Lúc Tuỳ An Nhiên đến quán bar đã là khoảng 7-8 phút sau rồi, cô rất hiếm khi đến những nơi hỗn tạp như thế này nên khi vừa mở đẩy cửa bước vào đã bị tiếng nhạc ồn ào lại vang dội từ bên trong dội ra doạ phải lùi lại phía sau một bước.
Ánh sáng trong quán bar rất tối, mơ hồ như có một lớp sương mù phủ trên không trung, đến nỗi hô hấp cũng toàn mùi rượu và thuốc lá hoà lẫn vào nhau, vô cùng hỗn tạp.
Ngoại trừ đám người đen thui ra, căn bản là không nhìn thấy được gì nữa.
Tuỳ An Nhiên để ý điện thoại của mình, phát hiện không có tin nhắn nào cả, sau khi chỉnh về chế độ rung, cô bỏ điện thoại vào túi áo khoác, dùng một tay giữ chặt.
Cô đứng ở bậc thang ngoài cửa một lúc lâu nhưng ánh sáng ở quán bar rất mờ ảo, chỉ có ánh đèn sân khấu chói loá cách đó không xa loé lên.
Sân khấu nhỏ đối diện đang mở nhạc, là phong cách rock heavy metal. Từng âm thanh dội xuống, không chỉ chấn động bên tai mà ngay cả nơi cô đang đứng cũng rung lên và như muốn vỡ vụn.
Cô vịn tay lên lan can, đi xuống bậc thang, đi dọc mấy bàn rượu nhưng cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Văn Ca và Giang Mạc Thừa.
Cô vòng qua quầy rượu, người pha chế đang pha chế, nhìn cô cười một cách biếng nhác.
Trước quầy rượu là từng tốp 2 3 người đang ngồi, tất cả đều là đàn ông. Thấy sự xuất hiện của cô bèn nhìn qua, trong ánh mắt mang theo sự đánh giá, lúc cô nhìn sang thì có hai người trong số đó nháy mắt, nâng ly, cười với cô.
Cô sốt cả ruột, tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy Văn Ca và Giang Mạc Thừa ngồi ở một góc hẻo lánh trong quán bar, cả hai đã say nhũn cả người.
Văn Ca đang ôm chai rượu khóc, nước mắt chảy dài, vô cùng đáng thương. Đôi mắt cô ấy dưới ánh đèn tối đến kỳ lạ, có ánh nước long lanh, vẻ mặt vô cùng tủi thân, không hề che giấu.
Không biết hai người đó đang thầm thì cái gì, Văn Ca vỗ mạnh lên vai Giang Mạc Thừa rồi ôm lấy chai rượu ngửa đầu uống.
Thật ra không khí trong quán bar vô cùng tệ, âm nhạc và tiếng nói hỗn loạn và có mùi hắc.
Tuỳ An Nhiên khẽ nhíu mày, đi tới cầm lấy ly rượu trong tay Văn Ca, thấy cô mơ màng ngẩng đầu nhìn lên thì cúi đầu dỗ dành: “Văn Ca, tỉnh táo lại nào, đứng uống nữa…”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Văn Ca mất một lúc mới nhìn ra người trước mặt là ai, cô đưa tay ôm lấy tay cô kéo cô đến bên mình ngồi xuống, nói: “A, là An Nhiên sao, An Nhiên cậu đến rồi…đúng lúc lắm, chúng ta cùng uống nào.”
Vốn dĩ Giang Mạc Thừa đang duy trì tư thế vùi đầu vào hai cánh tay, nghe Văn Ca nói như vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đen láy đó đối mắt với Tuỳ An Nhiên một cách chính xác, anh tay cong môi cười, cầm ly rượu lên kính Văn Ca: “Tôi đúng là uống say thật rồi, vậy mà có thể nhìn thấy An Nhiên…”
“Không có…anh không có say…” Văn Ca bỉu môi, cầm một chai rượu trên bàn lên cụng với anh ta, uống một ngụm lớn, rồi nói một cách mơ hồ: “Là An Nhiên, đến tìm tôi đó…”
Tuỳ An Nhiên nhẹ xoa mi tâm, thái dương có hơi nhói đau…Hai người này sao lại ngồi chung với nhau, uống thành bộ dạng thế này chứ?
Đã rất lâu rồi cô chưa gặp lại Giang Mạc Thừa, anh ốm hơn lúc trước rất nhiều, cả khuôn mặt đều góc cạnh, dưới cằm có râu, hơn nữa dáng vẻ say rượu của anh ta rất nhếch nhác và uể oải.
Cô suy nghĩ một chút rồi đưa tay bắt lấy tay anh, nắm chắc chai rượu trong tay anh, gọi: “Mạc Thừa.”
“Em kết hôn rồi.” Bỗng nhiên anh ta nói như vậy.
“An Nhiên cậu biết không? Mạc Thừa anh ấy…thất nghiệp rồi. Lúc tớ đến, anh ta đã ngồi ở đây…một ngày trời rồi…” Văn Ca ôm lấy chai rượu “Ợ” một cái, ngây thơ đặt tay lên mu bàn tay hai người, càu nhàu: “Vừa hay, chúng ta đều là người bị tổn thương…Uống!”
“Thất nghiệp rồi?” Tuỳ An Nhiên bất ngờ hỏi.
Cô nhớ đến lần gặp cách đây không lâu, dáng vẻ của anh vẫn còn là thoả mái tiêu dao, sao chớp mắt mà đã…
“Chứng minh sự lựa chọn của em là đúng rồi…” Giang Mạc Thừa “ợ” một cái rồi lười biếng nằm dài trên bàn, biểu cảm buồn rầu: “Em chọn anh ta là đúng rồi…E xem anh nè, đến công việc…cũng mất rồi…bát cơm cũng mất rồi…”
“An Nhiên cậu biết không…Trái tim mình thật sự chết lặng rồi…Tình yêu cức chó gì, mình không thích anh ta nữa.” Văn Ca ôm lấy tay cô leo lên, tựa đầu lên vai cô: “Mình sẽ…không thích anh ta nữa đâu…”
“Ngoan.” Tuỳ An Nhiên vỗ vỗ lưng Văn Ca, cúi đầu nhìn xuống đúng lúc cô ấy chớp mắt, nước mắt lăn dài trên má cô ấy.
Cô ấy khẽ nhấp môi, giọt nước mắt trượt vào thêm cái nhấp môi ấy, nhanh chóng hoà tan. Đầu lưỡi mặn chát nhưng đáy lòng lại chua sót, đau nhói từng cơn.
“Được, không thích anh ta nữa. Mình cũng không thích anh ta, ai bảo anh ta đối xử với Văn Ca chúng ta như vậy…” Cô nhẹ nhàng an ủi, lấy giấy lau nước mắt cho ấy, thấy cô ấy hình như đã ngủ thiếp đi rồi, cô lại nhìn sang Giang Mạc Thừa ở phía đối diện nãy giờ cũng im lặng ngủ bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Ôn Cảnh Phạm.
“Em đến quán bar rồi, Văn Ca và Giang Mạc Thừa đều uống say rồi, tạm thời không đi được.”
Ôn Cảnh Phạm đóng cửa lại, cầm điện thoại xem tin nhắn, khẽ nhíu lông mày, trả lời ngắn gọn mà đầy đủ: “Anh đến rồi, em gửi địa chỉ cụ thể cho anh đi.”
“Đi thẳng về phía bên phải quầy rượu, ở trong góc nhỏ ở đó.”
Cất điện thoại, anh nhìn lên đèn neon trên bảng hiệu quán bar nhấp nháy rồi mở cửa cửa xe, cúi người lấy ra một bao thuốc.
Nhiệt độ ban đêm lạnh hơn so với ban ngày, gió lạnh thấu xương, thổi qua như dao cắt.
Anh châm thuốc, cụp mắt nhìn tia lửa trên đầu ngón tay, môi lạnh nhấp một ngụm, đôi mắt đen sâu hun hút. Tư thế hút từng ngụm thuốc tao nhã và quý phái của anh đã thu hút không ít ánh nhìn của những người phụ nữ đang bước vào quán bar.
Anh chưa hút hết điếu thuốc đã khẩy tàn thuốc, dập tắt tia lửa và dứt khoát ném vào thùng rác bên cạnh, xong tất cả anh mới bước vào quán.
Tuỳ An Nhiên cũng thử vài ngụm rượu nhưng lại không nếm ra được cảm giác tiêu sầu mà rượu mang lại mà như đang làm khổ đầu lưỡi bản thân tê lại. Rượu xuống dạ dày lại khiến nó chua sót và có cảm giác buồn nôn.
Trước giờ cô vẫn không thích uống rượu, đối với thứ thức uống này cũng không có chút hứng thú thưởng thức nào cả.
Giang Mạc Thừa rầm rì tỉnh lại, chống tay lên bàn định đứng dậy, không biết do rượu hay là vì nguyên nhân gì khác, lần đầu tiên không thể đứng lên, ngã trong chốc lát.
Tuỳ An Nhiên vươn tay đỡ lấy anh, hỏi: “Anh định làm gì?”
“Đi vệ sinh…” Giang Mạc Thừa lớn giọng nói xong dường như cảm thấy người trước mặt có hơi kỳ lạ nên miễn cưỡng đứng dậy, nắm lấy vai An Nhiên, cúi đầu nhìn kỹ: “An Nhiên…Em đến thật ư…Sao anh trong chốc lát lại say đến mức em đến lúc nào cũng không hay biết…”
Anh ta tự lẩm bẩm một mình, đầu chúi xuống đập vào vai cô, đau đến mức cô phải hít một ngụm khí nhưng lại không dám đẩy anh ra.
Vừa định đứng thẳng người dậy đỡ lấy anh ta cho đàng hoàng, quay đầu lại liền nhìn thấy Ôn Cảnh Phạm đang đứng cách đó vào bước, lẳng lặng nhìn cô.
Ánh sáng ở quán bar rất yếu, anh đứng ở góc tối, không thể nhìn thấy được cả khuôn mặt, chỉ có một tia sáng từ phía sau truyền đến khiến khí chất anh tuấn của anh được nâng cao nhưng trên người anh dường như mang theo hơi lạnh của màn đêm, lạnh đến phát run.
Thấy Tuỳ An Nhiên nhìn qua, rất nhanh anh đã bước đến. Tuy ánh mắt vẫn nhìn cô nhưng tay lại dùng lực, nhẹ nhàng kéo cô từ phía Giang Mạc Thừa vào lòng mình.
Sau khi kéo cô ra khỏi Giang Mạc Thừa, Ôn Cảnh Phạm dừng lại một chút, cụp mắt nhìn cô, sau đó từ từ nghiêng người, từ từ sát lại gần cô, tư thế như muốn hôn cô.
Chính vào lúc Tuỳ An Nhiên nghĩ rằng anh sẽ như vậy mà hôn cô thì anh lại dừng lại, ngửi mùi rượu bên môi cô, nhẹ giọng hỏi: “Uống rượu sao?”
Tuỳ An Nhiên chột dạ nhìn chai rượu trên bàn, dùng ngón tay ước lượng: “Chỉ có chút tí tẹo này thôi…”
Ôn Cảnh Phạm liếc cô một cái, nhanh chóng kéo gần khoảng cách hôn lên môi cô: “Có thể dìu Văn Ca không?”
Tuỳ An Nhiên ngây người một lúc, thấy anh vô cùng điềm tĩnh đứng thẳng người dậy, cô vô thức chạm tay lên môi, lại thấy anh nhìn sang, tai cô như có lửa nóng lên, vội vàng đáp: “Có thể.”
Văn Ca vốn đã ngủ say rồi, sau khi bị Tuỳ An Nhiên dìu đứng dậy trở nên tỉnh táo hơn, dựa vào vai An Nhiên khóc hu hu. Cho đến khi ra khỏi quán, Văn Ca như biến thành con gấu koala*, ôm chặt lấy An Nhiên không chịu rời.
Sau khi giúp hai con sâu rượu ngồi yên ôn sau xe, Tuỳ An Nhiên mới lên ghế phụ, nhìn qua gương chiếu hậu, cô thấy Văn Ca nghiêng trái nghiêng phải rồi dựa vào Giang Mạc Thừa khóc. Nước mắt như vỡ đê, không ngừng tuôn rơi.
“Địa chỉ nhà Giang Mạc Thừa em có biết không?” Ôn Cảnh Phạm lùi về sau, vòng tay lái hoà vào dòng xe.
“Biết, ở đường Thường Xuân.” Cô khẽ mím môi, nhìn Giang Mạc Thừa đang ngồi phía sau. Trong đầu toàn là câu nói vừa nãy của Văn Ca – Anh ấy thất nghiệp rồi.
Ôn Cảnh Phạm liếc nhìn cô một cái, đáy mắt âm trầm.
Khu nhà của Giang Mạc Thừa nằm cách quán bar vài ngã tư, trong nhà không có ai, sau khi Tuỳ An Nhiên đi theo Ôn Cảnh Phạm dìu người lên lầu, cô thu dọn sơ đồ đạc của anh ta, xong xuôi vẫn không yên lòng, cô cho anh uống thuốc giải rượu, đợi anh chìm vào giấc ngủ mới rời đi.
Ôn Cảnh Phạm đợi cô làm xong tất cả rồi cùng cô xuống lầu.
Văn Ca đợi đến mất kiên nhẫn, cô mở cửa sổ tựa đầu lên đó, thấy hai người xuống lầu liền vẫy vẫy tay, nấc một cái rồi hỏi: “Mạc Thừa…Anh ta không sao chứ?”
“Không sao.” Tuỳ An Nhiên nhanh chóng ngồi vào ghế sau, ôm và nhẹ vỗ lưng Văn Ca: “Có khó chịu không?”
“Không có.” Văn Ca lắc đầu, cả khuôn mặt đỏ lên vì rượu. Cô ấy đưa chân đạp vào ghế lái, giọng điệu ngang ngược: “Chú nhỏ, con không muốn về nhà. Con muốn đến nhà của An Nhiên…”
Ôn Cảnh Phạm quay đầu nhìn Văn Ca đã say đến nỗi không phân biệt Đông Tây Nam Bắc, nhíu mày, hỏi nhỏ: “Không muốn về? Vậy chú phải đưa con đến đó.”
“Đưa đến nhà anh cả sao?” Tuỳ An Nhiên kinh ngạc.
“Đưa về nhà không giấu được ông nội, em muốn tối nay Văn Ca bị cấm túc?” Trong lúc đang nói chuyện anh đã bấm điện thoại, nghe tiếng máy bận đầu dây bên kia, anh bình tĩnh bổ sung thêm: “Nếu tối nay đưa cô ấy về, anh phải ngủ một mình.”
Chuyện ngu ngốc như vậy, anh sẽ không làm đâu.
Ôn Thiếu Viễn vừa về nhà chưa được bao lâu, bữa cơm tối nay có hơi mệt, anh ta tắm rửa xong đang định đi ngủ thì nhận được điện thoại của Ôn Cảnh Phạm.
Ôn Cảnh Phạm nhìn qua gương chiếu hậu, bình tĩnh nói: “Tình hình không lạc quan mấy…”
Ôn Thiếu Viễn đang ở dưới lầu, thấy được “Tình hình không lạc quan mấy” của Văn Ca, lông mày nhíu chặt, giọng nói cũng trầm hơn: “Xảy ra chuyện gì?”
Tối nay tâm trạng Ôn Cảnh Phạm cũng không được tốt, cả khuôn mặt lạnh băng, không biểu cảm, nói: “Không tự thấy được sao?”
Ôn Thiếu Viễn ngẩng đầu nhìn anh, dường như bật cười nhưng lại nhanh chóng mím môi, hạ giọng hỏi: “Có phải chiều nay em bảo Văn Ca đến tìm anh không?”
Ôn Cảnh Phạm im lặng một lát, nhìn thẳng vào mắt Ôn Thiếu Viễn nói rõ từng câu từng chữ: “Nếu như không muốn thì dứt khoát hơn đi, nếu muốn thì tuyệt tình hơn đi.”
Ánh sáng nơi đáy mắt anh như có như không, vô cùng hư ảo. Qua hồi lâu, anh mới nhẹ thở dài, có chút bất lực: “Em tưởng anh là người hiểu rõ nhất…”
Ôn Cảnh Phạm đẩy Văn Ca đang cuộn tròn trong lòng mình qua cho anh ta, không nói gì nữa.
Trên đường về, không khí có phần trầm mặc. An Nhiên đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng mình, còn Ôn Cảnh Phạm thì không muốn nói chuyện.
Người trong công ty vẫn đang tăng ca, anh quay lại văn phòng một chuyến, đón Phàm Hi rồi chạy thẳng về nhà chính.
Lúc về đến nhà trời đã tối, phòng khách chỉ còn một ánh đèn. Sợ ồn đến ông nội, hai người bước nhẹ lên phòng, không bật đèn.
Tuỳ An Nhiên vào phòng đang định mở đèn, tay vừa đưa ra vớ đến công tắc thì bị Ôn Cảnh Phạm nắm lấy cổ tay, ấn người vào tường.
Tuỳ An Nhiên bị anh doạ giật mình, lưng cô va vào công tắc, đau đến mức cô phải hít một ngụm khí…Tối nay cô bị va chạm hai cần, đều là do người làm…
Hô hấp Ôn Cảnh Phạm nặng nề, dường như không nghe thấy tiếng than nhẹ của cô.
Dì Tân đã quét dọn phòng sạch sẽ, rèm cửa cũng buông xuống, vì vậy, ngay lúc này, cả phòng tối đen như mực, không có một tia ánh sáng lọt qua.
Tuỳ An Nhiên bị anh nắm lấy cổ tay, nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của anh, bỗng cảm thấy sợ hãi: “Cảnh Phạm…”
Chưa kịp nói hết thì cô đã cảm nhận được ngón tay lành lạnh của anh đang giữ lấy cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn này hoàn toàn không giống với nụ hôn lướt qua nhẹ nhàng ở quán bar, nụ hôn này mang theo sự chiếm hữu, công thành đoạt đất.
Tuỳ An Nhiên bị anh hôn không thở được, kêu “uhm uhm” kháng nghị vài tiếng.
Dường như cảm nhận được sự khó chịu của cô, anh dừng lại một lát, anh mở miệng cắn lên môi dưới cô, chưa kịp đợi cô cảm nhận cơn đau, anh đã nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhẹ nhàng ma sát.
“An Nhiên…” Giọng anh trầm thấp, mang theo từ tính.
Cảm thấy tối nay cảm xúc của anh không bình thường, Tuỳ An Nhiên do dự một chút, thoát khỏi bàn tay đang giữ chặt của anh, từ từ vòng tay qua eo anh rồi ngả vào lòng anh: “Sao vậy?”
Anh từng chút từng chút chạm vào tai cô, hồi lâu vẫn không nói gì.
Sự đụng chạm nhẹ nhàng đó vẫn tiếp tục cho đến khi hơi thở của cả hai dần nóng lên, anh mới khàn khàn, gợi tình thủ thỉ bên tai cô: “Làm sao đây…Anh ghen rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT