Trận tuyết này cứ triền miên như không có giới hạn cuối cùng cũng rơi xuống. Bầu trời âm u, mây đen ùn ùn kéo đến.

Ôn Cảnh Phạm đang lấy số, Tuỳ An Nhiên đứng bên cạnh anh, nhìn thấy ánh sáng đèn LED màu đỏ đang chiếu lên mặt anh, khiến đôi mắt anh đỏ cả lên, cực kỳ doạ người. Y tá nhịn không được mà nhìn anh thêm vài lần, hỏi: “Tên gì?”

Ôn Cảnh Phạm nhẹ nhíu mày, trả lời: “Tuỳ An Nhiên. Tuỳ trong tuỳ tiện, An Nhiên trong ngày tháng an nhiên.”

Tuỳ An Nhiên đứng bên cạnh nghe mà môi run run, nghi ngờ nhìn anh…Năm năm trước lúc ở chùa Phàm Âm, anh hỏi tên cô, cô chính là trả lời như vậy.

“Tuỳ trong tuỳ tiện, An Nhiên trong ngày tháng an nhiên.”

Sau khi anh nghe cô giải thích như vậy thì im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu như sau này ai đó hỏi anh ấn tượng của anh về con gái Giang Nam là gì thì có lẽ anh sẽ trả lời là giống như em, giống như tên của em vậy.”

Lúc đó, Tuỳ An Nhiên chưa hiểu rõ ý tứ trong câu nói đó của anh, sau này mới biết, trong một tiết mục radio, anh và thính giả nói về vấn đề Giang Nam, một thính giả nữ đã hỏi anh: “Thời Ngộ, ấn tượng của anh về con gái Giang Nam là gì?”

Câu trả lời của anh là: “Lông mày như hoạ, dịu dàng điềm đạm, ấm áp lòng người, lại có hiểu biết, hơn nữa, mỗi lần nhắc đến Giang Nam tôi đều nhớ đến một người, cũng có cái tên nho nhã và đầy ý thơ nhu Giang Nam.”

Lúc các thính giả hỏi anh về cái tên đó, anh lại không muốn nói thêm nữa: “Đây là bí mật nhỏ của tôi, là ký ức mỗi một mình tôi biết.”

Lúc trước cô không muốn tin, nhưng đến lúc này, người mà anh nói đến, là cô phải không?

Ôn Cảnh Phạm lấy số xong, cầm hồ sơ bệnh án quay người sang thì thấy cô lặng lẽ ngồi thất thần, anh đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô, nhẹ gọi tên cô: “An Nhiên?”

Sự dịu dàng và không nỡ trong giọng nói của anh khiến y tá nhịn không được mà quay lại nhìn hai người thêm vài lần.

Tuỳ An Nhiên hồi hồn trở lại, cùng anh đi len phòng chỉnh hình tầng 2 để thay thuốc. Bác sĩ nhìn  thấy vết thương của cô im lặng hồi lâu mới thở dài nói: “Các cô cậu còn trẻ không hiểu chuyện, vết thương còn mới mà không cẩn thận chú ý, để cho nó sưng cả lên vẫn không chịu uống thuốc? Đợi đến lúc để lại sẹo xấu đi rồi, bạn trai của cô bỏ của chạy lấy người rồi thì chỉ có thể khóc lóc mà thôi.”

Tuỳ An Nhiên bị nói đến xấu hổ, lúc bác sĩ thay thuốc cũng không dám nói nhẹ chút.

“Bác sĩ, bác nhẹ tay một chút, cô ấy sợ đau.”

Bác sĩ cúi đầu nhìn đôi môi đang run rẩy của Tuỳ An Nhiên, nói: “Bây giờ sợ đau rồi?” Nói xong, động tác trên tay cũng nhẹ đi không ít. Lúc đổi thuốc, tăm bông chạm vào vết thương có hơi nhói đau, khiến da đầu hơi ngứa.

Ôn Cảnh Phạm nhíu mày, ngồi xuống một cách dứt khoát nắm lấy tay cô, thấy cô cúi đầu nhìn, anh dùng khẩu hình miệng nói với cô: “Cố lên.”

Cố lên…

Tuỳ An Nhiên xém chút nữa đã bật cười, cô cảm nhận được lúc hai tay chạm vào nhau, nhiệt độ ấy đã chạy thẳng vào tim cô.

Sau khi đổi thuốc xong phải đến quầy làm thủ tục lấy thuốc rồi mới được về. Ôn Cảnh Phạm đi lấy xe, An Nhiên liền đứng ở cổng bệnh viện chờ anh. Lúc cô đang cầm túi thuốc xem liều lượng uống như thế nào thì phía sau có một lực đẩy mạnh đụng vào cô, không thể phòng bị được nên thuốc trong tay cô bị rơi xuống đất. Mà người kia cũng không khá hơn cô bao nhiêu, đồ vật cầm trong tay cũng rơi xuống đất.

Tuỳ An Nhiên quay đầu nhìn, đối phương ảo não nhíu mày, không để ý mà xin lỗi cô, sau đó ngồi xuống nhặt kết quả kiểm tra sức khoẻ. Trước cổng bệnh viện người đến người đi, bước chân vội vã, Tuỳ An Nhiên nhặt xong thuốc thì cũng thuận tay nhặt giúp cô ấy, lúc nhìn vào tờ báo cáo thì thấy mục tên bệnh nhân ghi: Ôn Dung.

Cái tên này, Tuỳ An Nhiên nghe Văn Ca nhắc qua vài lần, là ông lão nhà họ Ôn. Cô ngẩng người, lướt nhìn nhanh qua bản báo cáo thì thấy chỉ là kết quả kiểm tra sức khoẻ định kỳ, xét nghiệm máu hoàn toàn bình thường. Ôn Thời Thiên liếc mắt nhìn cô, nhận lấy những trang báo cáo từ tay Tuỳ An Nhiên nói: “Cảm ơn cô nhiều.”

Ánh mắt này cô của cô khiến Tuỳ An Nhiên cảm thấy quen mắt, cô liền nhướng mày nhìn lại cô ấy. Tuy ánh mắt này lạnh lùng kiêu ngạo nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy không thoả mái. Tuỳ An Nhiên mỉm cười với cô ấy, cúi đầu bỏ thuốc vừa nhặt vào trong bao.

Cách đó không xa có một chiếc xe đang lăn bánh chạy đến dừng trước mặt hai người, hạ cửa sổ xuống, người đàn ông trong xe mặt mũi dịu dàng, nhìn hai người đứng đó đầy ngạc nhiên: “Thời Thiên?”

Ôn Thời Thiên nhướn mày, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tuỳ An Nhiên, nhìn qua nhìn lại giữa Ôn Cảnh Phạm và Tuỳ An Nhiên, sau đó bật cười, đưa tay vuốt tóc nói: “Em nói mà, sao lại thấy chiếc xe này quen mắt như vậy chứ.”

Cô ấy nghiêng người tựa vào cửa sổ xe, nhìn người đàn ông ngồi trong xe, ngón tay nhẹ gõ hay cái, cười hỏi: “Bạn gái của anh?”

Ôn Cảnh Phạm nhíu mày, nhỏ giọng trách cô: “Chỉ là bạn bình thường thôi, về khi nào vậy?”

“Mới mấy ngày gần đây thôi.” Cô ấy quay đầu cười với Tuỳ An Nhiên, mở cửa giúp Tuỳ An Nhiên: “Không làm phiền hai người nữa.”

Nói xong, cô vẫy vẫy tay, đôi giày cao gót vừa đi được vài bước, lại như nhớ ra điều gì đó, cô quay lại nhìn Tuỳ An Nhiên rồi lại vòng qua bên kia của Ôn Cảnh Phạm, nhỏ giọng nói gì đó với anh, chỉ thấy mặt anh biến sắc, bàn tay nắm chặt tay lái, sau đó trầm mặt gật đầu: “Anh biết rồi.”

Tuỳ An Nhiên cài dây an toàn xong sắc mặt anh mới quay lại bình thường, chỉ có đôi môi mím chặt thể hiện sự không vui vẻ của anh.

“Sáng mai Lục Tập Phương sẽ về lại, chiều mai ký hợp đồng, ngày mốt bắt đầu lồng tiếng. Em có thời gian không?”

Tuỳ An Nhiên lắc lắc đầu nói: “Không có.”

Cô vừa nói xong thì điện thoại nhẹ rung, Tuỳ An Nhiên cầm lên xem qua, là tin nhắn Wechat của Lục Tập Phương, chỉ có một câu đơn giản: “Kịch bản quen thuộc rồi chứ? Tối mai bắt đầu lồng tiếng, cô nói với Thời Ngộ một tiếng luôn nha.”

Tuỳ An Nhiên nhớ lại bản thân mới đọc được 2/3 cuốn kịch bản, cả khuôn mặt như nuốt phải khổ qua.

- -

Buổi sáng Tuỳ An Nhiên có ghé khách sạn một chuyến, không phải để nộp đơn từ chức mà là nộp đơn nghỉ phép. Đây là khoảng thời gian cuối năm, là lúc cần người nhất, Tuỳ An Nhiên vốn nghĩ thứ chờ đợi cô sẽ là bị đuổi việc nhưng không ngờ là dì Ôn cái gì cũng không hỏi, trực tiếp phê chuẩn, còn nói khi nào nghỉ đủ thì đi làm lại.

Tuy là Tuỳ An Nhiên cảm thấy khó hiểu, nhưng cô không dám hỏi.

Lần này Lục Tập Phương quay lại là muốn điều chỉnh thêm vài chỗ nhỏ, không chỉ lúc ở sân bay phải chụp ảnh mà lúc lên xe còn phải tiếp nhận hai cuộc phỏng vấn, thậm chí còn lỡ thời gian đến văn phòng. Lúc anh bước vào công ty thì trợ lý nhắc nhở anh: “Cô Tuỳ đã chờ anh được một lúc rồi ạ.”

Lục Tập Phương bị không khí ấm áp trong nhà làm cho bối rối, lúc đang cởi áo khoác thì nghe thấy lời nhắc nhở này, không để ý hỏi tiếp: “Vậy Thời Ngộ thì sao?”

“Còn không thấy đến.”

“Haizz, lạ thật…” Lục Tập Phương than một câu, chân không dừng bước mà đi về phía phòng khách.

Phòng khách được thiết kế theo kiểu cửa kính trong suốt nên Lục Tập Phương vừa bước lên lầu hai đã có thể nhìn rõ được bên trong. Bên trong Tuỳ An Nhiên đang ngồi trên sofa khẽ cúi đầu, xem gì đó rất chuyên tâm, không có chút mất kiên nhẫn nào. Lúc anh ta đưa tay chuẩn bị đẩy cửa đi vào thì đột nhiên trong đầu lại vang lên câu nói của Ôn Cảnh Phạm: “Cô ấy trước giờ luôn là một người có kiên nhẫn, đối xử với cô ấy cần phải kiên nhẫn hơn mới được.”

Miệng anh ta lẩm bẩm vài tiếng: “Với cậu không phải cũng vậy sao…”

Nếu như câu nói này của Ôn Cảnh Phạm có tác dụng hơn những lời anh ta nói, vậy anh ta cũng không nhắc lại chuyện này nữa…

Lục Tập Phương sợ nhất là lúc Tuỳ An Nhiên gặp phải chuyện gì đó mà lại cảm thấy hối hận, không cần biết Ôn Cảnh Phạm đã tốn bao nhiêu sức lực mới có thể kéo cô ấy về lại, việc đầu tiên phải làm là ký hợp đồng, nói sơ qua những mục cần chú ý và thời gian làm việc, … Vào lúc hai người chuyển chủ đề sang chuyện tình yêu trai gái thì một người nào đó đến trễ đẩy cửa bước vào.

Trên vai anh vẫn còn phảng phất những giọt nước do tuyết đọng, ẩm ướt bả vai. Anh ngẩng đầu nhìn cô, tự nhiên ngồi vào vị trí bên cạnh cô hỏi: “Trán đỡ hơn chưa?”

Lục Tập Phương không hài lòng: “Sao cậu không hỏi mình có khoẻ không, chúng ta cũng lâu lắm không gặp rồi đó! Cậu bước vào nhìn còn không thèm nhìn mình.”

Lúc này Ôn Cảnh Phạm mới lười biếng liếc mắt nhìn, nghe lời hỏi: “Cậu khoẻ không?”

Lục Tập Phương lạnh lùng “hừ” một tiếng, đẩy hợp đồng đến chỗ Ôn Cảnh Phạm: “An Nhiên đã ký xong rồi, tới cậu đó.”

Ôn Cảnh Phạm cúi đầu nhìn hợp đồng, cầm lấy hợp đồng của Tuỳ An Nhiên cần thận xem những điều khoản, lúc nhìn thấy chữ ký của cô ở góc bên trái phía dưới, màu mắt của anh như đậm hơn. Nét bút của anh không giống với những người khác, vậy nên nét bút của cô hơi giống của anh người khác có thể không nhìn ra nhưng anh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra.

Tuỳ An Nhiên thầm hít vào một hơi, vốn nghĩ anh sẽ không thể nào phát hiện ra, dù sao thì lực tay không giống nhau nhưng khi cô nhìn thấy đôi môi khẽ nhếch lên mang theo ý cười của anh, cô đỡ trán than: “Xong đời rồi…”

Ngoài dự tính của cô là Ôn Cảnh Phạm không nói gì cả, chỉ cầm hợp đồng của mình lên xem qua một lượt, cầm bút ký tên. Sau khi ký xong hợp đồng cũng đúng lúc đến giờ ăn trưa, tâm trạng Lục Tập Phương tốt nên mời khách đến hội quán TC gần đó ăn cơm, ngoài Ôn Cảnh Phạm và Tuỳ An Nhiên còn có vài diễn viên đã bắt đầu công việc lồng tiếng, mà trong đó lại có Tưởng Ninh Hạ.

Lúc Tưởng Ninh Hạ bước vào nhìn thấy Tuỳ An Nhiên thì ngây người, có lẽ là bất ngờ không biết vì sao cô lại ở chỗ này. Tuy nhiên trên mặt chỉ thể hiện bất ngờ một chút rồi bình thường trở lại.

Nhân duyên của Tưởng Ninh Hạ trong giới này cũng khá tốt, mà giới này bình thường cũng là ăn cơm bàn chuyện công việc, so sánh với Tuỳ An Nhiên đang im lặng trốn trong góc, cô từ lúc bước vào đã tách biệt không nói chuyện cùng mọi người, khác hẳn với dáng vẻ hùng hổ tự tin ở khách sạn.

“Ngài Ôn thật sự là khách quý, tôi chạy tới chạy lui ở phòng ghi âm đã mấy ngày rồi cũng không thấy được ngài.” Tưởng Ninh Hạ nâng ly kính rượu Ôn Cảnh Phạm.

Ôn Cảnh Phạm đang bóc tôm, nghe những lời này thì nhìn qua một cái, giọng nói lười biếng như đang kể lại chuyện gì đó: “Lát nữa tôi phải lái xe, không thể uống rượu.”

Trước giờ anh luôn là tâm điểm nhưng không nhiệt tình với chuyện uống rượu, có thể ăn một bữa cơm với anh đã là chuyện không dễ dàng, vậy nên lúc Tưởng Ninh Hạ vừa cất tiếng nói mọi người liền im lặng lại, lời từ chối lúc này của anh lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Lục Tập Phương cũng là người trong giới này, lại đang hợp tác với Tưởng Ninh Hạ nên cũng có thể hiểu đôi chút về tâm tư của cô gái này. Anh ta kìm lại tiếng cười, lên tiếng giải vây: “Uống rượu lái xe là không ổn, tôi không lái xe, đến đây uống với tôi nè, đã có Ôn Cảnh Phạm đưa tôi về rồi.”

Ôn Cảnh Phạm đã bóc xong tôm, nghe thấy những lời này thì liếc anh ta, bỏ tôm vào trong chén của Tuỳ An Nhiên, hùa theo anh ta lạnh nhạt nói: “Cậu với An Nhiên không cùng đường.”

Lời vừa nói ra ý cũng rất rõ ràng: Không đưa, đưa An Nhiên về rồi.

Tuỳ An Nhiên nhìn Tuỳ An Nhiên, đôi môi cứng lại, sau một phút ngại ngùng ngắn ngủi, vẻ mặt lại bình thường: “Đạo diễn Lục đi với tôi đi, quản lý của tôi sẽ đến đón tôi.”

Lục Tập Phương uống một ngụm rượu, không để ý cười cười: “Sao có thể làm phiền người đẹp.”

Tưởng Ninh Hạ thu lại nụ cười, quay sang Tuỳ An Nhiên hỏi: “Quản lý Tuỳ vẫn còn nhớ tôi chứ?”

Tuỳ An Nhiên không hợp với môi trường này lắm nên từ lúc bước vào luôn cúi đầu ăn uống, cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của mình, không ngờ là chủ đề lại có thể chuyển đến mình. Cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình, Tuỳ An Nhiên cười với Tưởng Ninh Hạ: “Đương nhiên là nhớ.”

Sao có thể không nhớ chứ…thậm chí còn bị kéo vào “danh sách đen”.

Tưởng Ninh Hạ lại cười một cái, lớp trang điểm tinh tế, nụ cười thân thiện, nếu như không phải trước đó Tuỳ An Nhiên đã thấy dáng vẻ làm khó dễ của cô ta có lẽ đã tan trong nụ cười này rồi.

Nhưng với kinh nghiệm làm phục vụ trong khách sạn lâu năm của mình, cô rất nhanh đã điều chỉnh thành vẻ mặt không chút khuyết điểm, cười với cô ta, rất đúng mực nói: “Sau này làm phiền cô Tưởng chỉ điểm thêm nhiều điều.”

Tưởng Ninh Hạ đang đoán xem nguyên nhân Tuỳ An Nhiên xuất hiện ở đây là gì thì nghe cô nói vậy, nhướng mày, có chút bối rối.

Tuỳ An Nhiên lại cười, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng tham gia lồng tiếng cho “Cửu chuyển”.”

Tưởng Ninh Hạ ngẩng người, ánh mắt chuyển qua lại giữa Ôn Cảnh Phạm và Tuỳ An Nhiên hồi lâu, sau khi hồi hồn lại mới phát hiện biểu cảm ngạc nhiên của bản thân liền dứt khoát hỏi: “Cô sao có thể?”

Bên ngoài mặt Tuỳ An Nhiên vẫn đang cười nhưng bên trong lại bấn loạn. Ánh mắt mọi người di chuyển giữa Ôn Cảnh Phạm và cô, nhất thời có cảm giác – Tuỳ An Nhiên đang đi cửa sau.

Ôn Cảnh Phạm im lặng nãy giờ không nói buông đũa xuống, cất giọng nói âm trầm bảo vệ cô: “Đây là người đạo diễn Lục năm lần bảy lượt mời đến đó, là người lồng tiếng cho vai nữ chính “Cửu chuyển”, cũng chỉ có cô ấy mới lồng tiếng được vai này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play