Y Thánh bước nhanh tới, sắc mặt âm trầm, vừa nhìn liền biết ông ta tìm ta không phải vì chuyện tốt. Quả nhiên, đứng trước mặt ta ông ta liền trầm giọng nói:
- Sao cậu lại tùy ý đi lại, nếu bị người của cửu Vương gia phát hiện...
- Vậy cứ để cho hắn phát hiện đi - Ta tùy tiện khoát tay nói - Cửu Vương gia là người thông minh, nhưng người thông minh thường sẽ nghĩ nhiều, cho nên mới có cách nói thông minh bị thông minh hại. Chứng kiến ta ngênh ngang xuất hiện như vậy, hắn sẽ không nóng đầu mà tới thẳng chỗ ta, ngược lại sẽ nghĩ càng nhiều. Cũng chính do nghĩ càng nhiều nên hiện tại ta rất an toàn.
Y Thánh trầm mặc một lát, nói:
- Tá Quân trong lòng đều có chủ kiến, ngược lại là ta không thấy rõ - Y Thánh thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói - Ta già rồi.
Nhìn quen bộ dạng kẻ mạnh của Y Thánh, đột nhiên ông ta nói ra một câu như vậy, ta lại thật không biết nên trả lời như thế nào.
Sau một thời gian trầm mặc dài đáng kể, Y Thánh nói:
- Sớm đi về nghỉ ngơi đi.
Nhìn bóng lưng Y Thánh đi xa, ta kỳ quái nói:
- Sao có cảm giác lão Cổ già hơn rất nhiều? Không đúng, hiện tại tuổi của ông ta cũng đã lớn, nhưng trước kia sao không cảm thấy ông ta già như vậy?
Mộ Dung Hi Nhiên đáp:
- Chắc bởi vì có nhiều chuyện quấn thân.
- Ai bảo ông ta già mà còn xen vào nhiều chuyện như vậy - Ta bất mãn oán hận, nhưng thấy lưng Y Thánh có chút còng thì ta lại ngừng miệng - Lúc ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Hay là ông ấy và tiểu Hoàng đế xảy ra mâu thuẫn?
Mộ Dung Hi Nhiên lắc đầu:
- Ta cũng không biết trong lòng sư phụ nghĩ gì.
Đi dạo một hồi trong hoa viên, ta đã không còn hứng thú. Ta vốn không phải loại người có tính khi ngắm hoa cỏ cây cối thì có thể im lặng nghỉ ngơi cả ngày, trong lòng lại nhớ mãi chuyện của thất Vương gia, liền muốn đi tìm Y Thánh hỏi một chút.
Đưa Mộ Dung Hi Nhiên về phòng xong ta lập tức đi tới chỗ Y Thánh, trên đường lại gặp Khuynh Thành cô nương. Khuynh Thành cười tựa tại cột gỗ hành lang, nhìn hai bên cạnh ta.
Ta nhìn bên cạnh, thất Vương gia không có ở đây, vậy Khuynh Thành tới làm gì?
- Đừng nhìn, ta tới tìm ngươi - Khuynh Thành thấy ta nhìn chung quanh thì không khỏi bật cười.
Nàng nhẹ nhàng bước liên tục tới trước mặt ta, nói:
- Lâm công tử, có thời gian nói chuyện phiếm vài câu với tiểu nữ hay không?
Ta nhìn khuôn mặt tươi cười như yêu nghiệt của nàng thì da đầu có chút run lên, thoái thác:
- Ta còn có chuyện quan trọng, ngày khác tiếp tục nói đi.
Xem xét cơ hội để giữ ta lại, Khuynh Thành nhẹ nhàng cười lên tiếng:
- Xem ra các ngươi đều thích dùng 'có chuyện quan trọng' làm cớ.
Ta nghĩ tới bi kịch của thất Vương gia, hôm nay Khuynh Thành nghe ra thất Vương gia nói "có rất nhiều chuyện" là cớ thoái thác, tự nhiên cũng nghe ra ta nói "có chuyện quan trọng" bất quá cũng là lấy cớ, không khỏi cười cười xấu hổ.
Khuynh Thành nói:
- Lâm công tử, nếu ta nói ta là sư muội của người giả mạo ngươi thì ngươi có thể có tâm tư ở lại nói vài lời với ta không?
Ta biến sắc:
- Mời Khuynh Thành cô nương nói.
Ánh mắt Khuynh Thành hơi thay đổi, nhìn chân trời xa xa:
- Ngươi có biết ta và tiểu Lạc quen biết như thế nào không?
Ta thầm nói trong lòng: "Ta không muốn nghe chuyện phiếm của các ngươi", ngoài miệng lại nói:
- Xin Khuynh Thành cô nương nói cho - Trong lòng oán hận nhiều hơn cũng cần dỗ xong Phật lớn trước mặt đã.
- Tiểu Lạc là ân nhân cứu mạng của ta - Khuynh Thành cô nương lại hỏi - Ngươi có biết vì sao?
Khóe miệng ta rút rút, thấy Khuynh Thành chỉ nhìn ta không nói thì đành phải làm trong giọng, suy đoán lung tung để thỏa mãn nàng:
- Ngươi bị người đuổi giết sao? - Kỳ thật ta muốn nói là "có phải ngươi trên phố bị con nhà giàu trêu chọc rồi đụng phải thất Vương gia hay không", bộ dạng yêu nghiệt của nàng, có thể tin nàng không đi trêu chọc người khác đã là tốt rồi.
Khuynh Thành rất vui vẻ:
- Không sai, ngươi có biết ta bị ai đuổi giết? Và vì sao bị đuổi giết?
Ta rối rắm:
- Ta thật sự không đoán được.
- Là cửu Vương gia - Hiếm khi nàng rõ ràng một chút, nàng lại bán cho ta cái nút - Liên quan đến Nam Man, ngươi có thể đoán được vì sao ta bị đuổi giết không?
Ta mặt không chút thay đổi lắc đầu, là nàng ta tới tìm ta, cho nên cuối cùng nàng ta vẫn sẽ nói, thật không muốn lãng phí tế bào não.
Khuynh Thành nhìn ta một cái thật khinh bỉ:
- Cửu Vương gia là một người đa nghi. Hắn cấu kết với Nam Man muốn hại các ngươi, không muốn lưu lại chứng cứ trở thành nhược điểm, cho nên hắn muốn tiêu hủy chứng cứ. Sư huynh của ta và ta đều là chứng cứ, sư huynh của ta đi theo hắn nhiều năm, làm nhiều việc cho hắn như vậy, cuối cùng cũng bị hắn giết người diệt khẩu, huống chi là ta.
Ồ, nguyên lai hàng giả bị cửu Vương gia lợi dụng xong rồi trực tiếp vứt đi, ta còn định nói hắn chết sớm như vậy thật tiện nghi cho hắn, xem ra hắn chết cũng khá thảm.
Ta nói chết thảm chứ không nói tướng chết thê thảm bao nhiêu. Hắn trung thành và tận tâm làm việc cho cửu Vương gia, cuối cùng có kết quả như vậy, dù sau khi chết thì thường nói trái tim lạnh giá đến không thể lạnh hơn, nhưng nhất định là chết không nhắm mắt.
- Nếu cửu Vương gia đang đuổi giết ngươi thì vì sao ngươi còn trắng trợn theo sát bên người thất Vương gia như thế? - Lời của Khuynh Thành có điểm đáng ngờ, ta không khỏi đa nghi.
Khuynh Thành cười giảo hoạt:
- Lâm công tử hận nhất sư huynh ta chuyện gì?
- À, đóng giả ta làm thương tổn Hi Nhiên - Ta nghĩ nghĩ - Thương tổn Hi Nhiên? ... Không đúng, là giả dạng ta! Hắn biết dịch dung, ngươi cũng biết?
Ta nhìn gương mặt tuyệt sắc khuynh thành của Khuynh Thành, vừa nghĩ tới đó bất quá là mặt nạ da người, dưới mặt nạ có thể là gương mặt vừa quay đầu dọa ngã hàng vạn hàng nghìn anh hùng thì ta không khỏi run lên.
Khuynh Thành cười đến "ôn nhu":
- Khi đó ta sợ dung mạo này của ta sẽ đưa tới quá nhiều ruồi bọ, cho nên đổi thành diện mạo bình thường. Nhưng hiện giờ - Ánh mắt Khuynh Thành trở nên ôn nhu - Sao ta lại đi cố ý giả dạng xấu trước mặt tiểu Lạc?
Cho nên nghĩa là hiện tại ngươi cũng có thể đang mang mặt nạ da người sướng như thật.
Ta phỉ nhổ trong lòng, mặt ngoài vẫn biểu cảm nghiêm túc:
- Khuynh Thành cô nương có mục đích gì?
Khuynh Thành cười nói:
- Nếu cửu Vương gia cầm quyền thì có phải tiểu Lạc chắc chắn phải chết không?
Ta vẫn chưa trả lời nàng đã tự hỏi tự đáp:
- Dù không chết, thì tuổi già của tiểu Lạc cũng tất nhiên sẽ không an ổn.
- Cho nên? - Ta thấy nàng như vậy thì cũng minh bạch hơn phân nửa.
- Cho nên, ta muốn giúp các ngươi bảo vệ Hoàng thượng. Tiểu Lạc giúp các ngươi sau lưng đúng không? Bát Vương gia hiện giờ lâm vào nhi nữ tình trường, đợi mấy ngày sau cưới Vương phi, bát Vương gia nhìn có vẻ rất coi trọng Vương phi, có thê tử rằng buộc, chỉ sợ cũng không còn lòng đoạt vị - Khuynh Thành dừng một chút, nói - Kẻ địch của chúng ta cũng chỉ còn cửu Vương gia. Loại bỏ cửu Vương gia, đến lúc đó ngôi vị Hoàng đế của Hoàng thượng được củng cố, luận công ban thưởng, Lâm công tử đầu bảng. Công lao của tiểu Lạc lại không lớn đến khiến Hoàng thượng cần diệt, cũng không phải không quan trọng. Nếu tương lai tiểu Lạc muốn thoái ẩn, cộng thêm Lâm công tử khuyên can, thì tiểu Lạc tất nhiên không có chuyện.
Ta hiểu được ý của Khuynh Thành.
Thất Vương gia cầu an ổn cả đời cho Yên Nhi cô nương là vì tình, vậy Khuynh Thành cô nương không để ý đến nguy hiểm mà muốn thất Vương gia về già được an ổn cũng là vì...
Ta do dự mở miệng:
- Không biết Khuynh Thành cô nương có biết thất Vương gia...
- Ta biết, tiểu Lạc là nữ tử - Khuynh Thành nói - Nói ngược trở lại, Lâm công tử... - Khuynh Thành đặt tay trên vai ta, ánh mắt không rõ ý tứ - Ngươi có biết làm sao ta có thể thẳng thắn thành khẩn thừa nhận trước mặt ngươi tiểu Lạc là nữ tử?
Lại loại câu hỏi chán ghét này! Ta di dời thân thoát khỏi tay nàng, căm giận nhìn nàng không nói lời nào.
Ta hận yêu tinh!
Khuynh Thành nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Lâm công tử xem như đã đáp ứng rồi. Như thế thì ta muốn đi tìm tiểu Lạc.
Không nhìn nổi vẻ tràn đầy tự tin của nàng, ta nhịn không được đả kích:
- Khuynh Thành cô nương tận tâm tận lực vì thất Vương gia, nhưng thất Vương gia tựa hồ luôn trốn tránh ngươi, hiện tại Khuynh Thành cô nương lại đi tìm thất Vương gia, chỉ sợ thất Vương gia sẽ bất đắc dĩ với ngươi - Ý tứ chính là ngươi thích nàng nhưng nàng không muốn gặp ngươi.
Khuynh Thành cười vô tư nói:
- Ta tận tâm tận lực vì tiểu Lạc bởi vì ta nhất kiến chung tình với tiểu Lạc. Tiểu Lạc trốn tránh ta bởi vì nàng vẫn còn xúc động đối với ta.
- Cho nên?
Nàng cười càng thêm thoải mái, tràn đầy tự tin nói:
- Cho nên ta lại càng phải kề cận nàng, nàng không thể nhất kiến chung tình với ta thì ta liền muốn sáng tạo cơ hội để nàng lâu ngày sinh tình với ta - Nàng đi vài bước lại quay đầu lại nói - Ta sẽ kề cận nàng, nhưng tuyệt sẽ không khiến nàng cảm thấy chán ghét.
Ta không tự giác cười nhẹ, vốn còn muốn tìm Y Thánh tính sổ thì hiện tại xem ra chuyện mất trí nhớ đối với thất Vương gia và Yên Nhi cô nương mà nói hẳn là kết quả tốt nhất.
Thất Vương gia mất đi trí nhớ mới có thể buông tay, tiếp nhận một người yêu nàng nhiều hơn.
Tâm tình tốt khó hiểu, ta muốn đi tìm Mộ Dung Hi Nhiên. Đầu vừa mới nghĩ đến thì thân thể đã nhanh hơn một bước, chờ ta kịp phản ứng thì ta đã đến ngoài phòng nàng.
Ta vừa định gõ cửa thì chợt nghe thấy bên trong có tiếng người.
Ta cẩn thận nghe, là giọng nói của Giang Văn Chỉ:
- Hi Nhiên, muội thật sự cho rằng như vậy? Nhưng mà... 'hắn'...
Mộ Dung Hi Nhiên nói:
- Đây là chung thân đại sự, không thể hành động theo cảm tính, mong rằng Văn Chỉ có thể cân nhắc cẩn thận.
Giang Văn Chỉ:
- Ừ. Ta đã hiểu...
Nghe ngữ khí của Giang Văn Chỉ thì có vẻ không vui, tựa hồ không được tốt, ta đang muốn đẩy cửa đi vào thì Giang Văn Chỉ đã mở cửa đi ra. Nếu là ngày thường thì nàng thấy ta nhất định sẽ cãi lộn, hôm nay chỉ thản nhiên liếc ta một cái liền đi.
Ta cảm thấy kỳ quái, trong lòng mơ hồ có dự cảm bất thường.
Giang Văn Chỉ đi rồi ta chỉ đành hỏi Mộ Dung Hi Nhiên:
- Nàng ta nói gì với nàng vậy, như thế nào nói xong mà như đổi thành người khác?
Mộ Dung Hi Nhiên giúp ta rót chén trà, nói:
- Là chuyện giữa tỷ ấy và Diệp công tử.
Diệp Nguyên Đạo? Nếu ta nhớ không nhầm thì ngày đó Giang Văn Chỉ nói Diệp Nguyên Đạo cũng là nữ...
Ngày hôm sau, ta thấy Diệp Nguyên Đạo mắt sưng đỏ, hình như đã khóc. Buổi chiều ta có việc tìm cậu ta, vào phòng mới phát hiện ra cậu ta uống rượu, trên mặt đất có rất nhiều vò rượu không. Cậu ta thấy có người đến thì cực lực muốn giữ mình thanh tỉnh, lảo đảo đứng lên rồi lại ngồi xuống, miệng lẩm bẩm nói: "Văn Chỉ..."
Diệp Nguyên Đạo uể oải không phấn chấn mấy ngày sau đó, trong đại tiệc xin đi giết giặc đánh lui quân Nam Man, đồng thời nhận giấy quân lệnh.
Buổi tối hôm đó Diệp Nguyên Đạo thu thập hành trang xong liền xuất phát, không cho mọi người có cơ hội làm tiệc tiễn biệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT