Mười ngón nắm chặt truyền đến, nhiệt độ cơ thể của đối phương, ấm áp như thế, quý báu như thế.
Thời điểm tâm ý tương thông, ngôn ngữ là hoàn toàn dư thừa.
Akashi cảm thấy mệt sắp chết.
Liên tục nhiều ngày, giấc ngủ của hắn đều rất ít rất ít. Ngoài cửa sổ một chút âm thanh nhỏ, đều có thể làm hắn bừng tỉnh.
Hiện tại, biết người kia đang ở bên cạnh, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cùng khí tức quen thuộc, Akashi lần đầu tiên trong đời, sinh ra cảm giác mệt mỏi muốn ngủ.
Không biết đã bao nhiêu km, Kuroko đột nhiên cảm thấy trên vai có một sức nặng.
Tầm mắt dời khỏi trang sách, nhìn thấy Akashi tựa vào trên bả vai mình, người kia đang ngủ.
Vốn định đánh thức hắn, lại nhìn thấy quầng thâm rõ ràng trên mắt người nọ, cùng với khuôn mặt tiều tụy, đành xua đi suy nghĩ này.
Xem ra, là quá mức mệt mỏi.
Do dự một chút, thiếu niên vẫn là vươn tay, đem đầu người bên cạnh ngủ say, từ trên vai mình, dời đến trong lòng mình.
Như vậy, người này hẳn là có thể ngủ thoải mái một chút.
Cẩn thận cởi áo khoác ra, đặt trên người hắn, để tránh cảm lạnh sau khi hắn tỉnh lại.
Kuroko lẳng lặng nhìn gương mặt bình thản khi ngủ của người mình thích nhất.
Rút đi khí thế cường đại, Akashi khi ngủ thoạt nhìn, kỳ thật bất quá cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi.
Kuroko nhẹ nhàng xoa mái tóc đỏ như lửa kia , ánh mắt có chút chua xót.
Từ trong ba lô lấy ra tai nghe, nhét một cái vào tai.
Đang phát sóng, là “Nhĩ Đích Tiếu Nhan”.
Giai điệu du dương khiến người ta chảy nước mắt. Không có tiếng hát, chỉ có tiếng đàn đơn giản, phối hợp một chút ôn hoà, thản nhiên vọng bên tai, giống như lời yêu thân mật khăng khít của đôi tình nhân.
Ngoài cửa sổ cảnh sắc thay đổi một cái lại một cái.
Đầu tiên là vườn rau xanh mượt, chậm rãi tiếp theo là đồng lúa vàng kim, sau đó lại là núi tuyết liên tục, quanh năm không thay đổi.
Nhưng mà, đối với hai thiếu niên trong xe mà nói, cảnh sắc mỹ lệ thay đổi gì đó, không hề liên quan tới bọn họ.
Thiếu niên tóc đỏ như trước nằm trong lòng người yêu ngủ đến thâm trầm;
Tầm mắt của thiếu niên, sẽ không dời khỏi người nằm trong lòng.
Cảnh sắc mê người, đều không sánh bằng không gian nhỏ bé có người này.
※
Chiếc xe màu xám bạc có rèm che rốt cục dừng lại.
Lái xe hướng Akashi cúi chào, sau đó rời đi, để lại hai thiếu niên trầm mặc đối diện.
“Seijuurou, nơi này là…”
Đối diện với dị sắc trong ánh mắt lộ ra tình cảm mãnh liệt, Kuroko trốn tránh dời tầm mắt.
Còn tiếp tục đối diện như vậy, sẽ rơi vào im lặng.
Thật vất vả hạ quyết định quyết tâm, truy tìm quyết tâm bóng rổ của mình, lại sẽ dao động.
“Nơi này là, nhà của ba mẹ.”
“Tôi ngẫu nhiên sẽ cùng mẹ tới nơi này nghỉ phép.”
Akashi thản nhiên giải thích.
Hai người chậm rãi, dọc theo con đường nhỏ phía trước mà đi.
Đại khái đi được 15 phút, trước mắt Kuroko trở nên sáng ngời.
Cuối con đường nhỏ, là một căn phòng nhỏ, không lớn, cũng rất sạch sẽ, rõ ràng có người luôn luôn cẩn thận dọn dẹp.
Trước phòng có hồ nước trong, có vài loài hoa không thể nói rõ tên mọc dày.
Một lão bà đang khom mình, ngồi bên hiên nhặt rau.
Akashi mang theo Kuroko đi tới.
“Bà ngoại.”
Bà lão ngẩng đầu, nhìn hai thiếu niên, từ ái nheo lại mắt.
“Hai đứa tới rồi à. Sei-chan, người này chính là cháu nói, đứa nhỏ cả đời sẽ không buông tay…”
Akashi vô cùng bình tĩnh gật gật đầu, Kuroko ở một bên, ra vẻ lạnh nhạt, nhưng không cách nào ức chế hai má nóng dần lên.
Lão bà bà dẫn hai người đến phòng đã chuẩn bị trên lầu hai, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa lúc có thể nhìn thấy hồ nước sạch sẽ xinh đẹp.
Kuroko đặt hành lý xuống, biểu tình mệt mỏi khó tả bị Akashi sắc bén nhận ra.
“Tetsuya, cậu ở trên xe cũng chưa hề ngủ, nằm nghỉ một lát đi.”
Trên xe, Kuroko vì để Akashi ngủ thoải mái chút, chịu đựng mấy giờ cứng ngắc.
Hơn nữa đem áo khoác cho Akashi, bản thân hắn có một chút lạnh.
Kuroko nhu thuận gật gật đầu, thay quần áo, sau đó nằm xuống giường.
Phòng rất sạch sẽ, bức màn tuyết trắng theo gió nhẹ nhợt nhạt đung đưa.
Giữa hoàn cảnh yên tĩnh, thiếu niên rất nhanh tiến vào giấc ngủ.
※
Kuroko tỉnh lại, sắc trời hoàn toàn tối sầm.
Một tia nắng cuối cùng biến mất ở đường chân trời, bầu trời chỉ có thể nhìn thấy lác đác loang loáng.
“Tetsuya, đi theo tôi.”
Kuroko có chút mơ hồ nhu nhu đôi mắt, đi theo Akashi đến trước hồ nước bên cạnh nhà.
Phốc ——!
Vô số pháo hoa nho nhỏ bay lên trời, mang theo ánh sáng đốm lửa xinh đẹp cả đời, hướng về trời sao phương xa.
Giữa những đốm lửa, chỉ có hai màu.
Xanh da trời, cùng lửa đỏ.
Ánh sáng đỏ xanh, chiếu sáng một không gian nhỏ bé, điểm sáng hoan hô nhảy nhót chiếm cứ một góc.
Kuroko nhớ tới mấy tháng trước, hắn từng cùng người yêu đi trên con đường tan học.
“Tôi cảm thấy, rất hoài niệm lễ hội pháo hoa khi còn bé.”
Lúc ấy, người bên cạnh nhu nhu mái tóc màu xanh da trời của mình.
“Vậy khi hè tới, cùng đi xem đi.”
Trong giọng nói nhợt nhạt sủng ái cùng dung túng, lại khiến người ta sa vào như thế.
Không nghĩ tới, tùy tâm một câu, người này đều nhớ rõ.