Trong đêm tối, tất cả giác quan đều trở nên mẫn cảm hơn bình thường, hơn nữa, bởi vì màn “dạo đầu” phía trước đã xoá nhoà mọi sự tập trung của cô, chỉ có bóng hình anh ở trước mặt cô là sự tồn tại rõ ràng nhất đối với cô.
Anh dựa sát vào cô, dường như áp cả người lên thân thể cô.
Một bàn tay anh ôm lấy eo cô, ngón tay đã xuyên qua lớp quần áo tiến vào trong, những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt v e da thịt ở eo cô.
Một tay khác đặt trên vai cô, nhẹ nhàng dùng lực.
Trong bóng tối đen nghịt, cô không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, chỉ có thể cảm thấy làn da ở tai mình dần nóng lên vì hơi thở nóng rực của anh, giọng anh trầm như tiếng vĩ cầm.
Giọng điệu nghiêm túc như vậy nhưng những gì phát ra từ miệng anh…lại vô cùng không nghiêm túc.
Người bị dưỡng thành thanh khống và có một anh chồng là diễn viên lồng tiếng – Tuỳ An Nhiên lúc này biểu thị…sức chịu đựng của tim cô dường như bên bờ vực tan vỡ rồi.
Lúc trước cô không hề phát hiện, nhưng từ lúc hai người đăng ký kết hôn, sống cùng một mái nhà cô mới dần nhận ra…Ôn Cảnh Phạm thường dùng giọng nói của mình mê hoặc cô trong im lặng.
Sự nghi ngờ này được cô dần dần kiểm chứng mới phát hiện ra đây không phải là hành động ngẫu nhiên mà là…một móc xích quan trọng xuyên suốt từ đầu đến cuối trong hồi ức của hai người.
Chỉ là…biết là một chuyện, không có sức phản kháng, cam tâm tình nguyện trầm luân lại là một chuyện khác.
Cô bị giọng nói quyến rũ đó kích thích, trái tim run rẩy liên hồi, đến mức nói chuyện cũng không ra hơi: “…Anh nói gì?”
“Anh nói…” Nụ hôn của anh không ngừng rơi xuống, nhẹ nhàng đụng chạm, như lông vũ lướt qua, vừa chạm đã tan, nhưng lại khiến cô khao khát hơn, “Anh đang ghen…”
Cô vô thức đưa tay nắm lấy cô tay anh, lại vô thức tựa vào lòng anh: “Cảnh Phàm.”
Anh ngậm lấy môi cô, phát ra một tiếng “ừm” mơ hồ, giọng vừa khàn vừa gợi cảm, giống như sứ giả địa ngục cầm sợi tơ hồng, từng bước dẫn người người ta chìm sâu, từng bước vào luân hồi.
Tuỳ An Nhiên thút thít vài tiếng nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo…
“Anh đừng nói đùa…Anh biết giữa em và Mạc Thừa hoàn toàn…”
“Anh biết.” Anh ngắt lời cô, bàn tay vốn để trên vai cô cũng dời dần xuống dưới eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô.
Tuỳ An Nhiên ngoan ngoãn vòng tay qua cổ anh, cong chân ôm lấy eo anh.
Dường như anh có hơi mệt mỏi, cứ như vậy mà ôm cô vào phòng ngủ.
Tuỳ An Nhiên bị anh từng chút từng chút câu dẫn, hơi thở dần trở nên dồn dập, thần trí mơ màng, cô đưa tay lên tai anh, tay cô hơi lạnh, tiếp xúc với làn da nóng bỏng của anh, cảm xúc đó…vô cùng tương phản.
Ôn Cảnh Phạm khẽ nhíu mày, đặt cô xuống giường rồi áp người lên. Anh còn chưa cởi áo khoác đã nắm lấy tay cô luồn qua lớp áo khoác của anh, để cô ôm eo mình.
Áo sơ mi bên trong vương vấn nhiệt độ cơ thể anh, vừa ấm áp vừa nóng bỏng.
Hai tay cô ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhẹ hỏi: “Vậy tại sao anh phải ghen chứ...Xếp chung một chỗ với anh, anh ấy sao có thể so với anh chứ?”
“Đúng thật là không thể so.” Bàn tay anh hơi khom đặt bên hông cô, chưa được bao lâu lại cảm thấy khó chịu, vậy nên anh dứt khoát nằm xuống ôm cô vào lòng.
Trong màn đêm, nhiệt độ hai người truyền cho nhau sưởi ấm nhau, khiến màn đêm cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Trái tim anh không lớn, những người không liên quan ở bên cạnh không là gì với anh cả.” Anh khẽ thở dài, đưa tay sờ lên tay cô, chạm vào chuỗi hạt trên tay cô, “Vậy nên anh chỉ một mình ghen một chút là được rồi.”
Câu cuối cùng đó, anh lại cố ý nói với ngữ khí tội nghiệp, Tuỳ An Nhiên thiếu chút nữa đã bật cười.
Cô giật cổ áo, vùi đầu vào trước ngực anh cười thầm một hồi. Sau đó mới nghiêm mặt, trịnh trọng nói với anh: “Chúng mình mới là người cùng nhau đi hết cả cuộc đời.”
Không phải là loại tình cảm mãnh liệt mạnh mẽ mà là loại tình cảm bình lặng, thậm chí có chút đơn giản.
Nhưng có ai hiểu được lòng cô, khi yêu đơn phương một cách thầm lặng, đã nếm thử trăm ngàn mùi vị cay đắng ngọt bùi khác nhau. Vừa yêu thầm, vừa chịu đựng, còn phải tự nói với lòng mình – trong hôn nhân, tình yêu không quan trọng.
Chỉ có những người từng trải qua mới có thể hiểu được, yêu thích người kia, thích đến mức giây tiếp theo có thể vì anh mà điên cuồng, lại bị thực tế năm lần bảy lượt kiềm chân, dần dần tuyệt vọng.
Không phải tất cả tình cảm đều có thể gặp đúng người đúng thời điểm, nếu như năm nay không gặp lại anh, có lẽ…cả cuộc đời này của cô sẽ cứ mơ hồ như vậy mà trôi qua.
Cuộc sống chính là như vậy, thế giới này sẽ không vì bạn cầu mà không được, đau thương hiu quạnh mà dừng lại. Ngược lại, bạn chỉ là…một giọt nước trong đại dương bất mãn này thôi, nhỏ bé không đáng kể đến.
Vậy nên, phải có bao nhiêu may mắn để người bạn thích cũng thích bạn. Cảm giác đó thật sự giống như có cả thế giới trong tay, giống như khi bạn đứng ở tận cùng thế giới, dù bạn không còn gì cả nhưng luôn có anh ấy đứng bên.
Không phải vì tình cảm vĩ đại như thế nào mà là lòng người chỉ nhỏ có nhiêu thôi, nhỏ đến mức dù bạn có khoác lên tấm áo của thời gian thì cũng lạc lõng trong thế giới chật chội.
Anh lại hôn cô, những ngón tay ấm áp của anh nhẹ nâng cằm cô, dịu dàng quấn lấy cô.
Sự kiên nhẫn và ân cần của anh. Lòng bàn tay ấm nóng của anh, cơ thể ấm áp của anh, trái tim dịu dàng của anh.
Đây chính là người cô yêu, từng chút từng chút yêu thích, lên men từng chút từng chút, để rồi, tình cảm nồng nhiệt như rượu đã ủ xong, mùi thơm lan toả.
Mong muốn có được đối phương đã vượt qua mọi thứ…
Tuỳ An Nhiên bị anh hôn đến mơ hồ, anh đưa tay chạm vào trán cô và những ngón tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt cô.
Vào lúc cô không biết gì cả, những thứ mà anh âm thầm làm đã trở thành toàn bộ cuộc sống của cô.
Dần dần, Tuỳ An Nhiên bất giác thả lỏng, đến hơi thở cũng không dồn dập như vậy nữa, cuối cùng, anh cũng cởi bỏ áo len của cô, khi nụ hôn nóng bỏng chạy dài từ xương quai xanh đi xuống, cả người cô như bị vắt kiệt hoàn toàn, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của mình.
Đang lúc hai người mặn nồng, ý loạn tình m ê thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phàm Hi từ phòng tắm truyền đến.
Tuỳ An Nhiên bị tiếng kêu đó doạ run cầm cập, đầu tóc lập tức thanh tỉnh.
Ôn Cảnh Phạm cũng ngây cả người, im lặng một lúc rồi kéo chăn ở một bên đắp cho cô, xong hôn lên trán cô. Anh vừa đứng dậy vừa nói: “Anh đi xem sao…”
Tuỳ An Nhiên bị tiếng kêu của Phàm Hi doạ đến nổi da gà toàn thân, không dám ở một mình, thấy anh đưa tay muốn mở đèn, nắm lấy tay anh một cái hoảng loạn: “Em đi với anh…”
Nhận thấy sự sợ hãi của cô, anh cúi đầu cười một tiếng, mặc lại giúp cô cái áo len vừa được cởi ra, nắm chặt lấy tay cô rồi mới đi bật đèn.
Ánh sáng đột ngột khiến mắt Tuỳ An Nhiên bất giác híp lại, bàn tay đang nắm lấy tay anh cũng siết chặt hơn, dùng lực hơn.
Ôn Cảnh Phạm đợi cô thích ứng được với ánh sáng rồi mới cùng cô đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm là cửa kéo*, có lẽ Phàm Hi tự mình đóng lại. Lúc mở cửa phòng tắm ra thì thấy Phàm Hi đang cào cào thành bồn tắm với vẻ mặt sợ hãi.
*Cửa kéo:
cửa kéo
Bồn tắm đổ đầy nước, trên mặt nước còn được rải cánh hoa...nhìn như có ai đó cẩn thận bày trí?
Tuỳ An Nhiên lặng lẽ liếc nhìn Ôn Cảnh Phạm.
Ôn Cảnh Phạm lôi Phàm Hi ra ngoài, không quản toàn thân nó đang ướt sũng đã ôm vào lòng, lấy khăn lông lau khô người nó.
Bởi vì vừa nãy cũng xem như là vận động kịch liệt nên giờ đây quần áo Ôn Cảnh Phạm không còn chỉnh tề nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự đẹp trai của người đan ông này, ngược lại còn tăng thêm sự tuỳ ý biếng nhác của anh, nhìn càng mê hoặc hơn so với bình thường.
Tuỳ An Nhiên lại lặng lẽ dời ánh mắt đi, nhìn nước trong bồn đã lạnh, muốn nói nhưng lại thôi…Đây chẳng lẽ là sự ngạc nhiên mà Ôn Cảnh Phạm chuẩn bị cho cô ư?
Những cả tối nay cô ở cùng với anh, không có lý do gì khiến anh làm vậy mà…
Phàm Hi sợ hãi không ngừng kêu meo meo, mãi đến khi được Ôn Cảnh Phạm bao bọc bằng khăn tắm mới yên lặng trở lại.
Tuỳ An Nhiên đón lấy Phàm Hi từ trong lòng anh, thấy áo sơ mi của anh vì nước trên người Phàm đã bị thấm ướt một mảng, ánh sáng xuyên thấu qua có thể nhìn thấy da thịt như ẩn như hiện qua lớp áo, cô khẽ ho một tiếng, nhắc nhở anh: “Quần áo anh có cần phải thay không, em đi lấy quần áo mới cho anh thay.”
“Không cần, đợi lát nữa anh đi tắm luôn.” Anh liếc nhìn cánh hoa trong bồn tắm, đau đầu xoa xoa mi tâm, giải thích: “Nếu anh đoán không lầm thì đây chính là sáng kiến của ông nội, dì Tân là người thi hành…”
Vậy nên chiều nay anh nói không quay về, lúc tối lại tăng ca thì ông nội đã gấp gáp đến như vậy.
Thật là…
Anh cong khoé môi cười cười, đường nét khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Ôn Cảnh Phạm quay sang nhìn cô, hỏi: “Muốn tắm với anh không? Đừng cô phụ tấm lòng của ông nội.”
Vừa nãy ý loạn mình mê là chuyện khác, bây giờ thần trí tỉnh táo tắm uyên ương lại là một chuyện khác…Tuỳ An Nhiên suy nghĩ một lúc, nhanh chóng quyết định trong ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
“Em đi sấy lông cho Phàm Hi…”
Ôn Cảnh Phạm đưa tay vớt cánh hoa lên, nhìn bóng lưng chạy trốn như bay của cô liền cúi đầu cười, bắt đầu công việc dọn dẹp một cách vui vẻ…
Hoàn toàn quên mất nửa tiếng trước mình vẫn còn đang ghen không ngừng…
Ghen làm gì? Người cũng là của anh rồi.
- -
Ngày hôm sau, sau khi chạy bộ cùng ông nội, Tuỳ An Nhiên cùng ông đi mua đồ ăn, lúc quay về gặp Ôn Cảnh Phạm đang chuẩn bị đi, đang thay dép ở huyền môn.
Tuỳ An Nhiên thấy anh đi sớm như vậy, nắm tay áo anh nói: “Anh đợi em với, em đi thay áo quần rồi đi với anh.”
Ôn Cảnh Phạm “uhm” một tiếng, hỏi: “Cùng anh đi đến công ty?”
“Không phải…” Tuỳ An Nhiên kiễng chân chạm nhẹ vào mặt anh, cười với nụ cười hơi nịnh nọt, nói: “Đi xem thử Giang Mạc Thừa.”
Ôn Cảnh Phạm khẽ nhíu mày, yên lặng nhìn cô một lúc rồi cong khoé môi cười nhàn nhạt: “Vậy nên mới hôn anh?”
Tuỳ An Nhiên: “…” Lời lẽ đừng sắc bén có được không vậy!!!
Hôm qua là ai nói mình ghen chứ, cô đây không phải là muốn biểu hiện tốt một chút sao.
Ôn Cảnh Phạm thấy cô không đáp lời, im lặng hồi lâu, ngón trỏ như vô tình chỉ vào môi, nói: “Không đủ thành ý.”
Tuỳ An Nhiên: “…” Lúc trước sao cô lại không phát hiện Ôn Cảnh Phạm thích trêu mình đến thế chứ!
Cô ngượng ngùng nhìn về phía phòng khách, thấy không ai để ý bên này liền khẽ kéo cà vạt của anh xuống, những ngón tay hơi lạnh của cô xoa xoa tai anh rồi cúi xuống hôn anh.
Ôn Cảnh Phạm có thể nhìn thấy rõ nụ cười rạng rỡ ánh trong mắt cô, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn, mở miệng khẽ cắn cô một cái coi như bỏ qua chuyện này: “Mau đi thay quần áo đi.”
Tuỳ An Nhiên gật gật đầu, nhanh chóng lên lầu.
Ôn Cảnh Phạm đứng thẳng người, sờ đôi tai bị cô sờ qua, đáy mắt cũng phảng phất ý cười, như nước trong hồ, nhẹ nhàng dao động.
- -
Sau khi đưa Tuỳ An Nhiên đến dưới lầu, Ôn Cảnh Phạm liền chuẩn bị lái xe rời đi. Trước khi chuẩn bị đi, anh còn không quên nhắc nhở: “Sau khi xong bên này nhớ đến công ty tìm anh, buổi chiều còn phải đến phòng thu âm đó.”
Sau khi xong bên này…
Tuỳ An Nhiên thầm nhẫm lại những lời này, đáy lòng bỗng cảm thấy vui vẻ, nói như cô đang đi công tác vậy.
Bản thân Tuỳ An Nhiên cũng có xe nhưng từ ngày hai người về chung một nhà, xe của cô vẫn luôn để ở chỗ đỗ xe dưới căn hộ hai người. Vốn dĩ cô đam mê lái xe, lại thêm kỹ thuật không thuần thục nên Ôn Cảnh Phạm vẫn luôn giữ thái độ “có tài xế là anh rồi” khiến cô vứt ý niệm lái xe qua sau đầu.
Tuỳ An Nhiên kéo chiếc khăn che nửa mặt, quay người định bước đi nhưng lại suy nghĩ một lát rồi quay người lại gõ vào cửa kính ô tô.
Ôn Cảnh Phạm kéo cửa xe xuống, đang muốn hỏi cô “Sao thế” thì cô đã tháo găng tay xuống áp tay vào mặt anh nói: “Ấm nè.”
Nói xong không đợi phản ứng cô đã quay người rời đi.
Ôn Cảnh Phạm ngây người một lát mới cong khoé môi cười.
Bàn tay đó…một phút trước, vẫn còn nắm lấy tay anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT