Mặc Vân Hi buồn bực đổi một bộ quần áo, sau đó bất đắc dĩ nghe Lăng Phong nhận xét, mới đầu còn hưng trí bừng bừng, nhưng đến cuối cùng thực TMD mệt a. Đột nhiên cậu giống như nghĩ tới điều gì, lặng lẽ thấp giọng ở bên tai Dương Nghị nói gì đó.

Dương Nghị nghe xong cười gật gật đầu, liền lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau cầm trên tay một cái hộp nhỏ đóng gói tinh xảo đi đến, “Mặc tiên sinh, đây là mẫu quần lót cầu vồng của tiệm chúng tôi, tổng cộng có bảy màu, để cho ngài mỗi ngày đều có tâm tình tốt đẹp không đồng dạng, tính chất mềm mại thoải mái, chất liệu thiên nhiên không gậy mẫn cảm, hơn nữa là số lượng có hạn!”

“Phốc ~” Lăng Phong rốt cục nhịn không được, nếu Tề Vũ ở chỗ này, phỏng chừng cằm lại một lần nữa trật khớp, dù sao người có thể làm cho cái tên mặt poker ngàn năm phá công thật sự là quá ít. Bất quá anh rất nhanh liền khôi phục biểu tình, giống như thanh âm vừa rồi không phải anh phát ra, nghiêm túc thật lòng hỏi, “Muốn đi mặc thử không? Ta có thể cấp cho cậu chút ý kiến.”

“Khụ ~~~ không ~ không cần !” Mặc Vân Hi thực buồn bực, cậu vốn là muốn cho Dương Nghị trộm lấy tới, ai ~ dù sao đến lúc anh ta trả tiền cũng sẽ biết, quên đi, cứ cho anh ta cười, tiểu gia ta thu được lợi ích thực tế là được! Căm giận tiếp nhận quần lót, “Cám ơn!”

“Xin hỏi hai vị còn cần gì nữa không?” Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng kỳ thật Dương Nghị là cung kính hướng Lăng Phong hỏi.

“Ấn theo phong cách quần áo này làm thêm mấy bộ đưa đến chỗ ta.” Xem ra tiểu nô lệ cho anh thêm không ít lạc thú, mua thêm mấy bộ cho cậu cũng tốt.

“Tốt.” Dương Nghị nói xong đem mấy bộ quần áo Lăng Phong chọn đóng gói lại, thậm chí còn cẩn thận phối hợp với giầy, dây lưng cùng vật phẩm trang sức cần thiết.

Lăng Phong dẫn đầu đứng dậy đi ra phía ngoài.

“Ai ~ chờ ~~ chờ tôi!”

Lăng Phong quay đầu lại liền nhìn đến Mặc Vân Hi mang theo mấy bao lớn bao nhỏ mua sắm túi, trong tay ôm vài cái hộp được đóng gói cẩn thận, chật vật chạy theo sau.

“BOSS~~ ngài có nhẫn không gian không? Có thể cho tôi mượn dùng hay không?” Mặc Vân Hi lấy lòng cười, nghĩ thầm Lăng Phong mua cho mình nhiều đồ như vậy, coi như là BOSS không sai, hẳn là nên hảo tâm giúp cậu một chút đi, dù sao cậu mang nhiều thứ như vậy đi rất khó khăn.

“Không gian của ta chỉ chứa những thứ trọng yếu, tự mình cầm.” Nói xong đưa cho Mặc Vân Hi (Lee: Ở đây hình như tác giả ghi nhầm thành Mặc Vân Thiên, nhưng nhân vật này chưa xuất hiện nên tớ mạn phép đổi thành Mặc Vân Hi nha.) một cái thẻ trong suốt, “Thẻ phụ thuộc của ta, cậu tự đi mua vật dụng hàng ngày, ta ở bãi đỗ xe chờ.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Mặc Vân Hi đứng tại chỗ, khóe miệng trừu trừu, hảo tâm và vân vân quả nhiên cùng người này không dính dáng một chút nào hết, anh ta là cố ý chỉnh cậu đúng không! Không có biện pháp, ai bảo mình bây giờ đang ở dưới mái hiên chứ! Cậu đành phải trước đem bao lớn bao nhỏ gì đó gửi lại khu gửi đồ ở lầu bốn, sau đó ở dưới ánh mắt khó hiểu của nhân viên giữ đồ đến khu vật dụng hàng ngày mua nhu yếu phẩm.

Thời điểm tính tiền, Mặc Vân Hi trộm ngắm thẻ phụ thuộc Lăng Phong cho cậu. Trời! Ở mặt sau có một loạt số 0, nhiều đến mức cậu không đếm hết được, chỉ biết là có rất nhiều rất nhiều tiền!

Đương Mặc Vân Hi khổ bức ôm một đống lớn đồ vật, thời điểm ở trong chú mục của người khác mà đi đến bãi đỗ xe, cậu quyết định nhất định phải đem thẻ phụ thuộc này trộm giữ lại! Kẻ có tiền và vân vân là ghét nhất !

Lăng Phong ở trong khu nghỉ ngơi của bãi đỗ xe từ xa đã nhìn thấy một đống hộp di động, vì thế thao tác trên máy thông tín, phi xa màu đen tự động chạy ra dừng trước khu nghỉ ngơi, trần nhà thu hồi về phía sau.

Mặc Vân Hi lao lực mà đem đồ đạc đều để ở chỗ ngồi phía sau, lại đối với phi xa chảy nước miếng, phi xa màu đen này hiển nhiên so với chiếc màu bạc ở bãi đỗ xe thì khốc hơn nhiều, hơn nữa cậu dám khẳng định đây là hàng cao cấp! Chính là…

“BOSS? Thỉnh ngài lên trước…” Mặc Vân Hi cung kính làm ra cái thủ thế mời, khụ ~~ cậu mới không nói cậu kỳ thật là không tìm được cửa xe ở đâu đâu!

“…” Lăng Phong nhìn cậu một cái, đi đến bên ngoài phòng điều khiển, tao nhã nhảy, vững vàng ngồi ở vị trí người lái, thong dong thắt dây an toàn, cằm khẽ nâng, tà nghễ nhìn Mặc Vân Hi.

“……” Được rồi, cho dù biết Lăng Phong luôn dùng dư quang nhìn người khác, nhưng Mặc Vân Hi đã muốn nhận định, đây là □ lỏa khiêu khích! Cậu thoáng lui ra phía sau một chút, một tay bám trên thân xe, tiêu sái thả người nhảy…”Loảng xoảng~” một tiếng, Mặc Vân Hi ngồi ở vị trí phó lái, học Lăng Phong đeo dây an toàn, hướng về phía Lăng Phong cười đắc ý, “BOSS, có thể xuất phát!”

Lăng Phong nâng mi, anh tinh tường nhận ra tiếng vang thật lớn kia là do chân Mặc Vân Hi đá phải đồng hồ đo phát ra, lực đạo thực lớn…”Lần sau cậu có thể vào bằng cửa, xe của ta rất quý giá.” Nói xong liền khép lại trần xe, khởi động xe.

Mặc Vân Hi hận đến nghiến răng nghiến lợi, R, không nói sớm! !”Cô ~~” Thời điểm cậu ở trong lòng đầy căm phẫn nguyền rủa Lăng Phong, bụng không chịu thua kém phát ra kháng nghị, “Ngạch ~~BOSS, ngài đói bụng không? Tôi nghe nói bên này có con phố mỹ thực đó!” Mặc Vân Hi chân chó hỏi, người là thiết cơm là cương thôi, chuyện khác lát nói sau!

Lăng Phong không phản ứng, từ trong túi tiền lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo, đổ ra hai viên thuốc màu đen, chính mình ăn một viên, lại thuận tay đưa một viên cho Mặc Vân Hi.

Mặc Vân Hi nhìn Lăng Phong ăn, cũng không nghĩ nhiều liền nhét vào miệng, viên thuốc vừa vào miệng liền tan, một cỗ thanh lương theo khoang miệng lan tràn đến dạ dày, nhất thời hô hấp đều trở nên thông thuận hơn rất nhiều, đây là kẹo cao su?

“Ha ha, cám ơn BOSS, bất quá đã hơn 12 giờ, chúng ta vẫn là tìm một chỗ ăn cơm trước đi!” Mặc Vân Hi nghĩ thầm, Lăng Phong người này ngẫu nhiên cũng không sai, chính là mặt có điểm thối!

“Cậu mới vừa nếm qua đấy thôi.” Lăng Phong bình tĩnh nói.

“Nga… A? ? ?” Mặc Vân Hi kinh ngạc nhìn Lăng Phong, cậu khi nào thì nếm qua cơm trưa!

Lăng Phong nhìn đường, tay cầm tay lái, liếc cũng không thèm liếc cậu một cái, “Như thế nào? Chưa ăn no?”

“Đương nhiên, tôi đều nhanh đói…” A? Không đói bụng ? Một cỗ chắc bụng theo dạ dày truyền đến, bụng cũng không kêu, mà ngay cả thể lực cũng khôi phục không ít! Chính là, này không đúng nha! Này không khoa học, cậu rõ ràng chưa ăn… Ngạch, không phải là do viên thuốc màu đen đó đi! Này ~~ cái này cũng tính là ăn cơm ? Tuy rằng ăn no là no rồi, khẩu vị … nói là kẹo cao su cũng không sai đâu. Chẳng lẽ cậu về sau đều phải ăn cái này mà sống qua ngày chứ! ! !

Ở tại thời điểm Mặc Vân Hi còn hỗn độn trong gió, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, “Muốn hay không lại ăn thêm một viên?”

Mặc Vân Hi hoàn toàn ỉu xìu, khí lực phun tào đều không có, tội nghiệp nhìn Lăng Phong đang thành thật lái xe, chẳng lẽ người này cứ ăn cái này mà lớn lên sao? Vậy cậu bán mình còn có ý nghĩa gì nữa! !

Xe chạy vào bãi đỗ xe của một khu chung cư, Lăng Phong tốt bụng giúp Mặc Vân Hi mở cửa xe, Mặc Vân Hi còn chưa từ trong đả kích “Không cơm ăn” tỉnh lại, chết lặng ôm một đống lớn đồ vật yên lặng đi theo Lăng Phong vào thang máy, vào nhà trọ.

Căn nhà không có lớn như trong tưởng tượng của Mặc Vân Hi, dưới lầu là phòng khách, nhà ăn cùng phòng bếp, lầu hai có năm phòng, trong đó có phòng ngủ của Lăng Phong, thư phòng, phòng luyện công cùng trữ tàng thất là Mặc Vân Hi không được phép tiến vào, chỉ có một gian khách phòng, hiện tại cũng chính là phòng Mặc Vân Hi, là có thể tự do ra vào.

Mặc Vân Hi đối với phòng mình vẫn là tương đối vừa lòng, có một cái giường đôi không lớn lắm, nhưng thực thoải mái, có buồng vệ sinh cùng phòng tắm, thậm chí trên bàn học còn có một bộ hệ thống điều khiển mạng thông tin!

“Cậu thu dọn đồ đạc đi, ta buổi chiều đi ra ngoài.” Lăng Phong đem địa chỉ máy thông tín dán tại trên máy thông tín của Mặc Vân Hi, “Không có chuyện trọng yếu không cần quấy rầy ta.” Nói xong liền xuống lầu xuất môn.

Mặc Vân Hi tò mò ở trong phòng mình xem một vòng, lại xuống lầu nhìn một vòng nữa. Trọn bộ căn nhà lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, ngắn gọn hào phóng, không có vật phẩm trang sức dư thừa, chính là như vậy lại thiếu một chút nhân khí. Phòng khách sofa rộng rãi thoải mái, cửa sổ sát tường khiến cậu có thể nhìn cảnh sắc bên ngoài rất rõ ràng. Trong nhà ăn, trên bàn bày thức ăn tinh xảo cùng dụng cụ màu bạc, Mặc Vân Hi đối với việc này rất là nghi hoặc, người này không phải ăn “Đậu” lớn lên sao? Có thức ăn làm gì!

Đi đến trước bàn bếp, quả nhiên… Một chút dấu vết đã sử dụng cũng không có, mở tủ lạnh, Mặc Vân Hi khóe miệng run rẩy nhìn từng hàng lọ thuốc được sắp xếp chỉnh tề trong tủ lạnh! Đa phần là loại viên dinh dưỡng vừa rồi Lăng Phong tùy thân mang theo, còn có một ít còn lại là loại thuốc dị năng bổ sung năng lượng cậu từng nhìn thấy trong dược tiệm, như bổ linh đan, chân nguyên đan linh tinh.

Vô lực đóng tủ lạnh, Mặc Vân Hi ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm đồ ăn tinh xảo ngẩn người…

“Tích ~~ chủ nhân ngài khỏe, tôi là người máy gia dụng trí năng số 6, xin hỏi ngài cần cái gì?” Một người máy màu trắng trông giống như một cái thùng rác, trên thân có ngọn đèn nhỏ lóe ánh sáng xanh di động đến bên cạnh Mặc Vân Hi.

Mặc Vân Hi là biết người máy này, vừa rồi Lăng Phong đã giới thiệu qua với cậu, bình thường cậu phải phụ trách bố trí người máy gia dụng quét tước vệ sinh, ít nhất cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu không cần tự mình quét tước!

Nhìn phòng không nhiễm một hạt bụi, lại nhìn người máy tròn vo như thùng rác, Mặc Vân Hi nhàm chán nói, “Hiện tại chiến trường thực sạch sẽ, không cần dọn dẹp nữa, chính là chủ nhân ta đây muốn ăn thịt! Đi, đi săn thỏ cho gia…”

Quả nhiên, cùng Mặc Vân Hi nghĩ giống nhau, nhà này dùng người máy hiển nhiên chỉ số thông minh không đủ cao, đèn nhỏ thiểm a thiểm, nửa ngày không có làm ra phản ứng, “Ha ha, quên đi, mày vẫn là đi đến góc tường đứng đi!” Mặc Vân Hi phát hiện mình hiện tại cư nhiên nhàm chán đến mức cần phải nhờ vào việc đùa giỡn người máy để tìm vui, ai ~~ lắc đầu, tiếp tục nhìn đồ ăn ngẩn người.

“Chủ nhân, 6 là người máy gia dụng, không thể săn thỏ cho chủ nhân.” Tiếng máy móc vang lên, Mặc Vân Hi khóe miệng trừu trừu, thùng rác này phản ứng chậm quá đấy.

“Bất quá chủ nhân nếu muốn ăn thịt, 6 có thể giúp chủ nhân đặt hàng nguyên liệu nấu ăn.”

Mặc Vân Hi mở to mắt, “Cái gì? Mày nói mày có thể giúp tao đặt hàng nguyên liệu nấu ăn?”

“Đúng vậy, ngài chỉ cần cung cấp tài khoản cùng loại nguyên liệu nấu ăn là được, 6 có thể giúp ngài đặt hàng.”

“Tài khoản?” Mặc Vân Hi chợt nhớ đến thẻ phụ thuộc kia của Lăng Phong, hình như còn chưa trả lại cho anh ta, vội từ trong túi tiền lấy ra, “Mày xem… cái này được không?”

6 dùng tay máy móc tiếp nhận thẻ, đặt trước đèn màu lam nhỏ phân tích một phen, “Có thể, xin hỏi chủ nhân muốn đặt hàng nguyên liệu nấu ăn nào?”

“A! Mày thực ra rất đáng yêu đó!” Mặc Vân Hi lệ nóng doanh tròng một phen ôm lại tiểu 6, thùng rác này hiện tại thật sự là càng xem càng thuận mắt a!

Đèn của 6 đang lóe ánh xanh liền biến thành một mảng màu đỏ, vụt sáng vụt sáng…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiểu 6 làm việc hiệu suất rất nhanh, buổi chiều 2 giờ, nguyên liệu nấu ăn, đồ gia vị cùng đồ làm bếp và vân vân đều được đưa tới trước cửa. Mặc Vân Hi nhìn phòng bếp bố trí đổi mới hoàn toàn, cùng nguyên liệu nấu ăn nhồi đầy tủ lạnh, cảm giác thành tựu nháy mắt bay cao!

“A ~~ đã lâu chưa ăn rau xào, làm cái gì thì tốt nhỉ?” Bởi vì rất hưng phấn, Mặc Vân Hi mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Ăn cái gì trước thì tốt đây? Cá! Đúng rồi, cá là nhất định phải ăn, đây là món cậu thích nhất, a ~ còn có sườn xào chua ngọt cũng rất tuyệt, chỉ tưởng tượng thôi mà nước miếng Mặc Vân Hi đã chảy xuống rồi.

Đúng rồi, mua nhiều đồ như vậy, nói như thế nào cũng đều là dùng tiền của Lăng Phong mua, vẫn là làm hai phần thì tốt hơn, nếu người này kiên trì muốn ăn “Đậu” thì cậu liền để lại ngày mai ăn, hắc hắc ~~~

______________________________

Tác giả có lời muốn nói: cầu bao dưỡng, cất chứa, ôm đi đi thân ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play