Q37

[Vì cuối cùng có thể gặp lại, nhất định không thể thua.]

[Không thể, đội ngũ ‘Thế hệ Kỳ tích’ chúng ta không được thua.]

[Đây là, ước định của chúng ta.]



Ánh trăng như mặt nước trút xuống, lẳng lặng, rơi vào trong phòng chiếu xuống người hai thiếu niên đang ôm nhau ngủ.

Giống như dòng nước, giống như nước mắt.

Lúc trước gần như điên cuồng chiếm hữu thần trí, thiếu niên ngủ đến thực trầm, hô hấp kéo dài.

Akashi bình tĩnh nhìn gương mặt đang ngủ của hắn.

Ngũ quan thiếu niên cũng không nổi bật, càng không thể nói tới kinh diễm. Nhưng mà ngũ quan xinh xắn cùng ôn hòa xứng một chỗ, có vẻ sạch sẽ thần kỳ và thanh tú.

So với bạn cùng lứa tuổi, làn da của hắn trắng hơn nhiều, không giống con gái, mang theo một chút lãnh ý, lại làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.

Akashi dùng sức, dùng tầm mắt miêu tả thiếu niên mỗi một chi tiết.

Cứ như vậy, an tĩnh nhìn hơn nửa buổi tối.

5:00, mặt trời ló dạng trên cao.

Akashi ngồi dậy, đem thiếu niên ôm thật chặt vào trong lòng.

6:00, nắng sớm từ từ trở nên sáng ngời.

Akashi nắm chặt bàn tay thiếu niên, đem bàn tay chỉ nhỏ hơn mình một chút cầm trong lòng bàn tay.

Mười ngón tương giao.

6:30, ánh mặt trời chiếu vào căn phòng đen trắng rõ ràng.

Akashi nâng hàm dưới của thiếu niên lên, trên đôi môi nhạt màu ấn xuống một nụ hôn sâu.

Lướt qua rồi ngừng, ôn nhu như nước.

7:00, ánh mặt trời tràn ngập khắp c8an phòng, ánh sáng rạng ngời, khiến thiếu niên trắng nõn trên giường thoạt nhìn gần như trong suốt.

Akashi dùng chìa khóa, đem liên tiếp hai còng tay mở ra.

Vài động tác đơn giản, bởi vì tay run rẩy, phải mất đến nửa giờ.

Tay còng tháo ra trong nháy mắt, trên trán Akashi đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

8:30, Kuroko mở to mắt, xung quanh bốn phía, phát giác mình đang nằm trong phòng của mình, ai đó đã trải tạm tấm trải giường màu xanh da trời trên chiếc giường nhỏ.

Cả người cuộn lại, thiếu niên vùi đầu vào trong gối.

8:30, Akashi để lái xe đậu xe ở ven đường, dọc theo con đường bình thường chở người yêu đến trường, chậm rãi đi trước.

Tổng cảm thấy dương quang hôm nay… rất chói mắt…

Đâm vào mắt đau quá.

9:00, Kuroko bình tĩnh đứng dậy, biểu tình lạnh nhạt như ngày thường.

Trên gối nằm, là mảng lớn nước ướt át.

9:00, Akashi về đến nhà, biểu tình sắc bén như ngày thường.

9:30, hai người đồng thời rời cổng.

Giống như chưa từng có gì phát sinh.



Hôm nay, là trận bóng rổ chung kết cấp toàn quốc.

Cũng là, đội bóng rổ trung học Teikou, lần tập họp cuối cùng của cấp toàn quốc.

Trận đấu vẫn như bình thường.

Nửa trận đầu, lấy Aomine cùng Kuroko thiên y vô phùng phối hợp cường lực đột phá trung tâm, Murasakibara phòng thủ vô cùng vững chắc, Midorima ba điểm ở tuyến ngoài, Kise tùy cơ ứng biến tiến công.

Phân biệt đã 30 điểm.

Nửa trận sau bắt đầu, Akashi thay cho Kuroko, mang theo tuyệt đối áp bách cùng sát khí, bắt đầu một vòng tấn công gần như điên cuồng.

Không cần phối hợp, không quan hệ đội hữu.

Mỗi người đều tận tình phát huy năng lực tấn công của mình, ngay cả Murasakibara đều hoàn toàn buông tha cho phòng thủ, tùy ý tiến công, tùy ý nghiền áp.

Phân biệt, tuyệt vọng mà không ngừng gia tăng.

Nhưng là, rõ ràng Teikou áp đảo dẫn đầu, nhưng không có một tia hưng phấn hoặc cảm giác vui.

Với thực lực áp đảo thực lực, thắng lợi là đương nhiên như thế.

Ánh mắt màu băng lam gắt gao đuổi theo nhóm đội hữu mà mình yêu nhất.

Những ngày hạnh phúc, cùng nhau tập luyện, cùng nhau về nhà, trên đường về nhà, nhất định sẽ được một người trong bọn họ mua milkshake cho mình, sau đó là vĩnh viễn sẽ là màn đấu võ mồm không thay đổi, nhân vật chính là Aomine cùng Kise, Midorima cùng Murasakibara ở một bên thêm mắm thêm muối góp một viên gạch.

Cám ơn mọi người, ba năm trung học làm bạn.

Cám ơn mọi người, nhưng tôi muốn theo đuổi bóng rổ của riêng mình.

Cám ơn mọi người, đợi tôi trở nên đầy đủ mạnh mẽ, mạnh đến nỗi có thể tự hào mà nói rằng —— Tôi là thành viên thứ sáu bí ẩn của Thế hệ Kỳ tích… Tôi nhất định phải đối mặt với tất cả mọi người, lớn tiếng mà nói ra ——

Kuroko Tetsuya thích Akashi Seijuurou.

“Momoi, hẹn gặp lại.”

Satsuki đang ghi chép số liệu, thình lình, thấy được Kuroko đứng lên chuẩn bị rời đi.

Bên môi thiếu niên mang theo ý cười trong suốt nhẹ nhàng.

“Tetsu-kun, hẹn gặp lại.”

Momoi cười sáng sủa, hướng thiếu niên mình âm thầm thích vẫy vẫy tay.

Cô căn bản không biết, đây là lần cuối cùng gặp mặt thiếu niên.



Kuroko dần dần biến mất.

Cảm giác tồn tại của thiếu niên vô cùng mỏng manh, hơn nữa tuyệt chiêu misdirection của hắn, muốn trốn trong đám người không bị tìm được, thật sự là điều rất dễ dàng.

Lần huấn luyện cuối cùng, Kuroko không tới.

Akashi đem vài đội viên Teikou triệu tập một chỗ.

“Tất cả mọi người hãy tới trường học mà mình mong muốn.”

Đón gió trời, Akashi thản nhiên mở miệng.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giải toàn quốc tiếp theo, chúng ta sẽ gặp nhau.”

“Vì cuối cùng có thể gặp lại, nhất định không thể thua.”

“Không thể, đội ngũ “Thế hệ Kỳ tích’ chúng ta không được thua.”

Đôi mắt dị sắc, ý nghĩ sâu xa phức tạp, đảo qua từng người ở chỗ này.

Midorima, Murasakibara, Kise, Aomine.

“Đây là, ước định của chúng ta.”

“Akashicchi biết Kurokocchi đi đâu không? Nơi nơi đều tìm không thấy Kurokocchi ~~~”

Kise chung quy nhịn không được mở miệng hỏi.

“Tetsu hắn, rốt cuộc…”

Lông mày Aomine chau lại.

Hắn có chút lo lắng.

“Kurochin không tới… Vài loại đồ ăn vặt muốn để Kurochin ha ha nhìn thấy…”

Murasakibara nhai một miệng đồ ăn, có chút tịch mịch.

“Thủy Bình gần đây vận thế không tốt, cũng không biết tên kia có mang theo vật may mắn hay không.”

Midorima đẩy mắt kính.

Akashi không nói lời nào, chỉ nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.

Rất xanh, rất trong suốt.

Giống như ánh mắt người kia.

Sạch sẽ mà tốt đẹp.

“Luôn luôn chiến thắng, cuối cùng rồi sẽ gặp lại.”

Akashi thản nhiên nói.

Dù sao, người kia, vĩnh viễn cũng sẽ không chịu thua.

Hắn nhất định sẽ trở nên rất mạnh rất mạnh.

Người mà Akashi Seijuurou tôi coi trọng, làm sao có thể yếu?



Nghỉ xuân (Chú thích: trường học Nhật Bản, học kỳ mới là sau nghỉ xuân, năm học cũng chính là tháng 4), Kuroko vẫn luôn ở nhà điên cuồng luyện bóng.

Trừ bỏ luyện bóng, thời gian còn lại đều dùng để đọc sách.

Không thể để bản thân nghỉ ngơi.

Chỉ cần nghỉ ngơi, trong đầu sẽ lại hiện lên bộ dáng, thanh âm người kia, từng điểm từng chút chi tiết, độ ấm tương giao gần gũi…

Không thể dừng lại.

Lúc này, hắn nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.

Màn hình hiện lên dãy số quen thuộc, quen thuộc đến không thực.

Tay đè xuống nút nhận cuộc gọi, có chút run rẩy.

“Tetsuya, là tôi.”

Thanh âm quen thuộc.

“Seijuurou…”

Kuroko kinh ngạc với âm thanh bình tĩnh của mình.

“Bây giờ xếp hành lý đi, chuẩn bị một ít quần áo.”

Âm thanh lãnh đạm, không được phép cắt ngang.

“Cái kia… ”

“Nửa giờ sau tôi tới đón cậu.”

Điện thoại cắt đứt.

Mặc dù có chút mê man, Kuroko như trước vẫn ngoan ngoãn xếp quần áo vào hành lý.

Đáy lòng, đối với việc có thể gặp lại người kia vui sướng cùng vui thích, lại mãnh liệt như thế.

Mãnh liệt đến cơ hồ nước mắt chảy xuống.

Quyết tâm kiềm chế cảm xúc lan tràn như thủy triều, Kuroko kéo một cái rương nhỏ, bước ra cửa.

Ngoài cửa, thân ảnh hồng sắc quen thuộc đứng ở cách đó không xa, mái tóc đỏ trong gió bay hỗn loạn, đàng hoàng, đẹp trai phi phàm.

“Tetsuya, chúng ta bỏ trốn đi.”

-TBC-

Lời vô nghĩa của tác giả:

Tiếp theo là chương kết thúc chính văn.

Câu chuyện sơ trung dừng ở đây, sự tình từ nay về sau, trung học, đại học, sau hôn nhân, đều sẽ chậm rãi viết trong phiên ngoại.

Cám ơn mọi người đã xem ~ sao cái ~

Lời vớ vẩn của editor: Hảo a~ Chỉ còn 1 chương & 1 phiên ngoại thôi a~ :3 Chờ a, chương sau ta sẽ xì-poi thêm :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play