Ta thu liễm thần kinh, hỏi:

- Hi Nhiên ngất đi bao lâu rồi? Sao không tìm Y Thánh nhìn một chút cho nàng! - Ta có chút sợ hãi, ngữ khí cũng kém một chút - Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta... ta...

Giang Văn Chỉ tức giận nói:

- Ngươi cũng không khỏi lo lắng quá mức, Hi Nhiên chỉ quá mệt mỏi. Ngươi không nên ở đây làm ầm ĩ đến muội ấy, để muội ấy nghỉ ngơi thật tốt.

Bọn Y Thánh còn muốn tới tìm ta, nếu thật sự đánh thức Hi Nhiên cũng không hay.

Ta đứng dậy, nhìn mặt Mộ Dung Hi Nhiên không có một tia huyết sắc thì ngực phiếm đau.

Thấy ta còn đứng bất động tại chỗ, Giang Văn Chỉ cứng rắn nắm cánh tay ta kéo ra ngoài. Vừa ra cửa phòng đã thấy Y Thánh, Diệp Nguyên Đạo, Vương Cảnh Hủ và Long Minh đã đứng ngoài vừa định mở cửa.

Ta nhẹ nhàng đóng cửa phòng, xoay người đi về hướng gian phòng của mình, bọn Y Thánh đi theo ta, đợi cho đi xa Y Thánh mới mở miệng nói:

- Tá Quân hiện giờ cảm thấy thân thể thế nào?

- Tốt đến không thể tốt hơn, cho nên không cần tiếp tục để Hi Nhiên cắt cổ tay lấy máu cho ta hút!

- Chuyện này... - Y Thánh đưa tay bắt mạch giúp ta - Chứng thật là khá tốt.

Ta có chút tức giận:

- Không phải ông nói y thuật của mình tốt lắm sao? Vì sao nhất định phải dùng máu của Hi Nhiên để trị bệnh của ta!

Y Thánh thấy ngữ khí của ta không tốt, giải thích:

- Ngày ấy ra khỏi thành, chúng ta còn chạy trối chết, trên người tự nhiên không còn mang dược liệu chữa bệnh. Không có dược liệu thì không thể khống chế độc của cậu, cho nên chỉ có thể để Hi Nhiên ... Cậu đừng nhìn ta như vậy, ta cũng đã khuyên Hi Nhiên, chỉ là con bé nhất định phải cứu cậu, ta cũng không thể làm gì.

Ta hận không thể dùng ánh mắt đục vài chục lỗ trên người Y Thánh, chỉ là nghĩ lại thì cũng không thể trách Y Thánh, muốn trách thì phải trách hàng giả kia! Cũng không biết thuốc nổ có nổ chết hắn hay không!

Ta hỏi:

- Bây giờ tình hình thế nào?

Y Thánh không đáp, chờ chúng ta vào cửa, ông ta khóa cửa xong xuôi mới lên tiếng:

- Tá Quân giả đã chết hôm ấy. Tuy rằng không biết chết như thế nào nhưng hôm sau cửu Vương gia liền thả tin nói Lâm Tá Quân chết trong lúc chiến đấu ngăn cản rối loạn.

Hàng giả đã chết?

Ta nặng nề thở dài một hơi:

- Còn gì nữa không?

Long Minh chen miệng vào:

- Ba ngày sau Hoàng thượng mở một yến tiệc lớn.

- Mở yến tiệc gì? - Ta buồn bực vò vò đầu - Sinh nhật hắn sao? Nói thế nào thì ta cũng được coi là một công thần, 'ta' mới chết vài ngày hắn đã muốn mở yến tiệc!

Long Minh nói:

- Yến tiệc này thứ nhất là để ngợi khen việc cửu Vương gia và Lâm Tá Quân Lâm đại nhân chống quân đội Nam Man và giải quyết ôn dịch thành Động Châu. Thứ hai là để truy điệu...

Truy điệu? Ta còn chưa chết mà! Được rồi, đối những người đó mà nói thì ta đã chết.

Giang Văn Chỉ khó hiểu hỏi:

- Vì sao không thể nói cho họ biết Lâm Tá Quân còn sống? Chỉ cần Lâm Tá Quân xuất hiện thì chết hay chưa không phải sẽ rõ rành rành sao?

Diệp Nguyên Đạo giải thích:

- Hiện tại ở trong triều hơn phân nửa là người của cửu Vương gia, chỉ cần cửu Vương gia đã chiêu cáo thiên hạ thì không thể cho phép Tá Quân còn sống, cho nên coi như Tá Quân xuất hiện thì hắn tất nhiên sẽ nghi ngờ đây có phải là Tá Quân thật hay không, mà cách chứng minh tốt nhất, chính là cho Tá Quân đi đánh lui quân đội Nam Man.

Giang Văn Chỉ thấy là Diệp Nguyên Đạo nói thì dỗi xoay đầu qua một bên, Diệp Nguyên Đạo thần sắc ảm đạm, nhưng vẫn nói tiếp:

- Lúc Tá Quân biến mất thì cửu Vương gia cũng từng phái người đi tìm kiếm, sau đó xuất hiện kẻ giả mạo chỉ sợ cũng vì muốn bức Tá Quân xuất hiện, hiện tại làm như vậy có lẽ cũng vì muốn bức Tá Quân hiện thân. Tá Quân hiện giờ vừa xuất hiện liền vô cùng có khả năng bị phái đi phía nam, như thế khả năng cửu Vương gia đoạt vị chắc chắn lại lớn thêm.

Y Thánh thở dài:

- Chỉ sợ lần này quân Nam Man đến tấn công cũng là âm mưu của cửu Vương gia. Thủ hạ của Hi Nhiên có người từng tìm hiểu được cửu Vương gia và Tần Thành có gặp mặt, chỉ tiếc không có chứng cứ, không thể định hắn phạm tội thông đồng với địch phản quốc.

Bản thân ta nghĩ ra ý tưởng:

- Ông nói cửu Vương gia và người Nam Man cấu kết, để quân Nam Man đến kềm chế ta?

Y Thánh gật đầu đồng ý, ta nói:

- Một khi đã như vậy thì vì sao chúng ta không gậy ông đập lưng ông? Phương bắc Minh Hi không phải còn có Á Tắc và Khuyển Tang sao?

-------------------------

Trải qua mấy ngày tu dưỡng, ta cảm giác thân thể đã khá nhiều, khiến ta cao hứng chính là trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên dần dần hơn chút huyết sắc, thoạt nhìn cũng không còn suy nhược như trước. Hơn nữa ăn nhiều thuốc bổ như vậy, không đến mấy ngày liền có thể khôi phục như ban đầu.

Hôm nay thời tiết tốt, ta lôi kéo Mộ Dung Hi Nhiên đi ngắm hoa trong ngự hoa viên, thôi được rồi, là nàng ngắm hoa ta ngắm người, kỳ thật cũng không có gì khác nhau đúng không.

Đi chưa được mấy bước đã thấy thất Vương gia hốt ha hốt hoảng đi tới, suýt nữa đụng vào Mộ Dung Hi Nhiên. Thất vương gia nhìn thấy chúng ta như không quen biết, chỉ khẩn trương quay đầu liếc mắt một cái, nói:

- Đợi chút nữa Khuynh Thành cô nương tới đây hỏi các ngươi bổn vương đi hướng nào thì các ngươi hãy nói là bổn vương đi hướng bên trái nhé - Nói xong, thất Vương gia nhanh như chớp chạy hướng bên phải.

Ta hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì, Mộ Dung Hi Nhiên cũng có vẻ mặt mờ mịt. Chúng ta vốn định tiếp tục ngắm hoa, nhưng mới vừa đi vài bước đã thấy một vị nữ tử áo lục bình thản đi tới chỗ chúng ta.

Nữ tử kia mặt mày như vẽ, hình dáng thướt tha, nhất cử nhất động lộ ra một luồng phong tình, lụa xanh mỏng tung bay, nàng thản nhiên nhìn chúng ta, khóe miệng chứa đựng một tia cười:

- Hai vị có thấy tiểu Lạc không?

- Tiểu Lạc? - Hình như thất Vương gia tên là Ân Thiên Lạc? - Ngươi đang hỏi thất Vương gia sao? Người đi hướng... - Ta chỉ đến bên trái đã thấy nữ tử kia có ánh mắt tựa hồ biết rõ tất cả, chỉ đành vòng vo một phương hướng - Bên phải.

Nữ tử kia cười khẽ một tiếng:

- Vậy sao? Đa tạ đã báo.

Nói xong cũng không vội đi mà tinh tế đánh giá Mộ Dung Hi Nhiên, thấy ta ở bên muốn che Mộ Dung Hi Nhiên không cho nhìn, muốn nhìn ta càng không cho nhìn.

Khóe miệng người đối diện cong lên:

- Tiểu nữ là Khuynh Thành, không biết xưng hô hai vị thế nào?

Ta thấy người này rất hứng thú với Hi Nhiên, cho nên cũng không chút thân thiện hỏi:

- Khuynh Thành cô nương không đi tìm thất Vương gia sao?

Khuynh Thành cười thập phần tự tin:

- Không vội.

Ngay tại lúc nàng nói xong câu đó thì thất Vương gia đi theo bát Vương gia, có cả Yên Nhi cô nương đi đến bên này. Yên Nhi cô nương kéo bát Vương gia, đôi mắt mang ý cười, mà thất Vương gia vừa đi mất đã trở lại cũng không có chút cảm xúc bi thương, thoạt nhìn không hề giống đang cố giả vờ.

Ta đang kỳ quái đã thấy thất Vương gia thay đổi sắc mặt:

- Khuynh... Khuynh Thành cô nương?

Khuynh Thành nhoáng vòng qua chúng ta kéo lấy cánh tay thất Vương gia:

- Tiểu Lạc cà lăm từ khi nào vậy? Nói cũng không trôi chảy. Chẳng lẽ thấy ta thì sợ hãi?

Trên trán thất Vương gia toát giọt mồ hôi lạnh, nói:

- Khuynh Thành cô nương nói đùa.

Ánh mắt bát Vương gia phức tạp, khi quay đầu nhìn thấy ta thì kinh hô:

- Lâm Tá Quân, không phải ngươi...

Ta cười thản nhiên:

- Kỳ thật ngày đó ta được Y Thánh tiền bối cứu, mấy ngày nay điều dưỡng ở trong cung. Nếu bát Vương gia muốn nói về lời của cửu Vương gia, thì chỉ là cửu Vương gia tìm được một thi thể thập phần giống ta mà thôi.

Mộ Dung Hi Nhiên âm thầm cấu véo ta, làm như không hài lòng với từ "thi thể" ta nói.

Bát Vương gia cười cười, không nói nữa, thấy Khuynh Thành lôi kéo thất Vương gia làm nũng thì thần sắc có chút phức tạp.

Khuynh Thành nói:

- Tiểu Lạc, ngươi đã quên hôm nay phải làm gì sao?

Thất vương gia bất đắc dĩ nói:

- Khuynh Thành, nếu cô nương muốn ra ngoài thành du ngoạn thì ta có thể cho thị vệ đi cùng cô nương, vì sao cô nương nhất định phải bắt ta đi cùng?

Yên Nhi cô nương ở một bên tiếp lời:

- Thất Vương gia có rất nhiều việc trong triều cần phải xử lý, sao có thể ngày ngày theo Khuynh Thành cô nương du ngoạn, nói cho cùng Khuynh Thành cô nương đòi hỏi thật không thích hợp - Yên Nhi cô nương không biết nghĩ tới điều gì, cười thành tiếng - Ngày ấy ở trà lâu, thật đúng là khổ thất Vương gia.

Bát vương gia sắc mặt có điểm khó coi, hơi chua nói:

- Yên Nhi, nàng thật quan tâm tới thất Hoàng huynh của ta.

Yên Nhi cô nương ngẩn người, cười nói:

- Nói thế nào thất Vương gia cũng là ân nhân cứu mạng của thiếp.

Ta kỳ quái với phản ứng của thất Vương gia và Yên Nhi cô nương. Ánh mắt thất Vương gia nhìn Yên Nhi cô nương không hề chứa tình yêu say đắm và bi thương, Yên Nhi cô nương cũng không tiếp tục hận thất Vương gia, nhưng hết thảy đều lại kỳ quái.

Khuynh Thành thôi kéo thất Vương gia, nghiêng thân đi, trong mắt như có ngấn lệ chớp chớp:

- Tiểu Lạc quả thật đã quên hôm nay là ngày bao nhiêu. Cũng được, một tiểu nữ tử như ta sao có thể nào cản trở Vương gia làm đại sự - Khuynh Thành cô nương điềm đạm đáng yêu - Vương gia tất nhiên còn rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, Khuynh Thành về trước - Dứt lời liền không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Thất Vương gia thấy Khuynh Thành muốn đi thì vươn tay ra muốn cản nàng, cuối cùng vẫn chưa đụng tới, thất Vương gia lại không tiện lên tiếng giữ nàng, chỉ có thể nhìn nàng đi xa dần. Vì thế, biểu tình trên mặt thất Vương gia rối rắm băn khoăn.

Vì một câu của bát Vương gia mà thất Vương gia càng thêm rối rắm. Bát vương gia nói:

- Vừa nãy không phải Hoàng huynh muốn cùng ta và Yên Nhi đi Lạc Thư Trai ngồi một chút sao, bây giờ lại muốn đi xử lý chính sự?

Ồ, đã có thể đi Lạc Thư Trai ngồi một chút thì phỏng chừng chuyện chính sự kia rốt cuộc quan trọng đến cỡ nào thì trong lòng mọi người đều tính ra.

- Ta... ta hôm nay nhàn rỗi, nên đi cùng Khuynh Thành đi. Haiz, hôm nay rốt cuộc là ngày bao nhiêu chứ? - Thất Vương gia lầu bầu đuổi theo Khuynh Thành, đi rất gấp rút, có lẽ vì cảm thấy áy náy, mình rõ ràng rảnh nhưng lại thoái thác có chính sự cần gấp hoặc là quên hôm nay là ngày trọng yếu gì.

Yên Nhi cô nương cười nói:

- Khuynh Thành cô nương dung mạo xuất chúng, với thất Vương gia là cực xứng. Nhìn họ như vậy, nói không chừng mấy ngày nữa liền có thể uống rượu mừng của họ.

Ta nghe như vậy thì cảm thấy kinh ngạc, Yên Nhi cô nương biết thất Vương gia là nữ tử, hiện tại sao lại đối xử với nàng như nam tử, còn nói muốn nàng và Khuynh Thành cô nương thành thân, chuyện này thật sự là siêu cổ quái.

Đợi cho bát Vương gia và Yên Nhi cô nương đi xa, Y Thánh cũng đi về phía bên này.

Ta giờ mới nhớ tới lúc trước thất Vương gia từng hỏi xin Y Thánh thuốc có thể khiến người ta mất đi trí nhớ, chẳng lẽ hai người bọn họ đều ăn loại thuốc này, cho nên không ai nhớ rõ ai sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play