(triền: quấn) Tối thiếu gia đi đú với bạn, up sớm xD

Huyết Phong Lâm, thanh lãnh vô bì, như thể ngăn cách nhân gian khói lửa, thê lương hiu quạnh khiến người ta tâm sinh khiếp đảm.

Một tòa mộ phần, ngày đêm làm bạn cùng cô tịch, năm tháng qua đi vẫn không mất vẻ tiêu điều vắng lặng.

Lá phong bay múa xoay quanh, lơ lửng dập dờn mãi không rơi. Cảnh tượng đổ nát hoang phế loang lổ dấu vết thời gian, thân ảnh kiệt ngạo đứng giữa huyết phong đầy trời tản mát tịch liêu cùng bi thương.

Một bạch y nam tử đứng trước mộ phần, tử phát tán loạn, dung nhan tuấn mỹ yêu diễm như trích tiên ngoài chín tầng trời, tuyệt thế phong hoa.

“Không nghĩ tới đi, nữ nhân kia còn sống.” Lộng Nguyệt cười khẽ, “Ta cũng không nghĩ tới.”

Hắn vỗ nhẹ lên thạch bi, giọng nói trầm thấp: “Nàng vốn không nên tiếp tục sống sót, dường như có người cùng ý tưởng với ta, chẳng qua mục đích bất đồng mà thôi.”

Gió lạnh nổi lên, nhưng không thể thổi bay làn sương trắng tịch mịch phủ trên tòa cô phần.

“Có nàng bồi ngươi cũng tốt.”

Lộng Nguyệt lục lọi bên hông, tử mâu chợt trầm xuống.

Túi gấm đâu?

Bỗng nhiên, đồng tử đang co lại giãn ra, quang mang chợt lóe, khóe môi cong lên một mạt tiếu ý tà mị.

Nhất định nằm trong tay yêu nghiệt kia.

Bạch y bào bị gió thổi tung, tử mâu hiện lên lưu quang trong suốt, tựa đóa la lan tuyệt mị tồn tại cùng thương thiên, chìm nổi trong hồng trần ngàn năm cuộn sóng, như làn khói lơ đễnh trôi giạt khắp nơi.

“Ngươi nói ta có phải tội ác ngập trời hay không?” Tiếu dung yêu dã nổi lên, phảng phất ánh dương quang lụi tắt trong băng tuyết, mang theo nhàn nhạt tự giễu.

“Lúc ấy ta thật sự điên rồi, lại đánh hắn. . .”

“Gia hỏa quật cường đó, ai khiến hắn nổi giận với ta, ngươi nói có phải không?”

Phượng mâu xinh đẹp phóng xuất quang mang như ngọc lưu ly.

“Bộ dáng hắn bị ta hôn, thần tình phẫn nộ thật là khả ái.”

Lộng Nguyệt nửa ngồi trước tòa cô mộ, ghé sát vào tấm thạch bi lạnh lẽo, phảng phất chạm lên gương mặt một người, nhẹ giọng nói: “Hôm nay ta chính là muốn cho ngươi biết, hắn sớm đã yêu ta, chẳng qua không thừa nhận mà thôi.”

Thanh âm tựa như thanh tuyền mang theo nhàn nhạt khiêu khích cùng khinh miệt.

“Ta nói rồi, trong thiên hạ này, chỉ cần là người ta muốn, là thứ ta thích, không gì không thể chiếm được!”

“Cho nên lời độc thệ của ngươi với ta mà nói căn bản không chút tác dụng.”

“Ta đã phát thệ trước mặt ngươi, nhưng không lừa được lòng mình.”

“Thiên địa quỷ thần có thể làm khó dễ được ta?”

“Ngươi ngay cả quỷ cũng không tính, càng không thể ngăn cản ta.”

“Muốn trách cũng chỉ có thể trách chính ngươi, ai bảo ngươi cho ta sinh mệnh.”

“Ta nghĩ ngươi hiện tại nhất định hối hận vạn phần, sinh ra một nhi tử chấp mê không tỉnh ngộ như ta.”

“Ngươi cho ai sinh mệnh không cho, cố tình cho Lộng Nguyệt ta.”

“Một khi đã như vậy, ngươi không thể oán ta.”

“Thế gian này có Lộng Nguyệt, là bất hạnh của ngươi, càng là bất hạnh của người trong thiên hạ.”

“. . .”

“Bởi vì sinh mệnh của Lộng Nguyệt ta nhất định chỉ dùng để yêu hắn! Ai dám ngăn cản, chỉ có hủy diệt!”

“Ngươi chờ xem, chờ đến khi thế gian này không còn ai yêu Hách Liên Cô Tuyết hắn, oán khí của ngươi có thể tiêu tan.”

“Phỏng chừng khi đó, thiên hạ cũng thái bình.”

“. . .”

“Bất quá ta nghĩ bất hạnh của ngươi vẫn còn dài dài.”

“Bởi cả đời này của ta, chỉ sợ là yêu không đủ.”

“. . .”

Lộng Nguyệt đứng dậy, huyết phong đầy trời như pháo hoa trong mộng, bạch y bào thuần tịnh không nhiễm bụi trần.

Trong đầu quanh quẩn thật lâu tiếng rống giận dữ của một bạch phát nam nhân:

Nguyệt nhi, ngươi phải thề trước bia mộ của cha ngươi, chỉ cần ấn ký một ngày không xóa đi, suốt cuộc đời này ngươi không thể cùng hắn có gì ràng buộc, nếu không ắt gặp phải thiên phạt, vĩnh viễn trụy nhập ác quỷ chi đạo không được luân hồi siêu sinh!

. . .

Lộng Nguyệt cười chế nhạo, khóe môi vạch nên một đường cong tà mị đầy trào phúng.

Sư phụ, xem ra máu của ngài vẫn không có tác dụng a. . .

Bạch y nam tử dứt khoát rời đi, lưu lại sau lưng khung cảnh hoang tàn ai thương.

“Giáo chủ.” Phong Hành Vô Lệ đã cung kính chờ ngoài bìa rừng.

Lộng Nguyệt như có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn Vô Lệ, chuyện của Phong Hành Vô Lệ và Vô Nhai, trong lòng hắn rõ ràng, chẳng qua không muốn hỏi đến.

“Người đã mang ra.”

Tử mâu nheo lại: “Tuyệt Ảnh đâu?”

“Ở mật thất của Phong Long Đường.”

“Đưa hắn đến Tử Vân Đình.”

~*

~“Cung chủ.”

Một góc hồng bào hơi lay động, Hách Liên Cô Tuyết ngắm nhìn hồ nước xa xa, hồng mâu diễm liễm không chút gợn sóng, “Chuyện gì?”

“Không thấy Dạ Phi Yến.”

Hồng y nam tử cả kinh, vân mi cau lại, “Tuyệt Ảnh đâu?”

“Môn chủ cũng không thấy.”

Hừ! Không thấy sao?

Hộ vệ sợ hãi cảm nhận khí tức băng lãnh quyết tuyệt tản ra chung quanh, trong lòng không khỏi run rẩy, “Cung, cung chủ, thuộc hạ lập tức đi điều tra.”

“Gấp cái gì!”

Hách Liên Cô Tuyết xua tay, ý bảo hộ vệ lui ra, hắn hiện tại không cần suy nghĩ cũng biết chuyện tốt này là do ai làm.

Kỳ thực, Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết đều xếp nội tuyến vào trong ma cung của đối phương, nếu Lộng Nguyệt muốn mang đi Dạ Phi Yến cũng không phải việc gì khó. (nội tuyến: gián điệp)

Nhưng tại sao y muốn Tuyệt Ảnh?

Chẳng lẽ y đã biết thân phận của Tuyệt Ảnh?

Cô Tuyết rũ mắt, cười lãnh mị, mặc kệ là vì sao, không thể để Tuyệt Ảnh ở Nhật Nguyệt Giáo.

Hắn ngắm nghía túi gấm trong tay, thần sắc lãnh đạm, đáy mắt lưu động quang mang kỳ dị.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play