“Tự nhiên lại nói tiếng Ý? Hai người sao vậy?”Thái Phương bên cạnh tò mò khều tay Thuần Linh hỏi nhỏ.
Thuần Linh nhíu mày nhìn Thịnh đang cùng Đông Dương sôi nổi trò chuyện liền nhẹ giọng giải thích
“Ngài ấy cố tình để tên kia nghe hiểu. Nói rằng cần thử một chút, dù sao linh hồn đặc chủng như hai người này sớm hay muộn cũng sẽ phải trải qua kiếp nạn của mình.”
“Hai người?”Thái Phương đưa mắt kín đáo quét qua cả Đông Dương lẫn Hạ Vũ. Cậu mở miệng hứng chí reo
“Nghe hay nhỉ, sao cậu không kể cho tớ.”
Thuần Linh đá chân bạn lạnh lùng nói
“Chẳng hay gì đâu, tất cả là do chấp niệm quá sâu, không thể bỏ nên đâm ra hại mình hại người.”
Câu này Thuần Linh cố tình nói bình thường, hơn nữa vẫn khá nhỏ, chỉ vừa đủ Hạ Vũ nghe thấy.
Hạ Vũ đang nhắm mắt tưởng chừng đã ngủ nhưng khi lời Thuần Linh vừa dứt
cả cơ thể anh không tự chủ run lên, mồ hôi đổ trên trán, giống như sợ
hãi lại giống như đau lòng.
“Đến rồi này.”Đông Dương quay đầu thông báo với mọi người.
Chiếc xe tiến vào một bãi đỗ khang trang, buổi chiều cũng không quá đông khách nên Đông Dương dễ dàng tìm được chỗ đậu.
Bác bảo vệ đi đến, nhìn thấy biển số cảnh sát thì có kiêng nể vài phần. Thái Phương đứng ra nhận vé tiện thể hỏi thăm.
“Ba người họ không ở đây. Không có xe nào giống xe của chị tớ.”
Thái Phương quay lại thông báo tình hình.
“Liệu còn bãi đỗ khác không?”Thịnh nêu ra giả thuyết.
“Không đâu, ngoài chỗ này ra nếu muốn tìm bãi đỗ xe ô tô thì phải đi lên tầm một cây nữa.”
Hạ Vũ đã từng cùng trường đến tham quan nên cũng có tìm hiểu sơ qua.
Thái Phương gật đầu xác nhận, cậu nhìn Thuần Linh đang chăm chăm nhíu mày, nghi hoặc hỏi
“Cậu vẫn chưa lần được dấu?”
Thuần Linh lắc đầu, đôi môi mím chặt. Thịnh dường như cũng đăm chiêu suy tính, bỗng cả hai cùng thốt lên
“Kỳ quái.”
Ba người còn lại bị dọa cho giật mình, chưa kịp buông lời hỏi han Elly
đã từ đâu nhảy ra, thế nhưng lại đứng cách xa bọn họ cả chục mét mà nói
vọng đến
“Không thấy gì trong phạm vi hai cây số.”
Thịnh cùng Thuần Linh lộ vẻ sửng sốt, không thấy gì đối với Elly mà nói chính là không có cả kết giới.
Hạ Vũ cùng Đông Dương đứng chôn trân, kinh ngạc nhìn ba người kia chụm lại bàn tính. Bỗng Thịnh túm lấy Hạ Vũ nghiêm mặt hỏi
“Thầy Vũ, thầy không nhầm lẫn gì chứ.”
“Không, đúng là em ấy hỏi tôi về viện bảo tàng này.”
Hạ Vũ nhanh chóng khẳng định, Thuần Linh cũng lên tiếng nói
“Hẳn là chỗ này, cho đến tận một tiếng trước con cũng nhận được tín hiệu hướng về đây.”
“Hai người thường một hạ đẳng vật chủ lại đủ khả năng bốc hơi trước mặt chúng ta?? Nực cười!!”
Kình phong đột nhiên bắn bốn phía, xe hơi xung quanh rung lên bần bật.
Đèn đóm nhập nhằng chợt tắt chợt bật, chỗ cửa kính còn nghe được tiếng
rạn nứt. Quả là khung cảnh bão tố vừa được khơi.
Khi Thịnh đã tức giận Thuần Linh vì là bậc hậu bối sẽ không tùy tiện
khuyên can. Vậy mà gần như lập tức có bàn tay mạnh mẽ đập lên vai Thịnh
làm hắn không khỏi giật mình.
“Này anh bạn, ở đây còn có người thường.”
Đông Dương nở nụ cười thân thiện, chính là đôi mắt tinh anh lại không hề cười. Hạ Vũ cũng đứng sát sau lưng bạn, chăm chú theo dõi phản ứng của
Thịnh.
Đông Dương, dù là thay tên đổi kiếp vẫn chẳng hề tầm thường- Thịnh thu lại cơn bộc phát, khóe miệng cũng kéo ra, dịch lui một bước tránh khỏi bàn tay cứng như sắt của viên cảnh sát.
Thái Phương sốt ruột lo lắng cho chị cùng em gái Trường Ngân nên vội vã nhảy vào thúc giục.
“Giờ không phải lúc sĩ diện, không nhanh lên hậu quả rất khó lường bác à.”
“Bác_”Đông Dương cùng Hạ Vũ kinh ngạc bật lên. Ai bảo Thịnh trông còn
khá trẻ, nhìn kiểu gì cũng chỉ ngoài ba mươi. Để gọi bằng chú còn khó
nữa là...
Vậy mà hình như đương sự lại tương đối thoải mái, Thịnh cũng không giận, trước giờ hắn đã mất bao công dụ dỗ thế mà Thuần Linh thằng bé quy củ
ấy nếu không gọi’ngài’cũng lại gọi’người’thật chẳng hề thân mật. Hàng
động vô phép của Thái Phương cũng vì thế được Thịnh rộng lượng bỏ qua.
“Lần này ra ngoài ta chỉ mang theo Elly, nếu cô ta đã bảo không có, ta tạm thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.”
Thịnh thẳng thắn thừa nhận, quay sang Thuần Linh hỏi
“Con định dụng thuật tìm kiếm?”
Thuần Linh lắc đầu có chút xấu hổ lấp liếm
“Không, con cũng chẳng đem theo gì.”
Thịnh bực bội đưa tay nhéo má cậu
“Chứ không phải mấy ngày vừa qua đã tiêu hao gần hết nguyên khí rồi hử. Thằng nhóc kia nếu mà để ta bắt gặp_”
Đúng lúc đó một tiếng nổ vang trời ầm ầm vọng đến. Mặt đất chấn động rung chuyển, cửa kính vỡ tan nát bắn tung tóe.
“Mau nằm xuống!!”
Đông Dương hô lớn, nhanh như chớp kéo Hạ Vũ úp sấp trên mặt đất. Cả hai
bị dư chấn làm nảy tung người, va đập vào bánh xe ô tô, lăn liên tục mấy vòng.
“Ai, cậu nặng quá.”
Hạ Vũ ủn Đông Dương đang chắn trên người mình, lồm cồm bò dậy, vừa phủi bụi trên tóc vừa hỏi
“Mọi người không sao chứ?”
Chính là anh lập tức ngơ ngác, đến nỗi suýt vấp cả vào người anh bạn đang cố đứng dậy đằng sau
“Cậu chắn mình đấy.”Đông Dương đẩy Hạ Vũ ra kinh ngạc nhìn trước mặt
“Tất cả đâu hết rồi??”
----------------
Câu chuyện quay về nửa tiếng trước khi năm người Thịnh đuổi theo đến viện bảo tàng.
“Không không đi vào đấy, quay đường này.”Ngọc Anh trước giờ im lặng ngồi yên bất chợt kéo tay Thu Trang chỉ đến một con đường nhỏ xóc nảy vòng
qua núi.
Thu Trang bị trượt tay lái, vội phanh dừng lại, khó hiểu nhìn Ngọc Anh
“Ngọc Anh viện bảo tàng ngay đằng trước kia.”
“Không, không không phải chỗ đấy, em gặp bà ta ở trong một căn nhà gỗ sau núi, hướng này này.”
Ngọc Anh cương quyết lắc đầu, tay giật mạnh áo Thu Trang khiến chị ta vô cùng khó xử.
“Giang, em thấy thế nào?”
Thu Trang hết cách đành quay sang cầu cứu Huyền Giang, nếu theo như lời
cô bé đã nói lúc trước đầu óc Ngọc Anh vốn đã không còn bình thường rồi.
Chính là Huyền Giang sau một hồi ngập ngừng, cuối cùng lại khẽ khàng nói
“Chị Thu Trang cứ theo ý chị Ngọc Anh đi...”
Thu Trang nghi hoặc nhìn Huyền Giang thấy mặt cô bé tái mét, mồ hôi đầm
đìa, thân thể lại run run nép vào một góc xe như đang sợ hãi điều gì
“Em mệt à?”
“Không..em..ổn..”Huyền Giang lắc đầu tay lại càng run thêm.
“Chị mau đi đi, nhanh lên.”Ngọc Anh như không để ý biểu tình khác thường của Huyền Giang nằng nặc thúc giục.
Thu Trang dù sao cũng là một người từng trải kinh nghiệm, biết có điều
không đúng nên cô nhất định không chịu tiếp tục lái xe, đưa tay ngăn cản Ngọc Anh
“Ngọc Anh chị nghĩ chúng ta vẫn nên đến viện bảo tàng đã, tình trạng của Giang có vẻ không được ổn định_”
“Chị Thu Trang..em..thực sự không sao..”Huyền Giang yếu ớt lên tiếng, cố gắng ra hiệu bằng mắt với Thu Trang.
“Em làm chị lo đấy Giang_”Thu Trang càng khẳng định mình không thể nghe theo Ngọc Anh.
“Chị, Giang đã bảo nó không sao.”
Ngọc Anh thiếu kiên nhẫn lạnh lùng nói, mắt lại quét đến Huyền Giang đang nép mình ở băng ghế sau mà nở nụ cười hiền hậu
“Mặt em nhăn nhó như vậy đúng là dọa chị Trang rồi, cười lên xem, bảo cho chị ấy biết mình vẫn bình thường.”
Hai khóe môi Huyền Giang đột ngột bị kéo hết cỡ gương mặt đau đớn méo xệch, nước mắt dường như sắp trào ra.
“Giang, em sao thế??”
Thu Trang lo sợ nhào xuống định kiểm tra Huyền Giang, thế nhưng Ngọc Anh lại đưa tay túm tóc cô giật lại
“Chị lái xe đi! Mau lên!”
Thu Trang lắc đầu hoảng hốt cố gỡ tay Ngọc Anh
“Em điên rồi, chị không lái đâu! Không lái!”
Ngọc Anh ánh mắt bỗng hóa đen kịt, lạnh lùng cười
“Được, vậy em lái.”
Vô lăng tự động quay tít, bốn cánh cửa pặc pặc khóa lại, bánh xe ma sát
với đường nhựa tạo nên mùi cháy khét, chiếc xe chuyển hướng lao vun vút
vào con đường nhỏ xóc nảy.
“Cái gì thế này!!”
Thu Trang sợ hãi ấn phanh, chiếc xe không hề dừng lại. Cô vội vã xoay vô lăng nhưng tay lại bị đẩy trượt ra. Bên cạnh cô Ngọc Anh phô ra khuôn
miệng nhỏ nhắn vui vẻ ca lên bài hát ru ngọt ngào.
Huyền Giang nhìn Thu Trang đang vật lộn đằng trước, bản thân lại chỉ có
thể ngồi yên bất lực. Sở dĩ cô hành xử như vậy vì Huyền Giang đang trông thấy thứ mà Thu Trang không thể thấy được.
Băng ghế Huyền Giang đang ngồi trong mắt của Thu Trang là trống trải
nhưng thực tế trên đấy... xếp đầy những đứa trẻ đang ngồi cười nắc nẻ.
Cơ thể chúng dị hợm không đầy đủ, đôi mắt độc ác long sòng sọc. Chúng
liên tục nói cười khanh khách, bâu lấy Huyền giang mà chơi đùa. Hành
động lại giống như sẵn sàng bóp chết hai người Huyền Giang và Thu Trang
bất cứ lúc nào. Chính khi vừa nãy Ngọc Anh bảo cô cười lên, hai đứa
trong đó đã bò đến sát đầu cô bi bô vươn bàn tay nhỏ nhắn , móng tay sắc nhọn luồn vào trong miệng Huyền Giang rồi vui thích banh ra, khiến mặt
cô như muốn bị xẻ đôi.
Huyền Giang hiểu rằng, từ khi ngồi lên xe họ đã hoàn toàn thuộc sự kiểm soát của Ngọc Anh.
Chiếc xe lao như bay, nảy lên nảy xuống. Thu Trang đã dùng hết cách,
trong cơn hoảng lọan liền rút chìa khóa xe vứt xuống, chính là cái xe
vẫn tiếp tục chạy rần rần.
“Chết tiệt cái khỉ gì thế này!!”
Thu Trang hét lên tức giận quay sang kéo tay Ngọc Anh, cô bỗng sợ hãi giật bắn người.
Bụng dưới Ngọc Anh đột ngột căng phồng như quả bóng, làn da tím ngắt nổi đầy gân máu, đôi mắt cô gái trợn to đen kịt, khuôn mặt vặn vẹo nửa cười nửa mếu
“Sắp ra..sao lại vậy...sắp ra..sớm..quá..”
Thu Trang há hốc mồm run run hỏi
“Cái..cái.. gì ra...em sao vậ..y?”
Ngọc Anh không trả lời Thu Trang, cô hét lên đau đớn. Da bụng bắt đầu
bung rách, một, rồi hai, rồi ba, bốn... những cánh tay nhỏ xíu, khô đét, đen thủi luồn từ lỗ rách, phá da thịt Ngọc Anh tìm đường chui ra.
“A!!”
Thu Trang hoảng hốt hét lên, đúng lúc bị Huyền Giang từ băng ghế sau túm lấy.
“Chị mau ra ngoài!!”
Cả hai phá cửa nhảy khỏi xe, dập đầu trên đất.
Rầm!!
Chiếc xe đã đâm sầm vào vách núi cách đấy không xa, đầu xe gần như nát vụn, khói đen lan tỏa, xăng rỉ ra nồng nặc.
Thu Trang cùng Huyền Giang nằm co trên mặt đất, xe sắp nổ, họ cần nhanh chóng rời khỏi đây nhưng_
“Còn Ngọc Anh, con bé vẫn chưa thoát được!”
Thu Trang hô lên muốn chạy đến cứu Ngọc Anh.
“Chị, chị ta không thể cứu!”Huyền Giang vội vã ngăn cô lại.
Thu Trang chần chừ đứng yên, bỗng có tiếng rên rỉ rất nhỏ của nữ nhân,
Ngọc Anh bò nửa người ra khỏi xe, lê chiếc bụng đầy máu hướng tay về
phía hai người cầu cứu
“Cứu cứu với..”
Chỉ trong tíc tắc tất cả mạch máu trong cơ thể Huyền Giang bỗng chạy rần rật, tâm trí cô thét gào nhảy nhót
‘Đến rồi..’
‘Chính là nó...’
‘Đến rồi..’
Huyền Giang lao người về phía chiếc xe, Thu Trang không kịp phản ứng, sững sờ gào to
“Xe nổ!!”
Bùm!!Bùm!!
Hai tiếng nổ liên tiếp ập đến. Bầu trời sáng bừng lên ngọn lửa màu cam.
Lực ép mãnh liệt hất tung tất cả, không khí trong phút chốc bị thiêu rụi trở thành nguyên liệu cho cây nấm kinh hoàng.
Hình ảnh cuối cùng Thu Trang nhìn thấy trước khi cơ thể cô bị thổi văng...
Chính là cảnh Huyền Giang biến thành ngọn đuốc sống
Rực sáng trong biển lửa...
--------------
Từ một góc khuất xa xa trên sườn núi, một kẻ kì quái ăn mặc kín mít bất
phân nam nữ đang đưa mắt nhìn xuống đống đổ nát hoang tàn. Kỳ lạ thay dù cả người toát lên tử khí chết chóc, đôi mắt kẻ này lại đặc biệt sáng,
hơn nữa còn ẩn dấu lệ quang như đang khóc.
“Ngươi thấy sao?” Tỳ từ đằng sau đi ra, khuôn mặt y đã trở nên hốc hác,
làn da tái nhợt mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn không mất đi sự lanh lợi khôn ngoan.
“Làm tốt lắm.”Người kia cất chất giọng ồm ồm kì lạ, tay đưa lên gạt lệ.
Tỳ tiến đến sóng vai cùng người kia, giọng nói có chút bi thương
“Thật không uổng công chờ đợi, ngày này cuối cùng cũng sắp đến. Nhưng
ngươi đừng vội đánh động, hãy kiên nhẫn đi. Ta muốn lấy lại Quỷ Tâm kính trước tiên.”
“Cửu âm vật chủ kế nhiệm sẽ là ai?”Người kia bỗng quay sang nhìn thẳng
vào mắt Tỳ giọng nói đầy châm chọc “Ngươi thực sự không ham muốn ngôi
vị?”
Tỳ cười lạnh lắc đầu “Đừng đùa ngươi biết ta không đủ tư cách.”
“Không đủ tư cách? Ha hả, ta vốn dĩ cũng đã đánh mất tư cách” Người kia
ánh mắt lóe tia độc ác “Kẻ đủ tư cách nếu không như Mẹ ngươi trốn chui
trốn lủi thì cũng đã bị giam giữ, bị ép ngủ đông, còn quỷ khí thì bị lột mất, lũ súc sinh!! Chúng tưởng đã kiểm soát được Quỷ giới?!”
Tỳ lãnh đạm trả lời “Không phải ngài sắp sửa tái sinh sao, chúng ta sẽ không còn ở thế hạ phong.”
“Phải phải, chỉ cần có ngài, ngài sẽ dẫn dắt chúng ta, ngài sẽ mở ra một trang sử mới, đưa Quỷ giới trở về thời kỳ hoàng kim!”
Người kia ánh mắt như si dại, ngọn lửa tôn sùng cuồng nhiệt bốc cao
“Tỳ ngươi và ta, chúng ta sẽ cùng quỳ dưới chân ngài, cùng trở thành
chiến binh của ngài. Trả lại tất cả sỉ nhục chúng ta đã từng phải hứng
chịu!!”
Tỳ không trả lời, gương mặt vô cảm, ánh mắt bình lặng tuyệt không lộ
chút suy nghĩ. Thế nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, vẽ ra nụ cười
đồng tình
“Kế hoạch đã được khởi động từ mười tám năm trước, sắp sửa bắt đầu rồi.”
“Mà công lớn nhất chính là nhờ mối quan hệ anh em giả dối đấy phải không?”
Người kia hơi gật đầu đôi mắt cong cong như đang cười.
Vô cùng mị hoặc.
-------------------
Tại căn khách phòng sang trọng thuộc gia trang Kiều Xuân, một sự thay đổi nho nhỏ đã xảy ra mà không ai được biết.
Trên chiếc giường rộng lớn nơi ba ngày nay vẫn luôn có một chàng trai say ngủ.
Bây giờ trống không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT