Thiên Ngạn không trả lời hắn, nàng không biết đối xử với hắn như thế nào? Là Hoa Tư Đế quân, là Tiểu Vũ hay là Chu Tam?
Chu Tam thấy Thiên Ngạn không nói gì, hắn tức giận, điểm huyệt nàng, rồi
hung hăng cúi xuống hôn thật sâu.Trước muôn dân bách tính cố quốc mình,
trước thảm cảnh nước mất nhà tan, hắn hôn nàng. Đây là muốn để nàng chịu muôn ngàn phỉ nhổ của thiên hạ phải không? Có phải Vũ Tần khi xưa cũng
vì thế mà chết. Có lẽ nàng không bị ả thứ phi nào hại, mà là bị chính
hắn giết cũng nên.
Thiên Ngạn thật không hiểu mình và vị Hoa Tư Đế quân tại Tích Bích Thành kia năm xưa ăn ở ra sao, mà lại được Ti
Mệnh viết cho mấy mệnh kiếp cẩu huyết như thế này.
Ấy vậy mà nàng sống được thêm hai năm nữa mới chết.
Hai năm này nàng thực sự hiểu rõ cái gì là Tình của Đế vương?
Sau khi Thục thua, Sở hoàng ngày càng yếu dần, ba tháng sau thì quy tiên.
Chu Tam đăng cơ, dưới sự phản đối của chúng quần thần, kiên quyết lập
Thiên Ngạn làm hậu, vị hoàng hậu duy nhất sống trong lãnh cung. Hậu
cung xưa ba ngàn giai nhân nhưng hậu cung Chu Tam lạ ở chỗ chỉ có mình
nàng, cô tịch mà yên tĩnh.
Thỉnh thoảng hắn đến lãnh cung,
nhìn nàng đang giặt đồ, hắn chau mày rồi vẫy tay bảo thái giám gì đó.
Lát sau vài vị công công ôm theo một cái giỏ đến, đặt bên cạnh nàng. Chu Tam không mặn , không nhạt nói : " Chẳng mấy khi thấy hoàng hậu có nhã hứng như vậy, tiện thể ta cũng có mấy bộ y phục, nàng giặt luôn đi"
Thiên ngạn tức tối, sống chết không chịu giặt, hắn lại nói : "Phí công công,
trẫm thấy chướng mắt với vườn bỉ ngạn đằng kia, mai cho người phá đi"
Vậy là tối đó, nàng ngồi xoa tay cả một đêm.
Lãnh cung hay phải nói cả cái hậu cung rộng lớn này, đến một cung nữ cũng
không có. Thiên Ngạn bị giam lỏng, không ai tiếp xúc, ngoại trừ Phí công công đưa thức ăn tới mỗi ngày.
Nàng cũng không quan tâm, rảnh
thì trồng hoa, không thì đọc sách, chán lại ngủ, đến bữa lại ăn. Hầu như cuộc sống đều đặn là như thế.
Cho đến một ngày, nàng nhận được
thánh chỉ, dọn tới Giao Nghi Cung của hoàng hậu. Đồng thời, Lãnh Vân
Khinh cũng được phong làm quý phi, lại thêm mấy vị phi tần khác khiến
hậu cung ngày nào náo nhiệt hẳn.
Chu Tam cũng không đến cung của
nàng quấy rầy, giờ lại có cung nữ thái giám dọn dẹp quét tước, Thiên
Ngạn trở về với cuộc sống nhàn rỗi trước kia.
Hôm nay, Tần phi
là con gái Tần Chương đến Giao Nghi cung, mang theo ít đồ ăn tự tay nàng ta làm, ý muốn dâng lên cho nàng ngự dùng. Thiên Ngạn giả vờ bệnh, nói
nàng ta để thức ăn lại rồi tiễn khách.
Tần phi vừa rời đi thì
Chu Tam đã đến. Lúc đó, Thiên Ngạn vẫn nằm trên giường giả ốm,
nàng nghe tiếng bước chân, tưởng Tần Diêu có việc gì quay lại, nên cứ
nhắm mắt nằm im. Chu Tam đến thấy Thiên Ngạn vẫn để đèn mà đã ngủ rồi,
hắn thổi nến, ngồi xuống bên giường.
Thiên Ngạn giật mình, nàng
ngửi thấy hơi rượu quyện trong mùi ngạn tử đằng, lại thấy đệm bên mình
võng xuống, mở mắt ra thấy đèn trong phòng đã tắt, mà Chu Tam đang ghé
sát mặt nàng, ánh trăng chiếu lên nửa khuôn mặt hắn, đẹp như một pho
tượng thần.
Thiên Ngạn nhích người định ngồi dậy. Chu Tam thấy
thế dùng hai tay ghì nàng xuống, hắn nhìn sâu vào mắt nàng rồi nhẹ
giọng: "Nàng là ai?"
Chu Tam nói tiếp: " Là ai mà khiến ta phải khổ sở như vậy? Từ bao giờ trong lòng ta lại có suy nghĩ muốn buông bỏ hết thảy chỉ đổi lại được nắm tay nàng đến đầu bạc răng long? Từ bao giờ..." Hơi rượu phả vào mặt Thiên
Ngạn. Nàng sợ hắn lại cưỡng hôn nàng nên không dám vọng động.
Chu Tam thấy tia cảnh giác lóe lên trong mắt nàng, hắn cười khẽ trở tay ôm
nàng vào ngực, miệng dán sát vào tai nàng thầm thì: "Để ta ôm nàng một
lúc thôi. Có lẽ đây cũng là lần cuối... không phải sợ"
Mấy hôm
nay, nghe nói trên triều bá quan văn võ đồng loạt dâng chiếu muốn phế
Thiên Ngạn, đưa Lãnh Quý phi lên làm hoàng hậu. Chu Tam trầm mặc không
nói gì, cuối cùng cũng đồng ý.
Chiếu chỉ ban xuống, Thiên Ngạn bị biếm làm thường dân, lại bị đuổi ra khỏi cung.
Thiên Ngạn trầm mặc ngồi nghĩ , mệnh yểu dù ở đâu cũng thế. Chỉ là làm sao
bảo vệ được Chu Tam đến khi nàng chết mới coi là giải mệnh. Suy đi tính
lại dọn vài bộ y phục xong, nàng vẫn đến thư phòng tìm hắn. Phí công
công đứng ngoài kinh ngạc, chạy vội vào bẩm báo.
Thiên Ngạn đứng trước long án, nhìn Chu Tam đang ngồi hững hờ. Hắn đưa mắt ý hỏi nàng muốn gì?
Thiên Ngạn kéo nửa viên nguyên đan đã xám xịt đang đeo trên cổ, để trước long án : " Chúng ta dù gì cũng là phu thê bao năm trời. Một ngày ân ái,
tình nghĩa không quên. Coi như đây là lễ vật ta tặng ngươi trước lúc
chia tay. Sau này bốn bể là nhà, không có duyên gặp lại, giữ lại chút
hồi ức cũng không sao. Viên ngọc này ngươi không đeo cũng được, chỉ cần
giữ bên cạnh là ta thấy mãn nguyện rồi"
Nói xong nàng xoay bước rời đi. Dù sao nguyên đan này cũng không phải vật phàm, bảo vệ hắn vài năm không khó.
Phí công công tiễn nàng đến cửa cung. Thiên Ngạn quay đầu nhìn lại phía sau, thở phào: "Hoàng cung, cuối cùng cũng thoát"
Phí Toàn đứng nhìn nàng chậm rãi bước đi, hắn khom lưng hành lễ rồi nói:
"Hoàng hậu, bệ hạ bảo nô tài chuyển cho người. Hai tay hắn nâng lên một
bức thư đưa đến trước mặt Thiên Ngạn, nàng thoáng sửng sốt rồi mở ra,
bên trong vỏn vẹn có hai dòng chữ: "Ta chắp cho nàng một đôi cánh, cứ
bay đến nơi nào mà nàng muốn. Khi nào mệt mỏi, muốn dừng lại, nàng có
thể đứng yên chờ ta chứ? Ta muốn, trong mắt nàng là hình bóng của ta"
Thiên Ngạn nhìn dòng chữ hồi lâu, có lẽ nếu nàng không nhớ gì, nàng cũng sẽ
như Vũ Tần kia mà yêu hắn. Nhưng nàng biết Vũ Tư hay Chu Tam cũng chỉ là một kiếp ngắn ngủi. Mà nàng vẫn còn nhớ cảm giác đau đớn khi một kiếm
kia xuyên qua trái tim mình.
Đúng vậy, Tình còn là "Đau"
Thiên hạ bao la rộng lớn mà lại không biết đâu là nhà.
Thiên Ngạn quay trở lại căn nhà gỗ ở chân núi Nam Vụ. Thiên Giang xanh ngắt,
phản chiếu vân vụ trên cao. Bỉ Ngạn cũng nở rồi. Nàng dọn dẹp, rồi ở hẳn tại đây. Nếu người ta vào núi ở ẩn thì Thiên Ngạn vào núi chờ ngày ứng
kiếp. Nàng đang suy nghĩ xem Ti Mệnh để nàng chết kiểu gì.
Thời gian thấm thoát cũng qua 3 tháng. Hôm nay, Thiên Ngạn có khách.
Là Lãnh Vân Khinh.
Nàng ngạc nhiên nhìn đoàn thị vệ bao vây căn nhà gỗ của mình. Thiên Ngạn đặt ly trà đang uống dở xuống bàn, cái gì đến cũng phải đến, nàng cười nói:
"Lãnh hoàng hậu hạ cố tới tận đây, ta thật không biết nên vui hay nên buồn"
Lãnh Vân Khinh liếc mắt nhìn một vòng non xanh nước biếc nơi đây, cuối cùng
dừng trên bộ y phục trắng Thiên Ngạn đang mặc, giễu cợt, giọng mất hẳn
vẻ ôn nhu hàng ngày: "Cũng từng là Công chúa nước Thục, cũng từng là
hoàng hậu Sở quốc, vậy mà cuối cùng lại sống hèn mọn như vậy, hẳn là
ngươi thấy nhục nhã chứ?”
Lãnh Vân Khinh cười lạnh, buông giọng: “Chết đến nơi rồi mà còn tỏ ra thanh
cao trước mặt bản cung sao? Hóa ra là dùng bộ dạng như vậy để quyến rũ
bệ hạ...đúng là ti tiện y như mẫu thân thấp hèn của ngươi”
Thiên
Ngạn chưa bao giờ gặp mẫu thân Vũ Tần, nhưng một người phụ nữ sinh ra
trong thời đại này, nào ai có thể chối từ ân sủng của hoàng đế. Cái tình của đế vương như ân trạch ban khắp muôn dân. Trong cơn mưa móc ấy, kẻ
nào giao ra trái tim mình thì kẻ đó thua.
Nàng cười nhạt, không
hờn không giận hỏi lại: “Vậy thì Lãnh hậu cũng nên học chút ít ti tiện
để bắt được chân tình của hoàng thượng chứ?”
Nàng ta nghe xong xám mặt, giận giữ kêu gào thị vệ giết nàng.
Thiên Ngạn thấy thật buồn cười. Đi một vòng cuối cũng Vũ Tần vẫn bị cung phi của Chu Tam giết sao?
Nàng không phản kháng, cũng không phản kháng nổi. Lãnh Vân Khinh chọn cho
nàng cách chết vô cùng thống khoái. Là cái cách mà lần nào cũng gặp, chỉ khác lần này là một đao xuyên tâm.
Thiên Ngạn chửi thầm. Kiếm,
tiễn, đao... vậy lần sau còn cái gì xuyên nốt qua tim nàng nữa? Chết mãi một kiểu thật vô cùng nhàm chán.
Nói thống khoái là bởi kiểu đau này nó vô vị đến mức có lẽ cơ thể nàng cũng chán chả buồn đau như mấy lần trước.
Ngã xuống!
Đao cắm trên ngực!
Máu chảy ra, thoi thóp dần rồi lặng đi.
Hôm nay ngày gì mà Mão Nhật Tinh Quân lại tỏa nắng chói mắt như vậy chứ.
Nàng toan nhắm mắt lại thì thấy có người đang lay mình, lay lấy lay để.
Giọng thì khàn khàn, nàng cố mở mắt ra. Nhìn giống Chu tam, không biết
có phải hắn không?
Thiên Ngạn nhớ chuyện xưa, mặc kệ là ai, mấp máy môi nói: “Nếu có ngày đi qua Vụ Ma Đài, nhất định phải mời đạo sĩ về trừ ma"
Trước khi mất đi ý thức, Thiên Ngạn nghe thấy một tiếng thét đầy thê lương,
như chất chứa muôn ngàn cay đắng, chua chát, như tiếng vọng từ ngàn cõi u linh dội về.
Mở mắt ra, hồn nàng đã ở U minh Điện, phía
trên lão Diêm Vương đang xụ mặt lầm bầm: “Sao lại không đúng, sao lại
không đúng nữa. Ti Mệnh chết tiệt không làm ăn nổi chuyện gì. Đã kể rõ
ràng như thế mà chép lại cũng không xong. Hừ còn dám cho tên tiểu tặc
Khương Kính kia chen mặt vô. Tức chết lão nhân ta mà”
Thiên Ngạn cau mày: “Khương Kính”
Diêm Vương vẫn nằm úp sấp trên bàn, ỉ ôi: “Đúng vậy, phán quan ngươi nói xem có tức không. Tiểu Thiên Ngạn đi đầu thai, mà tên Ti Mệnh kia còn dám
để một vai cho Khương Kính. Là cái tên huynh đệ tỉ muội gì gì đó. Thật
muốn phỉ nhổ mà”
Thiên Ngạn nhớ ra Vũ Hàn. Mặt đen lại, chẳng lẽ….
Thấy phán quan không nói gì, Diêm vương ngẳng đầu lên nhìn, rồi kinh ngạc
lăn từ trên bàn xuống: “Haha, Ngươi sao trở về rồi? Ta nói đùa chút
thôi”
Thấy Thiên Ngạn không nói gì, lão bỗng nghi hoặc hỏi: “Lần...lần này...không phải ngươi vẫn nhớ đấy chứ?”
Nàng gật đầu ra chiều đồng ý: “Ngoài ngài ra thì ai ta cũng nhớ rõ”
Diêm Vương tức tối: “Sao lại quên có mình ta chứ?” lại hậm hực: “Lần này
không cho ngươi uống nữa. Thật phí canh của địa phủ ta mà”
Vừa
dứt lời, không biết phán quan từ đâu chạy vào, kêu lớn: “Không xong rồi
Giới Chủ, Đế quân, ngài ấy...ngài ấy cũng xuống đây rồi”
Thiên
ngạn nhíu mi, nàng chết rồi, sao hồn của Hoa Tư lại quay về nhanh như
vậy. Nàng chạy đến cầu Nại hà, thấy một viên nguyên đan đang trôi nổi.
Là một viên chứ không phải nửa viên như khi nàng đưa Chu Tam.
Thiên Ngạn quay sang hỏi Diêm vương: “Nói cho ta biết Ti Mệnh viết gì?
Diêm Vương lắc đầu nguầy nguậy, ý bảo thiên cơ bất khả lộ.
Nàng lạnh mặt: “Ngươi nhìn rồi đấy, tàn hồn của Đế quân bỗng chốc quay lại,
nguyên đan đã lành nhưng lại không mang hình dáng nguyên thần mà chỉ là
một tàn hồn trôi nổi, có hậu quả gì…” Thiên Ngạn dừng lại cũng không nói tiếp. Nàng thấy có một lực hút, hút mình trực tiếp bay qua Vọng Hương
Đài rơi vào giếng đầu thai.
Diêm Vương vẫn còn đứng bên này bờ
Vong Xuyên, thấy Thiên Ngạn chẳng nói chẳng rằng đi mất. Lão kinh ngạc
không thôi, lập tức gọi Vong Mã bay thẳng đến Kiếp Vân điện tìm Ti Mệnh. Miệng không ngừng chửi rủa: “Tên khốn kiếp này lại giấu mình chuyện gì
đây mà!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT