Dưới chân núi Nam Vụ, trời trong xanh, nước trong xanh, lòng người cũng bởi thế mà trong xanh.

Phía xa, một nam hài khoảng 8 tuổi đang cõng một nữ hài tử mới 4-5 tuổi, tóc hai bên còn búi tròn nom như hai trái đào tiên.

Tiểu nữ hài hai cánh tay bụ bẫm, trắng nõn, ôm lấy cổ đứa bé trai mặt mũi dù có hơi trẻ con nhưng đã bắt đầu hiện lên vài đường nét tuấn tú, miệng chu lên, hỏi:

"Sư thúc, người nói xem, bao giờ tiểu Ngạn nhi mới được mặc áo đẹp, trang điểm đẹp, ngồi trên kiệu đẹp như tỉ tỉ hôm qua chúng ta gặp chứ?"

Nam hài mặt không biến sắc đáp:

"Hóa ra Ngạn nhi đã muốn thành thân rồi ư? Cũng tốt, trẻ nhỏ là dễ dạy nhất. Cứ dạy từ bây giờ mai sau khỏi bỡ ngỡ"

Tiểu Ngạn nhi phụng phịu:

" Sư thúc nói gì vậy? Mà con đói"

Mặt bắt đầu mếu máo.

Nam hài đặt đứa bé trên lưng xuống, lắc đầu cảm thán:

"Rõ ràng kiếp trước đâu có bị bỏ đói. Sao kiếp này suốt ngày chỉ đòi ăn thế?”

Miệng vẫn lầm bầm nhưng tay đã lục trong túi đồ trước ngực lấy ra hai cái màn thầu trắng, đưa cho bé gái đang ngồi bóp tay một cái.

Mắt tiểu Ngạn lập tức sáng lên, chìa hai tay cầm màn thầu, bắt đầu gặm.

Mắt tiểu chính thái kia cũng lóe lên một cái rồi tắt ngấm. Miệng khẽ cười bảo:

"Tiểu Ngạn, giờ xuống núi rồi không thể cứ gọi sư thúc mãi. Con cứ gọi thẳng tên ta là được"

" Vậy cũng được sao? Mà sư thúc tên gì?"

Tiểu nam hài khoan thai ăn bánh bao, thản nhiên nói:

"Ta họ Phu, tên chỉ có một chữ Quân. Con cứ gọi Phu Quân là được"

Tiểu mập mạp vừa nhai vừa suy ngẫm. Cảm thán:

"Cái tên này cũng thật không có ý vị đi. Sao con chưa từng nghe ai có họ Phu nhỉ?"

Đứa bé đưa cánh tay mũm mĩm xoa đầu nữ hài, nhẹ nhàng giải thích:

"Là do tiểu Ngạn không biết thôi. Đây là họ thịnh hành nhất thiên hạ bây giờ đấy. Nhà nào mà không có một hai người họ này chứ"

Tiểu Ngạn gật đầu ra vẻ am hiểu, chu miệng lên gọi: "Vậy con gọi người là Phu Quân sư thúc"

Ngộ Tư sặc miếng bánh đang ăn trong miệng, ho khù khụ, lấy lại hơi rồi đáp:

"Bỏ chữ sư thúc đi là được rồi"

Từ đó về sau, một hình ảnh hài hòa như tranh vẽ diễn ra.

Nữ hài đi sau luôn miệng gọi:

"Phu Quân, Phu Quân sao lại không cõng tiểu Ngạn nữa?"

"Phu Quân đợi tiểu Ngạn"

"Phu Quân...Phu Quân"

Lão Diêm Vương đứng trong Kiếp Vân điện, trợn mắt nhìn Ti Mệnh. Mẹ nó lão gia hỏa này lại dám giấu kiếp cuối cùng của Thiên Ngạn với Hoa Tư. Lão muốn đốt cả cái Kiếp Vân điện này cho hả giận !

" Ni mã đản nhà ngươi! Dù sao cũng cho ta xem hai kiếp rồi, ở đâu có loại người khốn kiếp như ngươi chứ! Chìa cho xem cái mông lại giấu không cho nhìn nốt cái mặt. Ngươi có tin ta cho mười tám đời tổ tông nhà ngươi đầu thai lại vào đường súc sanh không?" Diêm Vương gào lên.

Ti Mệnh toát mồ hôi, đáp:

"Lão Vương, không phải ta không muốn cho ngươi xem. Mà vì mệnh kiếp này ta cũng nhìn không thấu, rõ ràng đã viết vào sổ Ti kiếp, vậy mà sáng hôm sau chữ bay đi hết, giờ chỉ còn mỗi tờ giấy trắng tinh thế này.Ngươi xem, ngươi xem... Ta cũng đang loạn lên đây"

Diêm Vương ngó đầu qua văn án, nhìn sổ Ti kiếp tờ thứ 3 của Hoa Tư trắng tinh, lòng cũng chùng xuống, thật sự không biết làm sao.

Cửu Trùng Thiên dịp gần đây thỉnh thoảng cũng có vài yến hội. Cái chính ấy là vị thế tử Khương Kính đã được đặc xá cho quay trở lại Thiên Đình. Thiên quân trước lo vị thượng thần ở Bạch Hạc Trì không quên chuyện cũ nên còn do dự. Nay biết người ta căn bản sống lâu, mấy chuyện như vậy cũng chỉ coi như gió thoảng mây bay nên cũng thương xót đứa con trai, triệu nó về Tiên Giới, lại ban hàm Thủy quân, cho chấn giữ ở Nam Hải.

Diêm Vương nghe tin cũng chỉ khinh thường trong lòng, còn các vị tiên lão thì ngoài mặt đều tỏ vẻ: "Làm người là phải khoan dung như thế".

Đêm trong Kiếp Vân điện, thư tịch xếp chồng chất trên kệ, Ti Mệnh đã theo Diêm Vương đến Dao Trì uống nốt mấy bình Tửu thấm. Tiểu tiên trông điện thì ngồi gật gù ngoài cửa, tay cầm ngọn đèn bấc đã cháy hết, tàn đóm vẫn treo thành dây, đung đưa chuẩn bị rơi xuống nền đất. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ khép hờ, gió cũng theo vào làm Ti kiếp trên bàn từng trang bay qua lại phần phật, dừng ngay đúng Hoa Tư mệnh, phàm kiếp trang thứ ba. Tờ giấy trắng tinh, như ẩn hiện dưới ánh trăng mờ tỏ. Bỗng một giọt máu rơi xuống, thấm vào trang giấy, nhòe ra loang lổ rồi biến mất. Cửa sổ bị gió tốc đập thật mạnh vào tảng mây bay ngoài kia , tiểu tiên ngồi ngoài cửa giật mình tỉnh lại, ngơ ngác như vừa nhìn có bóng người vụt qua, vội vàng chạy vào điện. Tàn bấc chưa kịp rơi thì bị lay, vỡ thành vụn nhỏ, bay tung tóe.

Dưới kia, tiểu Ngạn ăn no, hai tay xoa cái bụng tròn lủng, tít mắt cười.

Ngộ Tư là một tiểu hòa thượng ở Thiền Trúc Tự, từ nhỏ sinh ra đã bị bỏ lại trước cổng chùa, trụ chì thấy đứa bé này có duyên với Phật pháp nên thu nhận làm đệ tử. Ngộ Tư từ bé đã là một đứa trẻ thiên tư thông minh, dạy một mà hiểu mười, hiểu cả những thứ không nên hiểu.

Năm Tiểu Ngộ Tư lên bốn, trụ chì lại nhặt được một đứa bé gái trước cổng chùa, giữa trán có một vết bớt hình hoa bỉ ngạn nên đặt tên là Ngộ Ngạn. Thiền Trúc tự nói là tự nhưng thực chất còn chưa lớn bằng một cái am. Bên trong có duy nhất một lão hòa thượng nhìn như sắp gần đất xa trời kì thực còn sống dai hơn cả yêu quái. Lão tự nhận thấy, tự cực kì vắng vẻ nên rủ lòng thương nuôi luôn hai đứa trẻ.

Hai tuần trước, trụ chì Ngộ Năng cuối cùng cũng đắc đạo, lĩnh ngộ được tầng cao nhất của Phật Pháp, chưa kịp dặn dò hai đứa nhỏ thì lôi kiếp đã đánh xuống. Lão trực tiếp cưỡi hạc bay về trời, lòng xấu hổ khôn nguôi với hai đứa đồ đệ bảo bối.

Lúc Ngộ Tư và Ngộ Ngạn chạy ra, đã thấy Ngộ Năng quần áo đen thui, tóc tai rối bù, trên đầu còn phe phẩy khói, đang cưỡi mây bay thẳng lên trời. Ngạn Ngạn biết sư phụ đã thành tiên, lòng vui sướng, nhảy lên reo hò, vậy là từ nay không có sư phụ quản, mình và sư thúc tha hồ mà dấn thân vào giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa.

Ngộ Năng từ trên cao nhìn xuống, thấy tiểu đồ đệ vì rời xa mình mà sung sướng đến phát khóc, lão tức đến suýt ngã từ trên tường vân, bặm râu, vứt xấu hổ ra sau đầu, chỉ muốn nhảy xuống véo hai cái trái đào trên đầu con nhóc kia.

Tiểu Tư thong thả đi vào phòng thu dọn quần áo của mình và tiểu Ngạn, lòng nhủ thầm kẻ kia cuối cùng cũng đi rồi.

Vậy là hai thúc điệt xuống núi, bắt đầu ngao du thiên hạ.

Chẳng mấy chốc cũng qua mười lăm năm. Ngộ Tư đưa tiểu Ngạn đi khắp ngũ quốc, lại qua bốn biển. Lần này dừng chân ở một thành phía tây Nam Hải.

Mấy năm nay, ngũ quốc đều biết đến một đôi nam nữ, nam tướng mạo tuấn dật, mặc áo ngân bào,tóc dài phía sau dùng một dải bạch lăng buộc lại, tay dắt một nữ tử dù hơi ngốc nhưng được cái khuynh thành mỹ lệ, giữa mi tâm có một vết bớt hình hoa ngạn, nàng ta mặc bộ váy nghê thường đỏ rực, sau lưng đeo một cây thất huyền cầm.

Đôi nam nữ này đi đến đâu là phong vân đến đó. Không phải nữ tử xếp hàng cầu yêu thì cũng là nam nhân đuổi theo đòi cưới. Có thể nói là nhộn nhịp hơn cả dịp tuyển tú của hoàng đế

Trong gần hai mươi năm không có lẻ của cuộc đời mình, câu nói mà Ngộ Ngạn nghe thấy nhiều nhất là:

"Ngạn Ngạn, ăn đi".

“Ngạn Ngạn đừng khóc”.

"Ngạn Ngạn, mắt nhìn của con cũng thật kém. Hắn mà gọi là tuấn tú tiêu sái ư".

"Ngạn Ngạn, đấm lưng".

"Ngạn Ngạn... Ngạn Ngạn"

Càng ngày càng thấy sư thúc đúng là vừa già vừa khó tính. Mắt nhìn thì luôn để trên cao. Biết bao cô nương xinh hơn hoa tìm đến cũng chỉ đổi lại một câu: "không gặp".

Nàng nào to gan lao vào, sư thúc lại còn trực tiếp hơn:

"Như vậy gọi là đẹp? Mắt thẩm mỹ của thời đại càng ngày càng kém đến bi thương" làm mấy nàng ấy xấu hổ, chạy thẳng không quay đầu.

Ngộ Ngạn theo hắn gần hai mươi năm, coi như đã nhìn đủ cái gì gọi là: kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc

Ấy vậy mà lần nào sư thúc ngược đãi, nàng cũng không dám phản kháng. Đôi lúc Ngộ Ngạn thấy mình có tố chất chịu ngược hơn người!

Dạo gần đây, phía Nam Hải có động nên Ngộ Tư dẫn tiểu Ngạn đến đây xem có chuyện gì. Bao năm nay, Nam Hải là nơi có Phật ấn phù vệ, có thể nói là không ai dám tác quái. Nhưng không hiểu sao, hai tháng trở về đây nước biển dâng cao, nhấn chìm một phần quốc thổ nước Trần, lại luôn gào thét như đòi nợ quỷ.

Ngộ Tư và Ngộ Ngạn cũng là tu tiên đạo, vẫn hay đi trừ yêu để tăng pháp lực. Lần này nếu là yêu quái thật cũng không biết loại nào mà có năng lực rung chuyển cả Nam Hải đến vậy.

Vào một quán trọ ở thành Thục Dương gần bờ Nam Hải, Ngộ Tư thuê hai phòng trọ, trả tiền rồi trực tiếp vào phòng đóng cửa. Tiểu Ngạn đi sau đen mặt, đứng ngoài cửa nói vọng vào:

"Sư thúc, người không đi ăn sao? Tiểu Ngạn đói"

Đợi một lúc vẫn không nghe tiếng trả lời, đang định quay về thì lại thấy cửa mở ra, Ngộ Tư đã tắm rửa thay y phục mới, nhìn Tiểu Ngạn đang tủi thân ngồi xổm trước cửa, thong thả nói:

"Ta quên mất, nào thì đi ăn"

Ngạn Ngạn thầm hỏi, là sư thúc quên thật sao?

Bao năm vào ra giang hồ hiểm ác, nàng nhận ra lòng người còn hiểm ác hơn. Không biết thực sự năm xưa lão sư phụ thiếu vắng tình cảm lại lệch lạc giới tính nên đặt cho sư thúc tên là Phu Quân, hay là sư thúc lừa nàng nữa. Rõ ràng chỉ có mấy nương tử mới gọi đấng trượng phu của mình thân mật như vậy, thế mà nàng hỏi thì hắn lại bảo: "Gọi bao năm rồi, giờ gọi thêm vài năm cũng không sao. Tên cũng chỉ là thứ ngoài thân. Ta không ngại, con ngại gì chứ?"

Ấy thế nhưng từ khi hiểu được giới tính là cái gì, nàng trầm tư cuối cùng gọi sư thúc là sư thúc thôi.

Còn nhớ cái ngày huyết nguyệt của nàng tới, hôm ấy, đi qua quốc thổ nước Sở, hiếm khi đi qua nước phồn vinh nhất trong ngũ quốc, nàng chọn chiếc váy đẹp nhất của mình mà mặc cho hợp với không khí, là một chiếc váy trắng muốt, vạt xáy xòe như đóa mẫu đơn nở rộ. tay áo còn thêu những đóa hoa nhỏ li ti. Đi được một đoạn, nàng thấy máu từ dưới bụng chảy ra, nhuốm đỏ cả vạt váy. Đứng giữa kinh thành nước Sở, Ngạn Ngạn trừng mắt, níu lấy cánh tay Ngộ Tư mếu máo:

"Phu Quân, con trúng ám khí, sắp không...không xong rồi"

Ngộ Tư không hiểu quay lại nhìn nàng. Rồi lại thấy từng đóa huyết hoa nở đỏ trên nền váy trắng, chàng sững sờ rồi lập tức cởi áo chùng bên ngoài khoác lên cho Ngộ Ngạn, nhẹ giọng an ủi:

"Không sao... điều này chứng tỏ... con gọi ta là phu quân bắt đầu khiến ta có cảm giác thẹn thùng rồi"

Ngộ Tư đưa tiểu Ngạn về khách điếm, bắt đầu giảng giải, như đọc thuộc lòng trong một quyển kinh thi. Cuối cùng quay lại hỏi:

"Hiểu rồi chứ?"

Ngạn Ngạn gật đầu, lại lắc đầu hỏi:

"Sao chưa từng thấy người cũng bị như con?"

Ngộ Tư đen mặt, nghiến răng đáp:

"Bởi khi xưa lúc Nữ Oa nặn người, một vị thần quân đi ngang qua, may mà kịp thời ngăn nàng ta lại, nên may mắn một giống loài tránh khỏi kiếp nạn lầm than này"

Lúc ấy, Ngạn Ngạn cũng gật gù:

"Vị thần quân này cũng thật có lòng"

Ngộ Tư hờ hững:

"Tất nhiên"

Hôm sau, hai sư thúc sư điệt nhà nào đó đến bờ Nam Hải, phía xa xa thấy sóng gào dữ dội, con sóng dâng cao như nuốt chửng cả bầu trời, mặt biển sục sôi.

Mưa rơi ngập cả thành Thục Dương. Đợi một ngày một đêm, hôm sau trên mặt biển Nam Hải xuất hiện một con Thuồng luồng mình dài cả trăm trượng, toàn thân vảy đen dày ánh lên bóng loáng, hai mũi phun nước phì phì, miệng há to như bể máu, đuôi quẫy nước bắn lên tận mây xanh. Theo sau là một con Giao long mình rồng vảy bạc, có vẻ đã bị thương, máu ở cổ chảy ra ướt đẫm. Hai con vờn nhau một hồi, Thuồng luồng há miệng ngạm vào cổ Giao long, ngậm chặt chỉ chờ cuộc chiến hạ màn.

Đúng lúc đấy, Ngộ Tư phi thân bay lên, tao nhã ngồi trên một đám mây trắng bồng bềnh, lấy thất huyền cầm mà Ngạn Ngạn hay đeo sau lưng ra gảy.

Mưa xối xả làm áo chàng ướt sũng, hòa vào âm thanh tiếng đàn, nghe đâu như tiếng chiến trường sục sôi, nghe đâu như hàng vạn binh mã đang sĩ khí bừng bừng.

Thuồng luồng há miệng buông Giao long ra, con vật vốn to hàng trăm trượng nay lại bị trọng thương biến về bản thể là một vị tiểu tiên mặc áo màu thiên thanh.

Ngạn Ngạn chạy đến, dìu vị tiểu tiên tránh vào dưới tán cây, cất giọng hỏi han:

"Tiểu long long không sao chứ?"

Giao long nghe vị tiểu cô nương gọi thế, giật mình vội xua tay làm vết thương càng nặng.

Phía trên kia, Thuồng luồng vẫn táp nước, sóng gió nổi lên triền miên. Ngộ Tư cười lạnh nhạt, đứng lên, cất giọng:

"Hóa ra là vật cưỡi của Nam Hải Thủy Quân xổng ra"

Thuồng luồng há miệng:

"Nam Hải đã bị cắt chức. Ta dù gì cũng đã tu bao nhiêu kiếp, nay đi tìm tự do thì có gì sai? Hừ?"

Ngộ Tư ngắm nghía cây cổ cầm trên tay:

"Tự do? Cái gì mới là tự do?"

"Là muốn đi đâu thì đi làm gì thì làm" Thuồng luồng điên người hét lên. Nếu không phải sợ cái âm thanh vừa rồi, nó đã sớm cắn chết tên phàm nhân trước mặt.

Ngộ Tư gật gù:

"À... hóa ra là thế"

Lại vén tà áo ngồi xuống, đặt cổ cầm trên đùi, đưa tay gảy vài nốt, rồi ngẩng đầu lên chậm rãi phun ra:

" Vậy đi tìm tự do của ngươi đi. Nếu ta đàn xong khúc này mà ngươi chưa đi, thì đành phiền ngươi an an ổn ổn ở lại Nam Hải cung trông Thủy lao rồi"

Nói xong tay đã bắt đầu vấn vít bay múa. Thuồng luồng gào thét, phong ba nổi lên tứ phía, nó không muốn dây dưa nhưng tiếng đàn kia dội lại, quẩn quanh khóa chặt thân hình nó. Như muỗi đuổi không đi, đánh cũng không rời. Thuồng luồng điên tiết, ma trảo vung ra muốn bay về phía Ngộ Tư. Vừa lúc ấy, tiếng đàn ngừng lại, âm thanh tan dần theo mưa rơi xuống mặt biển mất hút. Thuồng luồng cũng thấy pháp lực dần cạn kiệt như bị hút sạch.

Bỗng một dải quang mang phá nước mà đến, đập lên thân mình đen bóng đang giãy giụa, tiếp đó, một nữ tử kiều mị xinh đẹp bay đến ngồi trên mình con Thuồng luồng.

Nữ tử thân mặc tử y, từng lớp la y bên ngoài bị gió tung bay phấp phới. Đôi mị nhãn long lanh như hai viên hồng ngọc, khuôn mặt khuynh thành tỏa ra nét hấp dẫn câu hồn người. Nàng ta nâng cánh môi hé ra một nụ cười điên đảo, cất lên giọng trong trẻo như chuông bạc:

"Hoa Tư, hóa ra đúng là chàng lịch kiếp thật. Cuối cùng ta cũng tìm được rồi"

Ngộ Tư dâng đàn, đứng dậy, tao nhã như một vị đế vương trên cao, mắt lạnh lướt qua rồi dừng lại trên người Ngộ Ngạn đang dùng pháp lực trị thương cho giao long, nheo mắt lạnh lùng:

"Đã lâu không gặp, Tử Yên tiên tử"

Tử Yên nâng tay áo che miệng cười nhẹ:

"Chàng vẫn nhớ ta? Nhưng... tiên tử? Vì chàng mà ta đọa ma. Vì chàng mà ta mất tất cả...mất cả trái tim mình. Vậy mà chàng không đền bồi gì cho ta sao?"

Ngộ Tư vẫn thờ ơ phun ra:

"Chẳng lẽ cô không biết tự bảo quản đồ của mình sao?"

Tử y nữ tử mặt hiện lên nét thống khổ, quằn quại:

"Chàng từ chối ta... là vì sao.. vì sao chứ?"

Nàng ta giơ tay chỉ về phía Ngạn Ngạn,giận dữ:

"Vì nàng ta sao? Nàng ta xứng sao? Nàng ta yêu chàng? Haha không ngờ đế quân cao cao tại thượng lại có ngày vì một phàm nhân tục giới mà động chân tình! Haha"

Tử Yên giơ bàn tay, Ngạn Ngạn phía dưới đang qua màn mưa tìm sư thúc thì bị lực kéo lên. Tử Yên bóp chặt cổ nàng, móng tay đâm sâu vào cổ, để lại vết hằn đỏ, máu rướm ra.

Ngộ Tư lạnh lùng:

"Tử Yên, đừng đi quá giới hạn. Cái giá... cô và kẻ đó gánh không nổi"

Tử Yên mắt lóe lên bi phẫn, cười nhạt:

"Thì sao? Ta còn gì để mất chứ? Bao năm qua ta chỉ một lòng nhớ nhung chàng. Nhưng... Không sao giờ thì khác rồi, phải không? Hoa Tư, ta cho chàng chọn, hoặc là thành thân với ta, hoặc là nhìn ta giết chết nữ tử này"

Đáy mắt Ngộ Tư ánh lên, sát khí vụt qua.

Tử Yên cười khẽ, nhắc nhở:

"Chàng đừng quên, giờ chẳng qua chàng cũng chỉ là một phàm nhân, chút ít đạo hạnh này, chàng đấu không lại ta"

Nói đoạn quát Thuồng luồng dưới chân một tiếng "đi"

Trời không còn mưa tầm tã mà tí tách rồi ngớt hẳn, sóng yên biển lặng, trời trên cao từng vầng mây trôi qua, nét u ám mới khắc trước giờ đã mất hẳn.

Ngộ Tư đứng giữa trời, sừng sững như một pho tượng thần cổ, sát khí chạy toàn thân, nét mặt trầm mặc. Trong gió sóng còn vọng lại tiếng chuông ngân nga:

"Ta biết chàng cao ngạo. Thật là muốn xem tấm chân tình của chàng đến đâu? Ngày mai Tử Yên thực mong chờ hôn lễ của chúng ta trên Tử Yên Sơn"

Tử Yên trước kia là một nữ tiên tử có tài hiếm hoi trên Cửu Trùng Thiên, thường trong coi việc tổ chức các yến tiệc cho Thiên Đình. Một lần nhìn thấy Hoa Tư Đế quân liền nhất kiến chung tình. Về sau gặp lại liền thẳng thừng bày tỏ nhưng lại bị từ chối. Bởi vậy mà đau khổ đọa tâm ma.

Giao long thấy Ngộ Tư phi xuống, ôm thất cầm huyền bên tay, vội vàng chạy đến chắp tay bái lễ:

"Hôm nay thật sự mang ơn đạo hữu. Tân Nam Hải Thần quân đang có việc trên Cửu Trùng Thiên nên không về kịp, Phi Thương phá Khúc Tinh Khóa mà ra, nếu không nhờ đạo hữu, Giao Thủy cũng không biết xoay sở làm sao. Thực tình cảm tạ"

Ngộ Tư chậm rãi trả lời:

"Cũng chỉ tiện đường ngang qua thôi, không cần khách khí" Nói xong phất tay áo bỏ đi. Rồi bỗng dừng lại:

"Khúc Tinh Khóa là có kẻ động tay chân mới phá nổi. Phi Thương thực chất cũng là do Tử Yên kích thích mới có ý vùng ra. Nay để nó xổng mất, cứu được nạn này nhưng sau chưa chắc cứu được. Chẳng hay binh mã Nam Hải có muốn trừ tiềm căn hậu họa về sau?"

Giao Thủy lại chắp tay cung kính, lòng thầm mến mộ vị đạo nhân pháp lực thâm hậu trước mặt:

"Xin cao nhân chỉ giáo"

Ngộ Tư hờ hững:

"Không biết tướng quân có dám cho ta mượn ít nhân lực?"

Giao Thủy thầm kinh ngạc, làm sao mà vị này lại biết mình là tướng quân? Quả là thâm sâu khó lường. Nhưng vẫn do dự:

"Điều này có chút khó khăn, bởi Nam Hải quân còn chưa về. Nên tại hạ..." Hắn ngập ngừng.

Ngộ Tư lại hờ hững thêm:

"Thực ra cũng chỉ là cho đẹp đội hình một chút. Tạo cái danh cho Nam Hải thôi"

Giao Thủy nghe vậy, lại thêm sùng bái sự thâm hậu của cao nhân, cuối cùng gật đầu cho quân sĩ đi sau tăng cường sĩ khí của Ngộ Tư.

Hôm sau, trên đỉnh Tử Yên sơn, vải đỏ giăng đầy trời. Tử Yên mặc hỉ bào đỏ thẫm, trang điểm như một tân nương đẹp đến động lòng. Nàng ta vuốt ve mặt Ngộ Ngạn:

"Thật không ngờ lại đẹp đến vậy? Hóa ra chàng chê ta xấu hơn ngươi sao? Vậy nếu ta dùng nước thánh làm hủy đi khuôn mặt này, hẳn chàng sẽ đau lòng lắm nhỉ?"

Ngạn Ngạn bị trói chặt, lại bị bùa chú làm tâm thái mơ hồ. Rõ ràng thấy sư thục trước mặt mà chạy mãi không đến, bắt cũng không được, gào lại càng không ra tiếng. Nàng tức giận ngồi bệt xuống đất mặc kệ cái bóng trước mặt.

Phía sau bức rèm, một giọng nói trầm thấp vang lên:

"Tử Yên, đừng quên những gì chúng ta đã giao ước" Những ngón tay thanh tú của hắn đang vân vê một cây trâm, miệng khẽ nhếch lên một vòng cung.

Tử Yên đứng thẳng dậy, chỉnh lại hỉ phục trên người:

"Tất nhiên ta không quên"

Đúng giữa trưa, Ngộ Tư ngồi trên một đóa bạch vân, bay lên đỉnh Tử Yên, phía sau là binh mã Nam Hải kéo thành đoàn lũ lượt mà ngay ngắn chỉnh tề.

Tử Yên thấy hắn không mặc ngân bào nữa, mà lại mặc một bộ hỉ bào đỏ thẫm.

Trong lòng vui mừng không thôi. Nàng ta cười xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng:

"Đế quân, chàng chấp nhận thành thân với Tử Yên? Thật làm thiếp vui mừng"

Ngộ Tư không liếc nàng ta một cái, thong thả đưa tay phẩy một chiếc lá nhỏ vương trên tóc. Lạnh nhạt:

"Tiểu Ngạn đâu?"

Tử Yên mặt biến sắc nhưng định thần lại, lên tiếng:

"Chỉ cần chàng và ta thành thân xong, ta sẽ thả nàng ta xuống núi"

Ngộ Tư vẫn hờ hững:

"Cũng được"

Nói đoạn vẫy tay bảo Giao Thủy:

“Hôm nay ta thành thân. Tướng quân cứ cho binh lính Nam Hải ăn uống no say"

Lại quay qua hỏi Tử Yên:

"Hẳn tiên tử cũng có làm tiệc mừng giúp ta chứ?"

Tử Yên đen mặt, tiệc mừng gì chứ? Nhưng dù sao Hoa Tư cũng đã chấp nhận, mời mấy tên lính quèn thì có là gì. Nàng ta gọi mấy yêu cây trên núi phân phó rồi quay lại mỉm cười :

"Tất nhiên thiếp đã chuẩn bị ổn thỏa"

Vậy là hôm đó, hôn lễ chưa diễn ra mà chúng tướng sĩ Nam Hải đã chén chú chén anh, uống đến mông cũng nở hoa. Giao Thủy đầu đầy hắc tuyến nhìn lũ binh lính y như đã chết đói từ lâu này.

Cuối cùng, ngồi đợi tiệc tàn, binh sĩ Nam Hải ăn no uống say, hân hoan chúc phúc rồi lại dẫn nhau đi về, Ngộ Tư mới đứng lên, chỉnh lại y phục:

"Dù sao tiểu Ngạn cũng gọi ta một tiếng sư thúc, hôn lễ của ta sao có thể thiếu nó"

Tử Yên chờ đợi đã lâu, nay lại nghe Ngộ Tư đòi hỏi, lòng chùng xuống nghiến răng:

"Chàng đang đùa giỡn ta sao?"

Ngộ Tư ngoảnh lại, trong sáng thốt ra:

"Đúng vậy. Hôn lễ của ta không thể thiếu Tiểu Ngạn, nhưng thiếu cô thì không sao! Không tiễn!"

Tử Yên tức đến nghiến răng, lật tung đống bàn trước mặt, trên trán ẩn hiện ấn kí đọa tiên. Nàng ta gầm lên:

"Thật không hổ là Hoa Tư Đế quân, bao năm người đời đúng thật là chưa được lĩnh giáo cái châm biếm sâu cay của chàng. Nhưng chàng cũng đừng quên, đây là đâu?"

Nói đoạn, hằng hà sa tơ lụa xung quanh đều lao vào cuốn lấy Ngộ Tư. Chàng ngồi xuống đất, giơ tay triệu một lá bùa. Là Phá chú, uy lực so với Phá chú năm xưa của Thiên Ngạn cũng không kém. Động Tử Yên nổ tung, đá bắn ra tứ phương.

Tử Yên bay theo Ngô Tư ra ngoài. Giọng hét lên:

"Ngươi còn định bao giờ mới ra giải vây giúp ta?"

Ngộ Tư bên kia thong thả đáp lời:

"Tất nhiên kẻ đó bỏ đi rồi! Còn ngươi...ta đã nói cái giá gánh không nổi"

Hôm ấy, không ai biết núi Tử Yên vì sao mà rung chuyển. Cũng không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Trên đỉnh núi, Tử Yên chết đến xác cũng không còn. Ngộ Tư nâng tay phủi bụi trên người, lấy từ trên cổ xuống một viên nguyên đan, bắt quyết triệu hồi. Bỗng chốc thấy Ngạn Ngạn đang u mê đứng trước mặt, ngơ ngác nhìn quanh, lại nhìn thấy trên người mình giá y đỏ thẫm, người sư thúc cũng mặc hỉ phục. Mới ngạc nhiên cất giọng hỏi:

"Sư thúc, người cứu được con ra rồi? Mà sao hôm nay chúng ta lại mặc đồ đẹp vậy?"

Ngộ Tư ho khẽ tựa tiếu phi tiếu đáp:

"À, có kẻ muốn cướp hôn lễ của ta. Thân là sư điệt, con nên giúp sư thúc bảo vệ trinh tiết của mình đến khi nào ta tìm được sư nương con mới phải"

Ngạn Ngạn trầm ngâm nghĩ rồi gật đầu, nghĩa khí:

"Đúng vậy, Ngạn Ngạn phải bảo vệ sư thúc"

Ngộ Tư cười, hai mắt lấp lánh:

"Vậy đi nào. Tạm thời con cứ làm tân nương thế chỗ vậy, tránh cho kẻ khác nhòm ngó"

Tiểu Ngạn nhỏ bé vỗ ngực hào sảng gật đầu cái rụp, quyết chí bảo vệ cái ghế cho sư nương tương lai.

Vậy là mùa nào đó, năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó trên đỉnh Tử Yên Sơn, có hai kẻ mặc giá y đỏ thẫm cúi đầu bái thiên địa, bái phu thê. Chỉ thiếu khoản bái cao đường và đưa vào động phòng. Dưới chân núi, gió thổi những cánh hoa tử đằng bé li ti bay khắp nơi. Hương hoa ngào ngạt, thấm cả vào đất, ấp ủ chút tình nồng vừa mới sinh sôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play