Trong mật thất tối đen, ba mặt đều là khoảng không, ánh nến hơi chút lay động.

Một hắc y nam tử ngồi bên ngọn đèn, ánh nến ám trầm nhuộm lên băng điêu diện cụ một mảnh mờ nhạt, một luồng bạch phát trên trán băng hàn như tuyết.

Giang hồ nhân sĩ đều biết, Ám Môn thủ lĩnh của Ngạo Thần Cung, Ám tòa thần bí nhất dưới tay Hách Liên Cô Tuyết ──── Tuyệt Ảnh, băng điêu diện cụ che mặt, không bao giờ lấy diện mạo thực sự gặp người.

Nhưng mặt nạ chỉ che khuất đôi mắt của hắn, chiếc cằm nhọn cùng cánh môi mỏng như đao kia, không thể nghi ngờ càng làm tăng thêm khát vọng muốn nhìn trộm của vô số người.

Hắn tựa như cơn ác mộng trong chốn giang hồ, như quỷ, như ma, như băng, như ảnh, phảng phất không tồn tại trên thế gian, lại giết người vô hình.

.

Dạ Phi Yến ước chừng nhìn hắc y nam tử chăm chú suốt hai canh giờ, Tuyệt Ảnh tĩnh tọa ở chỗ kia, thân hình thon dài lãnh tuấn chưa từng di động nửa tấc.

Quả thật là tòa băng sơn!

Dạ Phi Yến đi đến trước mặt Tuyệt Ảnh, cẩn thận đánh giá hắn, bản tính trêu đùa lộ ra, “Tuyệt Ảnh đại ca, thật sự là phong thủy luân chuyển a, ngươi nói có phải không?”

Tuyệt Ảnh không đáp.

“Có đói bụng hay không a Tuyệt Ảnh đại ca?”

Tuyệt Ảnh vẫn im lặng.

Dạ Phi Yến nhìn chằm chằm băng điêu diện cụ trên mặt Tuyệt Ảnh, nội tâm giao chiến ngàn vạn lần, lòng hiếu kỳ như dã thú gào thét.

Sau trương mặt nạ này, che giấu một gương mặt như thế nào?

“Vì sao mang mặt nạ?”

“Hay là mặt ngươi xấu đến mức không thể gặp người?”

“Ngươi mà không nói lời nào, ta sẽ lật mặt nạ của ngươi!”

Cùng tòa băng sơn này nói chuyện thật sự lãng phí nước bọt lãng phí cảm tình lãng phí thời gian, Dạ Phi Yến dứt khoát hoặc là không làm, đã làm là làm đến cùng, vừa định vạch ra tấm mặt nạ, giọng nói lạnh lẽo lập tức ngăn trở hắn.

“Đừng chạm!”

Dạ Phi Yến cứng đờ, trái tim bùm bùm nhảy lên, hắn vẫn có chút khủng hoảng.

Đúng lúc đó, một lam y nam tử đi tới, cương đao tinh thuần lạnh lẽo lóa mắt.

“Tuyệt Ảnh, giáo chủ cho mời.”

Dạ Phi Yến xoay người, phượng nhãn xẹt qua một tia kinh ngạc, hắn chợt nhớ tới lam y nam tử ở Ngạo Thần Cung.

Trách không được cảm thấy quen mắt, dung mạo của Phong Hành Vô Lệ cùng Vô Nhai quả thực có điểm tương tự.

Tuyệt Ảnh đứng dậy, bóng lưng quỷ mị làm người ta không rét mà run.

“Tại sao hắn không phản kháng?” Dạ Phi Yến đến bên cạnh Phong Hành Vô Lệ. Tuyệt Ảnh thân là Ám tòa khiến người trong võ lâm nghe tin đã sợ mất mật, khinh công lại nhất tuyệt, nếu muốn đào tẩu thần không biết quỷ không hay cũng không phải việc khó, nhưng hiện tại hắn im lặng như thế, hành động đích xác có chút quỷ dị.

“Trúng Chích phong tán, ngươi cho rằng hắn có năng lực sao?” Phong Hành Vô Lệ lạnh lùng để lại một câu, không hề phí lời cùng Dạ Phi Yến.

Chích phong tán?

Sớm biết Tuyệt Ảnh trúng Chích phong tán, vừa rồi nên xốc lên mặt nạ của hắn, lúc đó hắn muốn phản kháng cũng không được!

Dạ Phi Yến trong lòng thầm cười trộm, không hổ là Yêu Nguyệt a, dùng Chích phong tán trói buộc một tòa băng sơn, loại ám chiêu này ngươi vậy mà cũng nghĩ ra.

~*

~Tử Vân Đình, lớp ngói lưu ly lấp lóe lưu quang màu tím nhạt.

Hoàng hôn khiến băng điêu diện cụ càng thêm nổi bật, sắc lạnh lấp lánh, hắc sam phần phật vũ động, khí tức quỷ mị làm người ta khiếp đảm.

Mấy chục danh hộ vệ quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt nghiêm cẩn giống như đang chờ đợi thần minh trong lòng, chỉ có hắc y nam tử lặng lẽ đứng đó, lại khiến người ta không dám tiếp cận.

“Tuyệt Ảnh, nơi này không phải Ngạo Thần Cung, hy vọng ngươi có thể tôn kính một chút!” Phi Ưng Đường phó đường chủ Tư Không Viêm nói.

Trầm mặc thật lâu sau, Tuyệt Ảnh lạnh giọng, “Tôn kính thế nào?”

Tư Không Viêm cười âm hiểm, chỉ vào mấy chục danh hộ vệ chung quanh Tử Vân Đình, “Giống như bọn chúng.”

Trước đây, Tuyệt Ảnh ở Phượng Hoàng sơn trang giết chết Phi Ưng Đường đường chủ Lăng Lung không chút e dè, phó đường chủ Tư Không Viêm vẫn ghi hận trong lòng, nhưng bởi Tuyệt Ảnh luôn bí hiểm khó dò, Lộng Nguyệt cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, việc báo thù đành tạm hoãn.

Lúc này, Tuyệt Ảnh thân trúng Chích phong tán, là thời cơ tốt để Tư Không Viêm bình ổn phẫn hận.

“Chỉ là quỳ xuống, khó xử như vậy sao?” Tư Không Viêm cười lạnh châm chọc.

Thanh âm băng hàn mà cứng nhắc từ cánh môi mỏng tràn ra: “Ta Tuyệt Ảnh, chỉ quỳ trước Ngạo Thần Cung chủ.”

“Nếu đã rơi vào tay giáo chủ chúng ta, không cho phép ngươi càn rỡ! Ám Môn chủ, ngươi cũng đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Bỗng nhiên, từ bốn phía Tử Vân Đình bay vụt ra tám sợi xích sắt, phân biệt cuốn lấy song cước tứ chi Tuyệt Ảnh, mạnh mẽ chế trụ thân thể hắn, tử đằng trường mạn phóng xuất sát khí chấn động chung quanh.

Tuyệt Ảnh vẫn không nhúc nhích, không chút sợ hãi.

Nếu trúng Chích phong tán, không nên có nội lực mới đúng.

Không đợi Tư Không Viêm kịp phản ứng, chỉ thấy một luồng bạch phát của Tuyệt Ảnh nháy mắt tán loạn nổi bật trong đám tóc đen, theo gió vũ động cố gắng kiềm nén nộ khí trong lòng.

“Tuyệt Ảnh, khuyên ngươi tốt nhất không nên ngưng tự bách hài chi khí, nếu không thương thân chính là ngươi!”

Tuyệt Ảnh không chút để ý, toàn thân hắn vừa chuyển, vùng khỏi tám sợi xích sắt, tiếng dây xích cành cạch rơi trên mặt đất, bốc lên bụi mù.

“Làm càn! Người tới, bắt hắn cho ta.”

Băng điêu diện cụ rét lạnh khiến người ta sợ hãi.

Lúc này, Tuyệt Ảnh bỗng nhiên xoay người hướng phía Đông quỳ xuống đất, từ sau thắt lưng rút ra một thanh đoản kiếm màu xanh, cổ tay vừa chuyển đặt ngay tâm khẩu.

“Tuyệt Ảnh thân là tòa sử của cung chủ, tuyệt không thể làm tù binh, hiện tại chỉ có thể tự vận, thỉnh cung chủ tha thứ!”

Vừa dứt lời, đoản kiếm xanh biếc như thu thủy liền hướng trái tim đâm tới.

“Dừng tay ────” Dạ Phi Yến kinh hoảng hô lớn.

Cùng lúc đó, một quầng sáng tử sắc yêu dã nháy mắt bay đến, đánh rơi đoản kiếm.

Dạ Phi Yến thở dài một hơi, bỗng nhiên nghĩ nghĩ có chút không thích hợp.

A? Ta hồi hộp vì tòa băng sơn kia làm gì?

Đám hộ vệ nhìn đến bóng dáng tuấn mỹ yêu diễm trong đình kia, đều quỳ xuống đất cùng hô lớn: “Giáo chủ ────”

Bạch bào phần phật lay động, giọng nói biếng nhác mà không mất lực lượng vang lên: “Tư Không Viêm, bổn tọa nói qua bao nhiêu lần, chuyện của Lăng Lung không cần nhắc lại, ngươi hà tất phải cố chấp như vậy?”

“Giáo chủ, thuộc hạ chỉ là. . .” Tư Không Viêm cắn chặt môi, hồi lâu phun ra: “Không cam lòng.”

“Không cam lòng?” Lộng Nguyệt bước ra khỏi lương đình, nhìn xuống Tư Không Viêm đang cung kính quỳ dưới đất, tử mâu thâm trầm: “Bổn tọa nhắc nhở ngươi một câu, ngươi sẽ vì cái không cam lòng của ngươi mà trả giá đại giới.”

Thanh âm bình đạm như thanh tuyền đổ xuống khe núi, lại không có chút đồng tình. (tuyền: suối)

Tư Không Viêm rốt cuộc thu hết can đảm hỏi: “Giáo chủ cho rằng, thuộc hạ không thể chiến thắng Tuyệt Ảnh?”

Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, lạnh nhạt phun ra, “Đương nhiên.”

Ngay sau đó, không đợi Tuyệt Ảnh kịp phản ứng, một đạo bạch mang không người dự liệu từ trong bàn tay Lộng Nguyệt bắn ra, phá vỡ mặt nạ của hắn.

Mọi người cả kinh.

Dạ Phi Yến trừng lớn hai mắt.

Đó là một trương dung nhan như thế nào?

Có lẽ không tuyệt diễm như Hách Liên Cô Tuyết, không yêu dã như Lộng Nguyệt, có lẽ không như bọn họ điên đảo chúng sinh, nhưng dung mạo tuấn tú tuyệt trần này khiến chúng nhân đã xem qua đều khó quên.

Song khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là đôi mắt kia.

Mắt trái đen thẫm như bóng đêm, mà mắt phải một màu trạm lam tựa đại dương sâu thẳm.

Tà dị như thế, chói mắt như thế.

“Đừng nhìn hai mắt hắn.” Thanh âm biếng nhác từ tính lại vang lên, như cố ý nhắc nhở điều gì.

Con ngươi quỷ mị kia, trừ bỏ Lộng Nguyệt ở ngoài, cơ hồ khiến mọi người ngây ngốc.

“Bổn tọa nhắc lại một lần nữa, đừng nhìn vào mắt hắn!”

Đám hộ vệ rốt cuộc cũng dứt ra tầm mắt, không hiểu tại sao, khi bọn hắn nhìn đến sắc thái kỳ dị mà cặp mắt kia phóng xuất, như thể bị hạ nguyền rủa, không thể hoạt động, không thể kháng cự, rõ ràng bị giam cầm.

Đây chính là nguyên do hắn mang mặt nạ sao? Có lẽ bất luận kẻ nào nhìn thấy đều sẽ đắm chìm vào trong sắc thái quỷ dị đó.

Tuyệt Ảnh không nhìn bất kỳ ai, bởi đôi mắt của hắn chính là cấm kỵ cả đời.

Cấm kỵ bị nguyền rủa.

Đúng vậy, hắn mang theo oán niệm nguyền rủa cùng cặp mắt bị khinh thường đi vào thế gian này.

“Đều lui ra.”

Mọi người đều thối lui, mà Dạ Phi Yến vẫn như trước nhìn chăm chú vào đôi mắt kỳ dị kia không thể tự kiềm chế.

Lộng Nguyệt bước đến trước mặt Tuyệt Ảnh, tà mị cười khẽ, không chút kiêng kỵ cặp mắt của hắn, “Bổn tọa muốn hỏi Ám Môn chủ một sự kiện.”

Tuyệt Ảnh rũ mâu, chỉ trầm mặc.

Hai ngón tay Lộng Nguyệt kẹp một căn ngân châm, bạch quang lãnh liệt lướt qua tầm mắt Tuyệt Ảnh.

“Nhận ra không?”

Mi vũ thanh lãnh chau lại, Tuyệt Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt kỳ dị càng thêm huyễn lệ.

Bạo vũ lê hoa châm. . .

“Kỳ quái sao?” Lộng Nguyệt gắt gao nhìn chăm chú thần sắc Tuyệt Ảnh, tử mâu híp lại, “Ám khí độc nhất vô nhị của Thục Trung Đường Môn, năm năm trước đã bị hủy, hôm nay còn có người sử dụng.”

“Không có khả năng!” Tuyệt Ảnh dứt khoát bác bỏ.

Vẻ mặt Lộng Nguyệt không thay đổi, phượng mâu hẹp dài thập phần tà mị, “Bổn tọa muốn nói cho ngươi, năm đó tám trăm cỗ thi thể của Thục Trung Đường Môn, bổn tọa chỉ tìm được bảy trăm chín mươi chín.”

Lộng Nguyệt ý cười càng thêm sâu sắc, nhẹ nhàng kể lại một quá khứ phủ bụi đã lâu.

“Mười mấy năm trước, Đường Môn tổ sư Đường Ngao có tam đại quan môn đệ tử, một người trong đó am hiểu nhất sử dụng ám khí lạnh, rất được thưởng thức, về sau Đường Ngao đem phương pháp chế tạo Đường Môn ám khí tổ truyền Bạo vũ lê hoa châm truyền thụ cho hắn.”

“Sau đó, tên đệ tử kia đã yêu một thiếu niên. . . Một thiếu niên có đôi mắt kỳ dị bị nguyền rủa.”

Tuyệt Ảnh toàn thân chấn động, thiếu chút nữa không đứng vững, hắn hơi khép hai mắt, đôi tay run rẩy.

“Hắn phạm vào cấm kỵ, bị võ lâm chính đạo phỉ nhổ, dựa theo Đường Môn pháp quy phải thụ cực hình, trước mặt giang hồ nhân sĩ dùng ngân châm phong thi.”

“Nhưng Đường Ngao chung quy vẫn không nỡ, bí mật thả tên đệ tử kia, tìm một người khác di hoa tiếp mộc, đem phong thi giấu diếm giang hồ nhân sĩ. Hắn bị võ lâm xóa tên, không một ai nguyện ý nhắc tới.”

“Không lâu sau đó, một danh hào khiến võ lâm vừa nghe đã sợ mất mật xuất hiện.”

Lộng Nguyệt ánh mắt lạnh lùng, “Đại Ám Hà Cung đệ nhị thần sử Mị Vũ, am hiểu độc khí, nhất là, Bạo vũ lê hoa châm. Từ đó về sau hắn bắt đầu điên cuồng trả thù võ lâm chính đạo, song không ai nghĩ đến hắn chính là đại đệ tử Đường Môn năm xưa.”

“Hắn đã chết!” Tuyệt Ảnh cắn chặt môi, giọng nói lạnh như băng khẽ run rẩy, “Ta tự tay mai táng hắn.”

Không cần nhắc đến Mị Vũ, hắn đã chết, thật sự đã chết, hắn tuyệt đối không thể còn sống, tuyệt đối không thể!

“Mị Đồng!”

Thanh âm lãnh lệ khí phách của Lộng Nguyệt chợt vang lên, làm chấn kinh Dạ Phi Yến đang đứng một bên.

Mị Đồng ?! Đại Ám Hà Cung ?!

Dạ Phi Yến quả thực cứng đờ, “Giáo chủ, ngươi, ngươi mới vừa nói hắn, hắn là. . .”

Lộng Nguyệt khóe môi khẽ cong, “Đại Ám Hà Cung, đệ nhất thần sử!”

Dạ Phi Yến giật mình sửng sốt hồi lâu, bộ dáng bất khả tư nghị nhìn hắc y nam tử trước mặt.

Tuyệt Ảnh, cư nhiên là Mị Đồng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play