kính Lỗi, tôi rốt không nghe được giọng nói của cậu, không nghe được cậu cười vui gọi tôi “Thánh Nặc”… Kính Lỗi, một ngày nào đó, tôi sẽ tặng cậu một đôi cánh, cho cậu bay khỏi nơi này, không bao giờ trở về nữa. Cho đến lúc đó, tôi nguyện sống bên cạnh cậu, thời điểm cậu mệt mỏi, cứ trở về với ôm ấp của tôi, dùng đôi môi như ngọc của cậu gọi tên tôi, đây chính là – nguyện vọng cả đời của tôi. Kính Lỗi, chúng ta sẽ có ngày đó, nhất định sẽ… Nhất định sẽ… Ánh mặt trời thản nhiên rọi vào từ của sổ mở rộng, mang theo cơn mưa hoa hồng nhàn nhạt, nhẹ nhàng rơi trong căn phòng lạnh như băng, bức màn theo gió đong đưa, để lộ ra trời quang ngoài cửa sổ, cùng với – bóng người cô đơn dưới nắng trời. Lạc Kính Lỗi dùng toàn bộ buổi chiều ấy để gắt gao cầm lấy tay Lương Thánh Nặc, nắm rất chặt, sợ hãi chỉ cần buông tay ra, hắn sẽ rời khỏi nơi này, không bao giờ trở lại nữa. Nước mắt cậu tựa hồ chảy dài cả thế kỷ, không có một câu, bọn họ trong chiều hôm đó chỉ lẳng lặng nhìn nhau, mọi ngôn ngữ đều được ẩn sâu trong đôi mắt. Lương Thánh Nặc thu hồi ánh mắt, nhìn cậu nắm chặt tay mình, không đành lòng mà phủ một bàn tay khác của mình lên. “Kính Lỗi, tôi phải đi.” Những lời này, hắn phải dùng rất nhiều dũng khí mới nói ra được. Lạc Kính Lỗi khẩn trương nhìn hắn, tay nắm càng chặt. Tôi biết, Kính Lỗi, tôi thật sự hiểu được. Đau lòng nhìn về phía cậu, “Kính Lỗi, ngày mai, tôi lại đến.” Không muốn buông tay, Thánh Nặc, tôi thật sự không muốn buông tay, tôi chỉ có cậu, Thánh Nặc… Nhưng tôi – phải buông tay, đúng không? Nhất định? Giọt nước mắt rơi vào miệng cậu, nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại. “Nhất định!” Lương Thánh Nặc cho cậu một lời hứa hẹn, lời hứa như thánh chỉ ngàn cân. Nhất định, Kính Lỗi, tôi nhất sẽ lại đến. Chỉ cần cậu ở đây, tôi nhất định sẽ đến. Một ngày nào đó, tôi sẽ cứu cậu ra khỏi hố lửa này, Kính Lỗi, cậu đồng ý chờ tôi không? Lạc Kính Lỗi chậm rãi buông lỏng tay ra, không tình nguyện mà buông ra. Nhất định, nhất định phải đến, Thánh Nặc, cậu là người bạn duy nhất của tôi, Lương Thánh Nặc, trong cuộc sống của tôi, chỉ còn mỗi cậu. Nhất định phải đến! Thánh Nặc, chỉ cần ở cùng tôi, không cần ngôn ngữ, chẳng sợ mỗi ngày cậu chỉ đến nhìn tôi năm phút đồng hồ, không, một phút cũng không sao cả. Đừng để tôi lại một mình… Một mình đối mặt với Duẫn Thiên Khuyết… Một mình đối mặt với Duẫn Thiên Khuyết… Hắn làm sao có thể nhìn được gương mặt đầy nước mắt này của Lạc Kính Lỗi, Lương Thánh Nặc đứng lên, đi ra ngoài cửa. Vặn tay nắm cửa, hắn dừng lại, quay đầu nhìn cậu. Bám vào mép giường, người hơi nhướn ra khỏi giường, người con trai băng bó trên đầu, trên cổ, trên tay đang lo lắng nhìn hắn, rơi lệ đầy mặt nhìn hắn. “Nhất định, sẽ đến.” Lưu lại những lời này, Lương Thánh Nặc đi ra ngoài phòng, nặng nề mà đóng cánh cửa kia lại. Đừng lo, Lạc Kính Lỗi, đừng khóc nữa, ngày mai, hắn sẽ lại đến. Từ nay về sau, mày không còn một mình nữa, mày còn có một người bạn, một người bạn sẽ cùng mày ngồi ngắm phong cảnh. Thánh Nặc, cám ơn cậu, tôi không hề cô đơn, đúng không? Tôi còn có cậu… Cậu nhất định sẽ đến, tên của cậu nói cho tôi biết, cậu nhất định sẽ đến. Ngày mai phải không? Còn chưa đến hai mươi mấy giờ, tôi chờ cậu, Thánh Nặc… Nhưng mà, Lương Thánh Nặc lại không đến nữa. Sau khi vết thương trên người Lạc Kính Lỗi cơ bản đã khỏi hẳn, Duẫn Thiên Khuyết liền đến dỡ bỏ tất cả các máy theo dõi ở trong phòng. Hắn biết Lạc Kính Lỗi mỗi lần nhìn thấy hắn, đều nổi điên mà la to, cho nên hắn tận lực không nhìn tới cậu. Nhưng là, hắn cũng biết, cho dù ít ỏi bao nhiêu, hắn cũng phải đi đến nhìn cậu, hắn sợ chính mình từ nay về sau sẽ rời khỏi cuộc đời của Lạc, Lạc sẽ vĩnh viễn bài trừ hắn khỏi trí nhớ của mình. Cho nên, mặc kệ cậu có thống khổ bao nhiêu, có phản kháng mãnh liệt bao nhiêu, một tháng, hắn vẫn sẽ đến gặp cậu một lần. Thật sự là đáng buồn, một tháng chỉ có thể thấy cậu một lần. Hắn mỗi lần đến đều kéo dài thời gian một chút, đáng thương là, dường như chỉ có thể kéo dài thêm một phút đồng hồ mà thôi. Một phút đồng hồ, một phút đồng hồ mà thôi, hắn không thể gây cho Lạc kích thích quá lớn, hắn tin tưởng rằng, một ngày nào đó Lạc sẽ chấp nhận hắn, không còn đấm đá hắn nữa, không còn la hét hắn nữa. Sẽ là như vậy. Nhưng mà một tháng chỉ thấy một lần làm sao đủ, bởi vậy, trong màn đêm yên tĩnh, sau khi Lạc đã ngủ say, hắn sẽ vụng trộm đến phòng của cậu, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ yên của cậu, buông xuống nụ hôn ỷ lại. “Lạc, chúc em có giấc mơ đẹp.” Thẳng đến một lần, Lạc đột nhiên bừng tỉnh, gương mặt Duẫn Thiên Khuyết xuất hiện dưới ánh trăng. “A—” Cậu phát cuồng kêu to, lại đá lại đánh náo loạn một phen. Đến tận đây, Duẫn Thiên Khuyết mới kết thúc những chuyến thăm đêm của mình. Suốt một năm, thời gian hắn gặp Lạc thật sự là ít đến đáng thương. Lạc tựa hồ không biết nở nụ cười, chưa từng có ai nhìn thấy cậu cười. Gương mặt lạnh như băng, thu mình một góc trong căn phòng. Ngay cả cửa sổ cũng không muốn mở ra, không muốn cho ánh mặt trời chiếu vào nữa. Lạc, nói cho tôi biết, em suy nghĩ cái gì? Tôi nên làm cái gì cho em, mới có thể xua đi đau thương và thống khổ của em, tôi nên làm như thế nào, mới có thể khiến em quên đi tất cả, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống. Lạc, đứng lên, nói cho tôi biết, được không? Chỉ cần tôi có thể cho em, tất cả tôi đều tặng cho em, bao gồm – chính bản thân tôi.