Nằm trên giường, Mặc Vân Hi không khỏi lại nghĩ tới nam nhân anh tuấn
lại nguy hiểm kia. Anh ta có tóc đen mắt đen, đây là nhan sắc cậu quen
thuộc nhất, cậu cũng vẫn cảm thấy màu tóc cùng màu mắt này là đẹp nhất,
cậu nghĩ đây có tính là một loại duyên phận hay không?
Người kia
ngũ quan thâm thúy, đường cong rõ ràng, có cái mũi cao thẳng cùng đôi
môi luôn nhếch lên, ánh mắt… hẳn là rất đẹp. Nói thật, cậu không dám
nhìn mắt Lăng Phong quá kỹ, chỉ biết là ánh mắt là màu đen, bởi vì ánh
mắt kia rất lợi hại, tựa hồ có thể hiểu rõ hết thảy.
Cậu nhất
định là một người hầu khổ bức. Mặc Vân Hi nghĩ tính cách Lăng Phong
không được tự nhiên, cùng cái loại thái độ trên cao nhìn xuống, ngạo mạn mà nguy hiểm, nhưng cho người khác không cảm giác được tận cùng, thậm
chí cảm thấy được cái loại người này nên là như vậy, lộ ra cường thế tao nhã tôn quý …
Mà lúc này, Lăng Phong lại đang giơ ly rượu, tinh
tế nhấm nháp rượu vang thuần hậu, nhớ tới nhóc con làm cho anh không
hiểu sao lại cảm thấy hứng thú, anh cảm thấy được tâm tình tốt lắm. Đúng vậy, đây là món đồ chơi mới của anh, tuy rằng thời gian du lịch cũng
sắp chấm dứt, nhưng anh thu một tên nô lệ hẳn là không có ai phản đối
đi…
Lúc này, nếu Tề Vũ mà biết được chuyện này, nhất định cằm sẽ
trật khớp, Lăng Phong trong mắt của anh, trên cơ bản đều trưng ra cái
mặt poker vạn năm không đổi. Thân là người thừa kế duy nhất được Lăng
thị gia tộc bồi dưỡng, yêu cầu cơ bản nhất chính là trong mọi trường hợp đều phải bảo trì uy nghiêm của người bề trên, không thể để cho bất luận kẻ nào tác động đến tâm tình cũng như phỏng đoán ra ý nghĩ bản thân.
Có đôi khi, Tề Vũ thật sự rất bội phục Lăng Phong, cảm thấy anh trời sinh
là người đứng đầu. Mà Lăng Phong hiện tại, khóe miệng hơi hơi gợi lên,
tuy rằng biểu tình này thậm chí còn không bằng mỉm cười, nhưng là biểu
tình những người khác chưa từng gặp qua, mà ngay cả chính anh tựa hồ
cũng không phát hiện…
Sáng sớm, Mặc Vân Hi phủ hai cái quầng thâm mở đi mở cửa sổ, ngạch ~ cậu ngày hôm qua mơ một giấc mơ thực đáng sợ,
hiện tại nhớ tới còn làm cho cậu cả người rét run!
Cậu mơ thấy
Lăng Phong cầm roi trong tay, ở một bên căm tức nhìn cậu, mà cậu thì lại khiêng cái cuốc, trên mặt đất đào hố, phát cỏ, dời tảng đá… Nga, không, chỉ là nằm mơ mà thôi, Mặc Vân Hi tự an ủi. Đừng nói bộ dạng Lăng Phong không giống địa chủ, cho dù thật là địa chủ, hiện tại những công việc
yêu cầu thể lực đều đã có người máy làm thay, cũng không tới phiên cậu,
nhưng đây cũng không tính là một cái dự báo tốt.
Tìm được cơm
phiếu Mặc Vân Hi lần đầu tiên ở nhà ăn khách điếm dùng bữa sáng. Tiên
đản cùng thịt chân giò dị thú hun khói, hai cái bánh mì, một ly cà phê,
cậu ăn được phá lệ thỏa mãn. Nguyên lai trứng dị thú cùng thịt dị thú
hương vị ngon như vây, chất thịt cũng có phân cao thấp, hơn nữa so với
thịt heo nuôi trong nhà cùng trứng gà hương vị càng thơm ngon, cậu vẫn
là lần đầu tiên được ăn đó.
Sau bữa sáng, sau khi hướng ông chủ mập trả phòng, Mặc Vân Hi liền đi đến trạm xe bus.
Cậu vẫn là lần đầu tiên đến bãi đỗ xe của trung tâm thương mại trên, nhất
thời hưng phấn không chịu được, nơi này so với trong tưởng tượng còn lớn hơn! Chính yếu chính là, trên đường cao tốc phi xa (oto bay) chạy như
bay, hiện tại lại lẳng lặng đậu ở nơi này, có thể ở khoảng cách gần mà
nhìn chúng nó thế này, Mặc Vân Hi quả thực quá kích động !
Cũng
như rất nhiều tên con trai khác, cậu cũng là một người mê xe. Nhớ rõ
trước kia, cậu đòi sống đòi chết thật lâu, ông nội mới mua cho cậu
Porsche 911, khi đó với cậu mà nói, chiếc xe thật sự là lý tưởng tuyệt
đối, không gì sánh bằng, cách vài ngày sẽ đi tiệm 4S bảo dưỡng một phen, hận không thể làm cho chiếc xe luôn sáng ngời chói lọi! Nhưng so với
phi xa trước mắt này, hiện tại xem ra, quả thực là không thể sánh bằng!
Đây chính là xe có khả năng bay lên đó. Tính chất khác nhau một trời một vực! Thật sự rất khốc !
Đang ở lúc Mặc Vân Hi say mê nhìn một
chiếc phi xa màu bạc, một chiếc phi xa màu đen tốc độ cao hướng hắn chạy đến, dừng đúng vị trí cách cậu 2 ly!
Mặc Vân Hi hoàn toàn sợ tới mức sửng sờ ở đó, một giọt mồ hôi lạnh theo cái trán lăn xuống, cậu
thậm chí còn không kịp có suy nghĩ né tránh, bởi vì tốc độ xe thật sự là quá nhanh !
“Phía trước phát hiện chướng ngại vật, hãy tránh
đi…” Theo một âm thanh điện tử vang lên, trần phi xa màu đen thu hồi về
phía sau, một thanh niên mặc đồ đen từ bên trong xe nhảy ra, đẹp trai
nhẹ nhàng, không phát ra một chút tiếng vang, người này đúng là Lăng
Phong.
Lăng Phong cau mày nhìn tiểu nô lệ đang ngây ngốc, người
này chẳng lẽ không biết đạo lý đứng ở trên đường băng bãi đỗ xe rất nguy hiểm sao? Cậu ta đang nhìn phi xa giá rẻ? Lăng Phong không rõ mấy cái
này có cái gì đáng nhìn, thật sự là rất không có mắt !
“Cậu ở chỗ này làm gì?” Lăng Phong chọn mi.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng gọi ý thức Mặc Vân Hi trở về, thấy rõ
người tới, cậu có chút căm giận nói: “Đương nhiên là chờ anh, không phải anh bảo tôi ở bãi đỗ xe chờ anh sao? Anh còn suýt nữa đâm chết tôi
đấy…”
Lăng Phong ánh mắt như là đang nhìn đứa ngốc, “Ta cho rằng
không ai ngốc đến mức đứng ở trên đường băng bãi đỗ xe, còn có, ở cửa ra bãi đỗ xe có khu nghỉ ngơi!”
“Khụ ~ tôi… tôi là từ nơi khác tới.” Mặc Vân Hi xấu hổ vò đầu, nhất thời giống bóng cao su bị xì hơi.
“Ta có lẽ nên bảo Tề Vũ làm cho cậu một cái bảng những điều thường thức
dành cho nô lệ!” Hiển nhiên Lăng Phong không nghĩ tái cùng tiểu nô lệ
tại đây lãng phí thời gian, xoay người đi ra ngoài, “Đuổi kịp.”
“Nga!” Mặc Vân Hi chạy chậm hai bước đuổi kịp Lăng Phong, quay đầu lại nhìn sang, “Xe của anh làm sao bây giờ?”
Lăng Phong trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, đã muốn lười nói chuyện, ấn nhẹ
máy thông tín, phi xa màu đen phía sau tự động tìm kiếm vị trí dừng xe
rồi đi vào.
“Rất tiên tiến…” Mặc Vân Hi mắt phát sáng nhìn phi xa màu đen thực khốc kia.
Lăng Phong không để ý tới cậu, đi vào thang máy nối thẳng với bãi đỗ xe.
“Ai ~~ chờ tôi!” Ở 2 giây cuối cùng trước khi cửa thang máy đóng lại, Mặc Vân Hi chạy nhanh vào.
“Đinh ~~” thang máy dừng ở lầu hai, Mặc Vân Hi đi theo Lăng Phong bước ra
khỏi thang máy, đây là khu trang phục, chẳng lẽ anh ta muốn mua quần áo?
Lăng Phong quả nhiên đi vào một tiệm trang phục thoạt nhìn rất cao cấp,
trong cửa hàng trang phục đều là chất liệu thiên nhiên, hơn nữa còn là
chế tác thủ công, đương nhiên cũng có thể đặt hàng.
“Lăng tiên
sinh, hoan nghênh quang lâm ~~” phục vụ tiểu thư mỉm cười đón nhận tiền, “Xin mời đến khu VIP chờ, tôi đã thông báo với Dương quản lí rồi ạ.”
Lăng Phong không nói gì, lập tức đi qua một cánh cửa, đi vào một căn phòng
hai bên tường được trang trí bằng rất nhiều họa tiết hình tròn. Căn
phòng không tính là lớn, nhìn qua giống một cái phòng giữ quần áo, trung gian là một bộ sofa hình tròn, bên vách tường là gương, trên trần là
đèn chùm, giá để giầy, dây lưng, bàn trang sức… trang hoàng hào phóng xa hoa, rất đáng thưởng thức.
Lăng Phong ngồi vào giữa ghế sofa màu
trắng, hai chân thon dài duỗi thẳng, biếng nhác tùy ý dựa vào, ánh mắt
đánh giá Mặc Vân Hi, anh phát hiện nô lệ mới của mình rất gầy, đối với
chuyện này tựa hồ không phải thực vừa lòng.
Mặc Vân Hi bị nhìn có chút mất tự nhiên, co quắp đứng ở một bên, ngay từ đầu cậu là muốn ngồi xuống, nhưng vừa nghĩ tới chính mình mang thân phận nô lệ, tựa hồ vẫn
là đứng ở bên người chủ nhân thì tốt hơn. Cậu không biết thế giới này
hình thức nô lệ ở chung cùng chủ nhân là như thế nào, nhưng trước kia
xem trên TV, quản gia người hầu và vân vân bình thường đều là như vậy
đi.
Một người đàn ông hơn 30 tuổi, mặc tây trang thâm sắc đi vào
phòng đơn, “Lăng tiên sinh, thực xin lỗi, đã để ngài đợi lâu, tôi có thể giúp ngài điều gì đây ?” Nam nhân khẩu khí cực kỳ tôn kính, tiếp xúc
vài lần, ông cũng biết Lăng Phong không phải người thích hàn huyên, đơn
giản nói thẳng vào chủ đề.
“Không phải ta, là cậu ta.” Lăng Phong hướng Mặc Vân Hi giơ giơ cằm, “Chọn cho cậu ta mấy bộ quần áo thuận mắt một chút.”
Nói thật, Lăng Phong cũng không có lòng tốt đến mức đưa nô lệ đi mua quần
áo, làm ông chủ, nhân viên cùng thủ hạ cũng không ai dám can đảm cùng
anh đi mua quần áo, nhưng đây là nô lệ tư nhân duy nhất của anh, theo
quan niệm của Lăng Phong thì chính là vật phẩm riêng tư của anh, mà anh
cũng quả thật rất lo lắng về vấn đề thường thức của Mặc Vân Hi, vô luận
là ăn hay mặc đều làm cho anh không thể chịu đựng được.
“Ngài
khỏe, tôi gọi là Dương Nghị, là quản lí nơi này, nên xưng hô với tiên
sinh như thế nào?” Dương quản lí mỉm cười cùng Mặc Vân Hi chào hỏi.
“Ngài khỏe, tôi gọi là Mặc Vân Hi.” Mặc Vân Hi lễ phép trả lời, trong lòng
lại đang rối rắm, ai? BOSS đáng sợ thế nhưng lại đưa mình đi mua quần
áo? Tuy rằng nói chủ nhân phải lo vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của nô lệ
không có sai, nhưng là không cần tự mình bồi cậu đến đây đi? Hoàn toàn
có thể cho cậu tiền để tự cậu đi mua mà!
“Mặc tiên sinh, mời theo tôi đến bên này, cần phiền ngài tốn chút thời gian.” Dương Nghị làm một cái thủ thế mời, cung kính mà dẫn dắt Mặc Vân Hi đi đến trước gương,
khởi động máy phân tích hình ảnh.
Vài cái dải ánh sáng màu xanh dương quét quanh bốn phía Mặc Vân Hi, cao thấp di động.
Mặc Vân Hi tò mò cực kỳ, đây là máy phân tích hình ảnh? Trộm liếc mắt nhìn
Lăng Phong, ai biết Lăng Phong cũng đang đang nhìn hắn, bốn mắt giao
tiếp, Mặc Vân Hi bối rối tránh đi tầm mắt, nhất thời lỗ tai nóng lên,
cậu nghĩ cậu hiện tại mặt nhất định đỏ, chết tiệt, khi nào thì trở nên
mẫn cảm như vậy, nguyên nhân nhất định là vì thân thể này!
Dương
Nghị luôn luôn tại quan sát Mặc Vân Hi, lo lắng vì cậu chọn lựa loại
hình quần áo, động tác nhỏ của Mặc Vân Hi ông dĩ nhiên là nhìn thấy, thì ra là thế nha! Ông vừa rồi vẫn luôn tò mò thân phận của cậu bé này,
phải biết rằng cho dù là trợ lý Tề Vũ của Lăng tiên sinh, mỗi lần tới
đây cũng đều là chờ ở bên ngoài, hơn nữa Lăng tiên sinh cũng không cùng
những người khác đi mua quần áo, hiện tại nhìn kỹ cậu bé này, bộ dạng
thật đúng là xinh đẹp, chắc là tình nhân của Lăng tiên sinh đi.
“Tích ~~~ bản ghi chép xong” âm thanh điện tử vang lên, phân hình xong, các dải ánh màu xanh biếc lập tức biến mất.
Dương Nghị không có nói nhiều, cầm kết quả phân hình cung kính lui ra ngoài.
Mặc Vân Hi xấu hổ nhìn chung quanh, chính là không dám nhìn hướng Lăng Phong.
Mà Lăng Phong chính là cảm thấy Mặc Vân Hi như vậy rất thú vị, nhìn chằm
chằm cậu, tựa hồ là cảm thấy bộ dáng cậu đỏ mặt xấu hổ làm chính mình
rất là vừa lòng.
Không lâu sau Dương Nghị đẩy một cái xe giá áo
vào phòng, trên xe có rất nhiều bộ quần áo, phong cách nào cũng có, đều
là ông vì Mặc Vân Hi chọn lựa, nhưng đại đa số quần áo đều là kiểu dáng
đơn giản, màu sắc không quá nổi bật. Không biết vì cái gì, Dương Nghị
chính là cảm thấy cậu bé đang đứng trước mắt này thực thích hợp mặc quần áo kiểu dáng đơn giản, sắc điệu nhu hòa.
“Lăng tiên sinh, Mặc
tiên sinh, đây là mấy bộ quần áo tôi chọn cho Mặc tiên sinh, phòng thử
đồ ở bên cạnh.” Nói xong, Dương Nghị mở ra một mặt gương, phía sau lộ ra một phòng thử đồ rộng rãi.
Mặc Vân Hi gặp Lăng Phong không tỏ vẻ gì, cũng không dám chủ động đáp lời, liền tự động cầm một bộ quần áo vào phòng thử đồ.
Đó là một cái áo sơmi màu trắng, phối hợp quần tây vàng nhạt, Mặc Vân Hi
sau khi mặc xong liền đi ra, nhìn chính mình trong gương cảm thấy thật
vừa lòng, quần áo rất vừa người, giống như là được làm riền cho cậu mặc.
Áo sơmi trắng được làm từ á quang ti, mặc vào phi thường mềm mại thoải
mái, cổ áo cùng cổ tay áo có đồ án được thêu bằng tơ màu bạc, hình thức
đơn giản hào phóng, lại lộ ra nho nhỏ cảm giác xa hoa. Quần tây màu vàng nhạt cũng phi thường vừa người, thuộc loại bó sát, các đường may phác
họa rõ nét đôi chân cùng đường mông cong, vòng eo thon gọn, đồng thời
làm hiện ra thắt lưng mảnh khảnh của Mặc Vân Hi.
Trọn bộ quần áo
được mặc vào, lập tức làm cho Mặc Vân Hi toát ra một loại khí chất quý
công tử, Dương Nghị ở một bên nhìn thực vừa lòng, quả nhiên không ngoài
sở liệu, ông chọn quần áo thực thích hợp với cậu bé này, làm cho khí
chất của cậu ấy hoàn toàn hiển lộ, so với vừa rồi thì xuất chúng hơn rất nhiều.
Lăng Phong biếng nhác tựa vào trên ghế sofa, híp mắt đánh giá Mặc Vân Hi, tầm mắt đảo qua vòng eo mảnh khảnh cùng cái mông cong
tròn đầy đặn (Lee: chỗ này chém thôi, cho nó… ấy mà), ánh mắt tối sầm
lại, “Không được, đổi bộ khác.”
Mặc Vân Hi cùng Dương Nghị đều
sửng sốt, nhưng Dương Nghị rõ ràng phản ứng nhanh hơn chút, cung kính
hỏi, “Lăng tiên sinh cảm thấy không hài lòng chỗ nào, hoặc là thích kiểu dáng như thế nào?” Ông không trưng cầu ý kiến của Mặc Vân Hi, bởi vì
theo khí tràng giữa hai người mà suy ra, làm chủ rõ ràng là Lăng Phong.
“Rộng một chút, còn có… quần thật chặt.” Lăng Phong một tay nâng cằm, thật lòng đoan trang nói.
Dương Nghị sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý, vội lấy ra một cái áo rộng
thùng thình cùng quần bò đưa cho Mặc Vân Hi, “Mặc tiên sinh, nói vậy thì bộ này càng thích hợp với ngài.” Nói xong hướng Mặc Vân Hi ái muội cười cười.
Mặc Vân Hi thực buồn bực, ngay tại thời điểm Lăng Phong
nhìn chằm chằm vào cậu mà nói quần thật chặt, cậu rõ ràng cảm giác được
mặt mình tăng thêm mấy độ, vội tiếp nhận quần áo vọt vào phòng thử đồ.
Sau hai phút, Mặc Vân Hi mặc áo màu trắng hưu nhàn cùng quần bò màu xám ra
khỏi phòng thử đồ, tuy rằng bộ này cũng rất thoải mái, nhưng Mặc Vân Hi
vẫn là cảm thấy được bộ vừa rồi càng suất. Áo thiết kế có chút rộng, làm cho cậu thoạt nhìn càng non nớt, giống như là học sinh trung học vị
thành niên, đối với điểm này cậu rất là bất mãn.
“Ân, không sai…” Lăng Phong vừa lòng nói.
Mặc Vân Hi thật sự là vô lực phun tào, được rồi, ai bảo hiện tại người bỏ
tiền là anh ta, dù sao so với quần áo làm bằng tơ nhân tạo thì thoải mái hơn nhiều, vị thành niên cũng không phải rất trọng yếu.
Cứ như
vậy, Dương Nghị lại lục tục vì Mặc Vân Hi chọn mấy bộ quần áo phong cách hưu nhàn, mà Lăng Phong thì lại phát hiện, dẫn tiểu nô lệ đi mua quần
áo và vân vân kỳ thật cũng không nhàm chán như vậy, cảm giác giống như
là… chăm sóc sủng vật của mình?
________________________________
Tác giả có lời muốn nói: thích liền ôm đi cất chứa đi thân ~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT