Thịnh cùng Thuần Linh ngay tại những giây đầu của vụ nổ đã lập tức cảm nhận được sự hiện diện của quỷ khí.
“Là Quỷ Nhi thạch! Tại sao nó có thể xuất hiện bây giờ??”
Elly sợ hãi kêu lên trong khi cả bốn đang dùng tốc độ phi thường di chuyển đến nơi rừng rực lửa kia.
Thịnh mang gương mặt đã muốn tối đen, sự tự tôn cùng tính toán hoàn hảo
lần đầu tiên bị triệt để đánh sập khiến hắn cơ hồ có cảm giác khát máu.
Thuần Linh bên cạnh cũng chẳng bình tĩnh hơn là mấy vì cậu vừa kịp nhận
ra mùi của ba cô gái kia và...Tỳ.
Tại sao y lại xuất hiện ở đây? Thuần Linh nhìn Thái Phương sắc mặt trắng bệch cạnh bên, lại nghĩ đến Trường Ngân đang còn hôn mê, cả hai đều có
thân nhân trong vụ này, nếu những người đó có làm sao, cậu thậm chí
không đủ tư cách chịu trách nhiệm.
Thái Phương bất chợt kêu lên sợ hãi, cậu nhảy đến đằng sau một vách đá, run rẩy bế lên người chị đầm đìa máu của mình.
Thuần Linh vội vã chạy đến kiểm tra. Còn hai người Thịnh và Elly tiếp tục di chuyển về phía hiện trường.
“Bị dập sương sườn, gãy chân trái, chấn thương vai, gãy xương chậu, không xuất huyết trong, không ảnh hưởng phần mềm.”
Thuần Linh thở ra nhẹ nhõm, chỉ bị thương như vậy kỳ thực vẫn còn rất may mắn. Mệnh cô gái này đúng là khá lớn.
Thái Phương ngược lại không hề hết lo lắng. Chị mình đang yên đang lành lại thành phế nhân, ai có thể vui nổi.
“Chết tiệt, không bắt được sóng.”
Thái Phương cố gắng rút điện thoại liên lạc với bệnh viện nhưng từ trường quá mạnh khiến cậu không tài nào gọi được.
Lớp từ trường này còn tồn đọng từ trước đấy chính là sản phẩm của năng
lực tạo ảo ảnh tinh vi do Tỳ thực hiện nhằm đánh lạc hướng nhóm người
Thuần Linh. Tỳ đã gần như lập tức rời khỏi đây sau khi bốn người tiếp
cận nơi này nhưng vì trong lần thỏa hiệp hôm qua, Thuần Linh đã thả lên
người Tỳ một mùi hương đặc biệt do Thái Phương mang đến nên cậu mới có
thể phát giác sự có mặt của y. Tuy vậy mùi hương đã nhanh chóng mờ dần
rồi mất hẳn, có lẽ bên cạnh y còn có người khác kịp thời nhận ra mánh
khóe của Thuần Linh.
Thịnh nhìn đống hoang phế đang bốc khói nghi ngút nhăn mày căng mắt tìm kiếm thi thể Ngọc Anh.
“Cô ả đây, chỉ còn xương cốt.”
Elly đã hóa thành nửa sói, đưa tay chỉ chỗ một bộ xương không hoàn chỉnh cháy đen thui.
Thịnh tiến lại gần cúi mình cầm lên một khúc xương khe khẽ lẩm bẩm. Lập
tức những mảnh vụn thi thể của Ngọc Anh từ tứ phía bâu đến tụ lại, tự
lắp ráp thành một khối.
“Không thấy, Quỷ Nhi Thạch đã bị lấy mất.”
Thịnh nghiến răng, nét mặt băng lãnh
“Có kẻ không biết trời cao đất dày dám nẫng tay trên của ta.”
Elly dường như cũng sợ hãi sự tức giận của Thịnh mà lùi ra xa, cô đảo
mắt nhìn thấy Thuần Linh đang đi về phía này thì vội vàng tiến lên.
“Cậu Thuần Linh, Quỷ Nhi thạch đã bị lấy đi.”
Thuần Linh hơi sững người, bị lấy đi? Tỳ, y dám sao? Chính là Thuần Linh cân nhắc kỹ thấy rằng không thể có chuyện đấy. Tỳ đang có mối quan hệ
làm ăn giao hảo với Thịnh, nếu bây giờ y chọc tức đối tác cực kỳ đáng sợ của mình thì y và cả gia tộc chỉ còn nước chịu chết.
Thuần Linh băn khoăn không biết có nên nói ngay với Thịnh về việc Tỳ có
mặt ở đây hay không. Thịnh tất nhiên sẽ không tin Tỳ dám làm vậy, nhưng
càng sẽ không chịu ngồi yên mà lập tức chạy đến phá tan hoang hang ổ của Tỳ nhằm tìm hiểu thực hư mọi chuyện, nếu điều đó xảy ra cuộc giao dịch
sắp tới thực khó lòng thực thi.
Thuần Linh chỉ còn nước im lặng, mong cho Thịnh sớm tìm ra điều gì đó liên quan tới Quỷ Nhi thạch.
Chính là cậu ngàn vạn lần không mong thứ Thịnh tìm thấy lại là Huyền Giang.
Hơn nữa, còn là một Huyền Giang không xây không xước.
---------------
Đông Dương nhanh chóng liên lạc với lực lượng cứu hỏa cùng xe cứu thương đưa hai người Thu Trang và Huyền Giang đi.
“Theo nguyên tắc mọi người phải ở lại lấy lời khai, nhưng nếu không tiện thì các bạn cứ đi trước chỉ cần tôi và Thái Phương là được.”
Đông Dương vốn không phải cảnh sát bình thường, quy tắc đối với anh mà
nói thực chất đôi khi không cần, nhất là trong những vụ như này. Nếu bảo do ma quỷ gây ra thì tìm ai để giải thích? Tốt nhất là chuyện trong
giới thì cứ để người trong giới tự giải quyết thôi.
Hạ Vũ nhìn thi thể vụn nát cháy đen của Ngọc Anh, trái tim liền não nề
chùng xuống. Vụ án rồi sẽ khép lại với kết quả tai nạn ô tô không mong
muốn, nhưng đối với anh mà nói cái chết của Ngọc Anh chẳng khác gì do
anh gián tiếp thực hiện. Nếu lúc đó anh đủ dũng khí phá bỏ vướng mắc, đủ quan tâm đến cô bé, kết cuộc đã không bi thảm thế này.
Đông Dương tiến đến bá vai bạn mình kéo đi, giọng nói có chút lãnh đạm
“Nhìn gì chứ, có đẹp đâu mà nhìn. Cũng chỉ là một cái xác cháy.”
Đông Dương và Hạ Vũ căn bản đều là những người biết quý trọng sinh mạng, nhưng nếu Hạ Vũ thuộc kiểu đặt quá nhiều tình cảm, thì Đông Dương lại
giống như người luôn suy nghĩ bằng một cái đầu lạnh. Anh không muốn bạn
mình tự trách bản thân về những thứ vốn không thể thay đổi thế nên nhiều khi thái độ của Đông Dương bị người khác hiểu nhầm là vô cảm.
Hạ Vũ quá hiểu con người Đông Dương nhưng cảm xúc là thứ khó lòng điều
khiển. Anh cúi đầu muốn thoát khỏi tay bạn, cuối cùng vẫn bị gọng kìm
kẹp lại. Đông Dương không vui, kêu lên
“Chú thật là, anh ghét nhất cái tính ủy mị này đấy.”
“Tôi không ủy mị.”Hạ Vũ vẫn cúi gằm mặt”Cô bé là học trò trường tôi_”
“Được rồi, vậy hãy giúp cô bé có một danh tính đầy đủ ở bản kê khai kia kìa, còn mọi vấn đề khác để nhà nước lo.”
Đông Dương gọi một công an đang đứng gần đấy lấy tờ khai đưa cho Hạ Vũ, im lặng chờ bạn nguệch ngoạc ghi.
“Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Đông Dương kéo Hạ Vũ đứng dậy, dặn dò người phụ trách vài câu rồi cả hai cùng sóng bước ra khỏi hiện trường.
“Dương, cậu nghĩ tôi có phải là một kẻ hèn nhát không?”
“Có.”Đông Dương thở dài ôm lấy bạn mình, vỗ lên tấm lưng quá đỗi quen thuộc kia”Nhưng không phải trong chuyện này.”
“Mình đã biết cô bé có vấn đề nhưng mình không muốn... không muốn...”
“Không muốn nhìn lại quá khứ.”Đông Dương không thể trông thấy khuôn mặt
Hạ Vũ nhưng anh biết cảm xúc gì đang diễn ra trên khuôn mặt ấy.
“Nếu cậu trách bản thân vì chuyện cô bé kia, mình hoàn toàn muốn đập
cậu. Nhưng nếu cậu đang nói đến việc không dám nhìn lại quá khứ, thì
chúc mừng, cuối cùng cậu đã hiểu rồi đấy.”
Đông Dương nhẹ siết chặt đôi vai run rẩy của Hạ Vũ khe khẽ thở dài
“Lên xe thôi bọn mình bây giờ trông thật kỳ cục.”
------------------
Tối đấy gia trang Kiều Xuân lâm vào náo loạn.
Mẹ của Thái Phương khóc lên khóc xuống, không thể chịu nổi khi nhìn đến
con gái băng kín từ đầu đến chân, khuôn mặt là tính mạng của người phụ
nữ cũng không còn hoàn hảo.
Cả hai bố mẹ chẳng màng tuổi tác, túc trực cả đêm tại bệnh viện chờ đợi
bác sỹ thực hiện ca phẫu thuật. Người làm trong nhà đôn đảo chạy đi chạy lại lo toan vật dụng đón tiếp họ hàng từ xa đến, nhân lực công ty do bố Thái Phương một mình quản lý cũng khốn khổ vì thiếu mất ông chủ.
Anh chị em Thái Phương người đi du lịch thì lập tức hủy tour trở về, kẻ
gặp đối tác thì đứng ngồi không yên, vé máy bay cũng đã được đặt chuyến
sớm nhất. Một khung cảnh lộn xộn ầm ĩ.
Vậy mà khu nhà phía Tây lại chìm trong im lặng, ngoài phòng khách rộng
lớn sang trọng còn sáng đèn, bốn bề khu nhà điện đóm đều không thấy.
Người làm cũng đã được dặn dò không thể tiến vào nơi này trước sáng mai. Tất cả sự chuẩn bị chỉ để dành cho cuộc đối thoại đang diễn ra.
“Dương vừa thông báo, vụ việc đã được cơ quan an ninh xác nhận là do
động cơ ô tô bị trục trặc trong quá trình lái dẫn đến mất phanh, xe va
váo vách núi gây nên tai nạn thảm khốc. Gia đình cậu Thái Phương đây đã
thu xếp để cô Thu Trang không bị ảnh hưởng pháp lý. Gia đình Ngọc Anh
cũng đã chấp nhận tiền bồi thường.”
Hạ Vũ ngồi trên một chiếc sô pha, khuôn mặt nghiêm túc bình tĩnh, không
còn nét âu sầu như trước. Thịnh cùng Thái Phương ngồi trên hai chiếc sô
pha còn lại, biểu tình đều trầm lặng suy tư.
Hạ Vũ sở dĩ đến đây một phần là muốn biết được nguyên do thực sự sau cái chết của Ngọc Anh, một phần là do... Thịnh gọi anh đến.
Hạ Vũ cười khổ, chắc hẳn trốn tránh quá khứ là điều không thể rồi.
“Thầy Vũ, cám ơn sự giúp đỡ sắp tới của thầy cùng anh chàng Đông Dương. Điều mà thầy muốn tìm hiểu ta sẽ nói luôn đây.”
Thịnh mở lời, giọng nói trong trẻo lại ẩn chứa áp lực. Thậm chí Hạ Vũ
còn chưa nói sẽ giúp sức, hắn đã lập tức vô cùng tự nhiên ép buộc.
Thịnh đứng lên đưa tay lướt qua những món đồ trang trí tinh xảo bầy ngay ngắn trên kệ tường, ánh mắt tương đối thỏa mãn dừng lại ở một đôi tỳ
hưu được khắc gọt tỉ mỉ từ thạch anh đen.
“Không biết thầy đã từng nghe nói đến quỷ khí?”
“Đã từng, nhưng chỉ là nghe nói.”Hạ Vũ nhớ lại những lần cùng Đông Dương trải nghiệm qua hình như hai người chưa hề gặp phải thế lực nào quá
mạnh.
Thịnh cầm lên hộp kính đang đựng cặp tỳ hưu ánh mắt chăm chú
“Tất nhiên, quỷ khí vốn đã hiếm, duyên gặp được nó càng hiếm hơn. Nhất
là Cổ đại quỷ khí của Hoàng huyết Quỷ giới càng chỉ là khả ngộ bất khả
cầu.”
Thái Phương liếc mắt thấy Thịnh đã định thò tay sờ vào trong, liền lên tiếng nhắc nhở
“Bác ơi đồ thật thời nhà Trần đấy.”
Thịnh nhàn nhạt nhìn Thái Phương”Ngươi còn sợ ta làm hỏng?”
Không thể chỉ vì là bạn thầy bọn con mà người lại hách dịch thế chứ....- Thái Phương nở nụ cười đau khổ ra chiều ý mời.
Thịnh nghịch chán đặt lên bàn lại nói tiếp
“Vậy nhưng không hiểu sao trong vòng nửa năm trở lại đây, quỷ khí bắt
đầu xuất hiện liên tục đáng ngạc nhiên nhất là Cổ đại quỷ khí đã xuất
hiện được ba món.”
“Gồm đệ ngũ quỷ khí Quỷ Linh lư, đệ cửu quỷ khí Quỷ Tâm kính và gần đây nhất đệ lục quỷ khí Quỷ Nhi thạch.”
“Không phải thầy bảo rất hiếm gặp, mà sao lại liên tục tìm được?”Hạ Vũ
kinh ngạc thốt lên, thời kỳ của anh, muốn gặp quỷ khí là điều gần như
không thể.
Thịnh lắc đầu ánh mắt phức tạp
“Điều này ta mới chỉ nghi ngờ, chưa thể xác định.”
“Mỗi lần Cổ đại quỷ khí tái xuất đều cần được đặt trong trường hợp và điều kiện vô cùng đặc biệt.”
“Đối với Quỷ Nhi thạch mà nói, tên cũng như vật. Hình thù của nó là một
thai nhi hóa thạch màu đen, về cơ bản khá giống hai con tỳ hưu này đây.”
“Vậy điều này..liên quan gì tới Ngọc Anh?”Hạ Vũ hỏi ra thắc mắc lớn nhất của mình.
“Quỷ Nhi thạch sẽ được hình thành trong tử cung của người phụ nữ, nhưng không phải là một người phụ nữ bình thường.”
“Người đấy... phải là một bà mẹ mất tư cách.”
“Mất tư cách?”
“Nếu một người liên tục giết đi sinh linh do chính bản thân tạo ra, người đó đã từ chối thiên phú làm mẹ của mình.”
“A...”Hạ Vũ thốt lên nửa kinh ngạc nửa đau lòng.”Em ấy...”
Thịnh ngồi xuống thản nhiên tiếp tục
“Ngọc Anh từ năm 16 tuổi đã cấu kết với bạn trai dẫn đến mang thai. Sau
đó cô bé lo sợ mà phá đi. Nhưng mọi việc diễn ra quá dễ dàng khiến Ngọc Anh thậm chí không hề để tâm, từ năm 16 đến 22 tuổi cô liên tục giết
chính đứa con chưa thành hình của mình. Hành vi tàn nhẫn đến cùng cực
đấy đã khiến cô gái vĩnh viễn không thể có thai.”
Hạ Vũ đôi tay nắm chặt, mồ hôi tuôn ướt lưng áo. Anh biết rằng những đứa bé không được sinh ra sẽ mãi bị trôi nổi cuộn xoáy hành hạ trong dòng
chảy của cửa sinh, vĩnh viễn không được tham gia vào luân hồi. Cho đến
khi tâm hồn trẻ thơ triệt để bị nạo khoét chỉ còn nỗi uất hận không được siêu sinh chúng sẽ lại đầu thai làm hồn quỷ, lưu lạc hại người.
“Khi ta tìm thấy Ngọc Anh, ta biết rằng đây chính là người thích hợp đến không thể thích hợp hơn. Ta đã cố gắng chấn áp, chờ đợi bên cạnh cô ả,
chờ đến ngày Quỷ Nhi thạch được sinh thành. Nhưng thật không ngờ nó lại tự chui ra trong hoàn cảnh đấy.”
Thịnh vừa nhắc đến Quỷ Nhi thạch lại không khỏi giận dữ, công sức nhẫn nại của hắn đã đổ xuống sông xuống biển.
Hạ Vũ vẫn chưa hết bàng hoàng, bản chất của Ngọc Anh thật khiến không ai ngờ được. Anh thậm chí rất tự tin vào khả năng nhìn nhận con người của
mình mà cũng đã bị đánh lừa hoàn toàn.
“Thế thì những kẻ..làm cha kia, bọn chúng vứt bỏ đứa bé thì không sao ư?”
Thịnh nhếch mép cười, ánh mắt lạnh lùng hờ hững
“Thầy có biết linh hồn nào sẽ đầu thai thành những đứa trẻ bị phá bỏ không?”
“.... Chính là kiếp sau của bọn họ đấy.”
---------------
Tại căn khách phòng đặc biệt không gian chìm trong bóng tối im lìm.
Thuần Linh ngồi tựa mình trên ghế mây, tay mân mê lọ thuốc vừa mới pha
chế, ánh mắt lạnh lùng quét đến Trường Ngân đứng trước mặt.
“Không tiếp tục giả vờ?”Giọng nói dường như thản nhiên lại chứa không ít áp bách, khuôn mặt như cũ bất biến vô biểu tình.
Trường Ngân đứng đối diện Thuần Linh, cả người ẩn trong đêm tối. Dưới
ánh trăng nhàn nhạt gương mặt tựa như được vẽ tuồng, nửa đen nửa trắng,
khí thế biến ảo đáng sợ.
“Giờ tôi có nói gì chắc cậu cũng không tin.”
“Ngươi còn chưa nói_”
Thuần Linh lạnh lùng đáp trả, bàn tay trái bóp vỡ bình sứ. Mảnh sành rơi xuống sàn tạo tiếng động vang dội, nước thuốc sóng sánh chảy trên tay
cậu trong ánh trăng lập lòe như dòng máu đang rỉ róc rách.
Trường Ngân lùi về phía giường, cả cơ thể lẩn khuất trong bóng tối, giọng nói hóa vi diệu
“Trong giấc ngủ tôi.. đã thấy.. những điều rất kỳ lạ.”
Thuần Linh im lặng, đưa mắt nhìn đôi bàn tay, cậu hơi phẩy nhẹ, nước trên da liền xì xì bốc hơi.
Trường Ngân ôm đầu, tiếp tục nói
“Tôi thấy bản thân mình...ở thời điểm rất xưa, vô cùng xưa. Tôi thấy cậu, thấy Thái Phương, thấy...”
Thuần Linh hai tay đã run rẩy khóe miệng mấp máy nhưng vẫn không phát ra tiếng động.
Trường Ngân bỗng nhiên cười chán nản lắc đầu
“Chính là chỉ thế thôi, không có gì hơn, giống như ảo mộng tỉnh dậy lại quên gần hết.”
Thuần Linh mở to mắt bàn tay nắm chặt, ánh nhìn ẩn chứa tia thống khổ nhưng rất nhanh biến mất.
“Thuần Linh cậu giỏi xem tướng số, hẳn cũng hiểu rõ nếu không đúng thời điểm điều gì cũng không thể xảy đến phải không?”
“Vậy nên, thân phận của tôi, chắc vẫn chưa đến lúc lật màn.”
Thuần Linh hừ lạnh
“Cứ cho là thế, không nhớ thì không nhớ, đấy là việc của ngươi. Thế
nhưng Trường Ngân, ta cần một lời giải thích rõ ràng, việc này đã không
còn là vấn đề của riêng ngươi rồi.”
“Cậu đã hứa_”
“Ta không hứa! Trường Ngân, ta chỉ tôn trọng những chuyện liên quan đến ngươi không phải em gái ngươi.”
“Tại sao cậu luôn thế, đấy là em gái tôi kể cả_”
“Kể cả nó có sống bằng việc bào mòn sinh mạng chính anh trai mình sao!!”
Thuần Linh vươn người bật công tắc, toàn bộ căn phòng lập tức ngập trong ánh sáng. Trường Ngân đau khổ đưa tay che lại đôi mắt mệt mỏi, tình
trạng thảm hại hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn.
Cơ thể anh như người bị hoại tử, tím tái bong tróc. Khuôn mặt và tay
chân lại bị bao bởi lớp màng nhện nhập nhằng quỷ dị. Giờ anh đang mang
hình thù dị hợm xấu xí người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Thuần Linh không để ý đến nỗi đau rút từng giây Trường Ngân đang phải
hứng chịu, cậu bước từng bước đến cạnh giường giơ tay giáng thẳng vào
mặt Trường Ngân.
“Ngu ngốc! Ngu ngốc!”
Trường Ngân trơ như tượng đá hứng chịu trận đòn, lần đầu tiên trong đời anh không hề phản kháng.
------------------
Hạ Vũ sau khi nghe rõ ràng về khởi nguồn tấn bi kịch của Ngọc Anh thì đã gần như không còn cảm giác tội lỗi, mà bắt đầu nhen nhóm trí tò mò cùng hứng khởi thủa xưa.
“Thầy Thịnh, vừa nãy thầy bảo có việc tôi cần tôi giúp, đó là việc gì vậy?”
Thời gian cũng đã muộn nhưng Hạ Vũ lửa nhiệt tình lên cao muốn nhanh chóng biết bước tiếp theo.
Thịnh đưa mắt nhìn về phía Thái Phương
“Linh vẫn chưa ra?”
Thái Phương lắc đầu nhìn đồng hồ khuôn mặt có chút lo lắng
“Đã ở trong đấy năm tiếng rồi.”
Thịnh nheo mắt, biểu hiện không vui phất tay ra hiệu với Thái Phương
“Đi xem thế nào.”
Thái Phương vâng lời đứng dậy, tiến về phía khách phòng.
“Việc ta muốn nhờ cậu_”
Thịnh khoanh tay đứng lên nhịp nhịp chân trên sàn.
“Cậu nhớ Huyền Giang chứ?”
“Tôi nhớ, cô bé đấy... thật kỳ lạ.”
Thịnh gật đầu đồng tình
“Cô bé mang âm khí quá nặng, người như thế không chết yểu cũng sẽ yếu ớt suốt đời. Lần đầu tiên ta gặp, thậm chí cô bé đã lên nhầm cả xe khách.”
Hạ Vũ sửng sốt, xe khách theo trong giới mà nói chính là xe trở
linh hồn người đã khuất đi siêu thoát. Người chỉ cần còn chút dương khí
cũng không tài nào có cửa lên được. Đó chính là lý do vì sao thân nhân
người chết sẽ không lập tức để họ nhập quan ngay mà thường đắp chăn
chiếu, buông màn để cái xác nằm yên một thời gian hòng cho dương khí tẩu tán hết, linh hồn người chết mới có thể yên tâm rời đi mà không bị bỏ
lại.
Thế nên dù rằng Huyền Giang mang âm khí nặng đến mấy, theo lý thuyết cô bé không thể lên được chiếc xe đấy.
Thịnh dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Hạ Vũ hắn nói
“Thực tế cũng có những người đặc biệt, giống cậu và Đông Dương vậy, số
lượng tuy hiếm nhưng vẫn có. Lúc đầu ta đã nghĩ cô bé chắc hẳn là một
trong số đấy.”
“Tôi cũng đã nghĩ thế.”Hạ Vũ gật đầu xác nhận.”Nhưng, không giống.”
“Khi thấy anh trai con bé ta càng thấy kỳ lạ. Vậy nên, ta muốn nhờ cậu xác định bằng khả năng của mình....”
“Rốt cuộc hai người đấy là cái gì.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT