Phía sau vang lên tiếng bước chân.

Hứa Đồng vừa nghe liền biết. Thanh âm này là từ Đường Tráng vọng lại.

Đường Tráng đến dừng lại bên người cô. Cô nghiêng đầu nhìn anh.

Trên người anh chỉ mặc một chiếc quần đùi, để lộ phần trên cơ thể rối rắm những hình xăm dữ tợn quấn lấy nhau trên da.

Khi Hứa Đồng nhìn anh, anh lặng lẽ đối cô nhíu mắt. Cô lập tức hiểu ra, tiện đà không nhịn được muốn bật cười.

Tên tiểu tử này càng ngày càng tà ác, cố ý không mặc áo mang hình xăm ra để dọa người.

Đường tráng giơ lên cánh tay, rất lưu loát khoác lên trên người Hứa Đồng, tà tà nhìn Chương Thực Đồng một phen cao thấp đánh giá xong chuyển lại Hứa Đồng bĩu môi, lười biếng nói: “Nha đầu, em càng ngày càng tốn thời gian, dài dòng lâu như vậy, không mệt sao? Trực tiếp bắt đầu không phải là xong rồi?”

Đường Tráng lại trừng hướng Chương Thực Đồng, lại nhìn ra phía cửa rồi đột nhiên trở nên không kiên nhẫn: “Tao muốn nói đứa mất dạy nào. Sáng sớm ăn no xong không biết làm gì, lại đi phá giấc ngủ của người khác?” Đưa tay hướng Hứa Đồng lay, thúc dục nói: “Anh nói em mau làm đi, nếu nói không xong, để anh động tay, là cô ta tàn đấy”

Đường Tráng nói xong, Hứa Đồng phốc xuy một tiếng cười đi ra. Tên này làm cho hắn đóng vai người tốt thì phí khí lực, nhưng nếu diễn vai ác nhân, căn bản không cần hóa trang, oanh trời oanh đất, trừng ai nấy run.

Chương Thực Đồng bị Đường Tráng dọa, cả người run rẩy, vươn tay chỉ vào Đường Tráng kêu to: “Anh ... Anh ... anh là lưu manh!!!” Lại chỉ hướng Hứa Đồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Hứa Đồng! Cô thật giỏi! Tôi thật sự là kinh bỉ cô! Trước kia cô không học giỏi, không ngờ được hiện tại so với trước kia càng trở nên xấu xa! Thật không biết mẹ cô dạy cô thế nào!”

Cô ta đang thao thao bất tuyệt, còn chưa có ý định dừng lại, Hứa Đồng đã lưu loát thẳng tay quăng cho cô ta một cái bạt tai.

Một tiếng “ba” kêu vang, bén nhọn chói tai

Hứa Đồng, xuất tay, lòng bàn tay có chút hơi hơi đau. Vừa rồi bàn tay kia, bởi vì mang theo tức giận mà khi đánh ra thêm vài phần khí lực.

Chương Thực Đồng che má, kinh ngạc nhìn Hứa Đồng, vẻ mặt không thể tin.

Cô ta rõ ràng tính ngăn cổ họng phun lệ khóc om sòm, lại bị ánh mắt Hứa Đồng làm cho kinh sợ, muốn động mà không dám.

Hứa Đồng trừng mắt, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, thanh âm vừa chậm vừa nặng nề: “Còn dám nói mẹ tôi một chữ, xem tôi như thế nào trừng trị cô! Tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là chân chính lưu manh!”

Chương Thực Đồng đỏ hồng mắt, vẻ mặt oán giận nhìn Hứa Đồng, lại nhìn Đường Tráng đứng cạnh, môi run run, nước mắt tràn mi mà ra, giống như bị oan, một bên khóc một bên dậm chân kêu to: “Hứa Đồng, cô không phải ỷ vào có chỗ dựa sao? Cô chờ đấy cho tôi, tôi sẽ không quên đâu, nhớ kĩ cô thiếu tôi một cái tát, chúng ta chờ xem!”

Hứa Đồng cười lạnh xem nàng, thanh sắc bất động, Đường Tráng cũng không thể nhìn được nữa tiến lên hai bước. Chương Thực Đồng sợ tới mức mặt đầy nước mắt nước mũi hét chói tai, sợ Đường Tráng thực sẽ lại đánh chính mình, lập tức quay đầu chạy ra khỏi sân.

Nhìn bộ dạng cô ta chạy trối chết, Hứa Đồng không khỏi cười ha ha.

“Tráng tử, anh xem anh đem Thực Đồng cô nương dọa chết rồi! Ha ha ha!”. Cô khoái chí trêu ghẹo nói.

Đường Tráng quay đầu lại xem cô, nói: “Cảm ơn, anh không phải là hù dọa. Anh thật sự chịu không nổi chỉ muốn đi chặt luôn hai tay cô ta!”

Hứa Đồng có chút bất ngờ. Đường Tráng luôn tự xưng không bao giờ đánh con gái, Chương Thực Đồng thiếu chút nữa buộc Đường Tráng phá vỡ chính nguyên tắc mình đặt ra, quả thực là có bản lĩnh a.

Nhìn phía cửa, Hứa Đồng cười khuẩy nói: “Tráng tử, anh nói xem cô ta có ý tứ gì, là buổi sáng nhàn rỗi đi?”

Đường Tráng vỗ vỗ vai cô, âm trầm nói: “Nha đầu, về sau cô ta có đến càn quấy, em cứ đánh gẫy răng cô ta, không cần do dự, anh cho em chỗ dựa!”

Hứa Đồng dùng sức gật đầu một cái, cười tươi, trên mặt tràn ngập ấm áp.

●︶︶●

Ăn sáng xong, Hứa Đồng hỏi Đường Tráng: “em đi tìm Dương Dương chơi, anh có đi không?”

Đường Tráng nhún vai bàng quang: “Không đi! đừng có nói chuyện cô ta trước mặt anh, anh đã cho cô ta bay! tìm cô ta? quên đi!”

Hứa Đồng nhìn không được khinh bỉ nói: “Được, muốn giả bộ liền cứ giả bộ đi. Với anh có thể buông người ta sao? Cũng được, quên đi, anh chính mình tự biết. Bất quá, đồng chí Đường Tráng, em nghĩ em hẳn là chân thành nhắc nhở anh một câu, đầu năm nay, người ta mốt yêu sét đánh, nếu không sợ quá muộn, vẫn là hãy thu lại cái vẻ mặt ấy đi.”

Đường Tráng thập phần không bình tĩnh ném một chiếc dép trên chân về phía Hứa Đồng. Hứa Đồng nhanh nhẹn tránh được, một đường sung sướng xuất môn.

●︶︶●

Hai năm trước Hứa Đồng thông qua Đường Tráng biết Dương Dương. Hai người tính cách hợp nhau, từ đó về sau trở thành bạn tốt. Dương Dương làm việc ở một sân Gôn quý tộc, Hứa Đồng thường xuyên qua đây tìm cô tán gẫu.

Vào sân bóng, trải qua mấy đường, cuối cùng Hứa Đồng cũng tìm được Dương Dương

Dương Dương đang bồi ở bên một đám khách. Thoáng nhìn thấy Hứa Đồng, cô liền nhẹ nhàng kêu một người bạn làm cùng thay vị trí, lặng lẽ đi ra.

Hứa Đồng lôi kéo tay Dương Dương nói: “Ta tối hôm qua chơi mạt chược thắng lão Đường Tráng nhiều tiền, ngươi mau làm bộ đau bụng về sớm một chút, hai ta cùng nhau đập phá!” Dương Dương lại tỏ bộ mặt khó xử: “Đồng Đồng, chỉ sợ không được. Hôm nay có vài vị đại gia đến đây tiêu khiển, đều là hàng siêu cấp, rất khó hầu hạ, ta chỉ sợ không về sớm được!”

Hứa Đồng tò mò xem, tưởng chiêm ngưỡng một chút cái gọi là “hàng siêu cấp”. Tầm mắt lưu động bỗng thoáng nhìn thấy một người có vẻ quen mắt. Cô một mặt theo dõi tiếp, một mặt không chút để ý đáp lại Dương Dương “Không có việc gì, ngươi nếu không trốn được thì để hôm sau chúng ta đi vậy”. Thu hồi tầm mắt, cô không nhịn được hỏi: “Dương Dương, bên kia, cái người mặc bộ thể thao màu trắng, là ai a? Hình như ta có gặp qua.”

Dương Dương quay đầu nhìn thoáng qua, chờ cô lại quay đến, một ngụm nhìn Hứa Đồng phỉ báng: “Phi! Háo sắc, người ta vừa về nước không bao lâu, làm sao mà ngươi nhìn thấy anh ta được? Ngươi không cần vì bộ dáng người ta đẹp mắt liền nói chính mình gặp qua a, ây, ta sẽ cảm thấy thẹn thùng thay cho ngươi a!” Giây lát sau trên mặt lại nở rộ xuân ý, dạo dạt tươi cười, hưng phấn nói: “Cơ mà, tên đó bộ dạng siêu đẹp trai có phải hay không? Cũng khó trách khiến ngươi háo sắc a, ở đây cũng có rất nhiều cô mê anh ta đi! Anh ta tên là Cố Thần, đã đẹp trai, lại có của, người thừa kế của tập đoàn Bản thị nổi tiếng, vừa mới về nước không bao lâu. Dạo này anh ta thường xuyên đến nơi này chơi bóng, đồng hành không phải phú thương thì cũng là chính khách, đều đối với anh ta rất khách khí a. Mỗi lần anh ta xuất hiện đều làm cho bạn cảm thấy, oa~! Trước mắt sáng ngời a! Thực không phải là đẹp trai bình thường!”

Nói đến chỗ này, Dương Dương dừng lại bộ dạng háo sắc nuốt nước miếng: “Người này vô luận là ở đàm phán làm ăn hay là đối với phái nữ mà nói, đều cực kì có mị lực, nghe nói anh ta có thể làm cho những người tiếp xúc với mình mê muội, bất luận nam nữ. Người này ứng xử cường thế hơn người, rất cao tay, nghe nói hắn từng phát ngôn một câu: “Người đàn ông là chúa tể của tất cả, sự nghiệp, tương lai, phụ nữ cùng với tình yêu”. Dừng một chút, Dương Dương động mắt nói, “Ta nói với ngươi nha, anh ta mỗi lần đến đều mang theo bạn gái khác nhau, này thì xinh đẹp, này thì ôn nhu khả ái, các cô này đối với hắn như chim nhỏ nép vào người ngàn ưng trăm thuận! Chậc chậc, đầu năm nay thực bó tay, người đã đẹp trai, tất cả mọi thứ lại như đều nạm vàng, ây, sung sướng tưởng chắn đều không được!”

Hứa Đồng bất động thanh sắc gật đầu.

Cố Thần.

Thật trùng hợp, nếu cô nhớ không lầm, lúc trước Chương Thực Đồng đối làm nũng trong điện thoại kêu, chính là cái tên này.

Càng trùng hợp là, cô ngày đó đi đưa vòi nước gặp được, người đàn ông đó cũng chính là người kêu Cố Thần đây.

●︶︶●

Nhìn Dương Dương tướng háo sắc, Hứa Đồng nhịn không được trêu chọc: “Ai, đại cô nương, kính nhờ ngươi thu cái ánh mắt, đừng như vậy trơ tráo! Còn dám nói ta mê giai a, ngươi xem ra ngươi còn hơn gấp bội phần đi!” Khinh bỉ qua đi, cô bỗng nhiên lại nịnh nọt cười rộ lên, nhìn qua mặt Dương Dương, chớp chớp nói: “Kỳ thật là, Tráng tử nhà chúng tôi cũng rất đẹp trai! phóng túng, có mấy người trẻ tuổi so với hắn rắn rỏi a? Bạn xem xem cơ thể hắn cũng thật mất hồn a....?

Dương Dương lập tức đánh gãy cô: “Đừng nói đến hắn với ta! Ngươi cũng đừng ở trước mặt ta nói tốt cho hắn, vô dụng! Hắn nếu không hoàn toàn bỏ hẳn ra ngoài phất cờ hoa hoa thảo thảo, ta cả đời cùng sẽ không thể nào thấy hắn tốt!”

Hứa Đồng thấy cô nhan sắc đại biến, chạy nhanh nói chêm sang chuyện khác.

●︶︶●

Tạm biệt Dương Dương sau, Hứa Đồng quyết định trở về cửa hàng.

Cô vừa vào nhà, thấy không có khách, chỉ thấy Đường Hưng Bang một người ngồi trên sô fa cau có hút thuốc.

Đã thật lâu Hứa Đồng không nhìn đến Đường Hưng Bang nhíu mày. Cô nhẹ nhàng đi qua, ngồi xổm bên chân ông, “Chú Đường, chú có gì không vui sao?”

Đường Hưng Bang nhấc tay xoa đầu cô, thở dài, tràn ngập lo âu nói: “Nghe nói có người muốn phá bỏ Lão Nhai.”

Hứa Đồng lập tức cả kinh, “Tin tức này chuẩn sao?” Lão Nhai là nơi cô cùng Đường Hưng Bang Đường Tráng ba người sinh sống, nếu thật sự bị phá bỏ, thì tiền đền bù đừng nói không đủ bù lại việc Đường Tráng sạt nghiệp, chính nói đến việc đi nơi khác mở lại cửa hàng Ngũ Kim cũng không đủ.

“Đợt giải phóng mặt bằng này, hao tài tốn của, lại có chính phủ bảo hộ, ai lại có thế lực lớn như vậy?”

Đường Hưng Bang nhu nhu thái dương, “Vừa mới có một vị khách quen lại đây mua mấy thứ nói cho chú biết. Ông ta nói chủ tịch công ty ông ta thực hiện hạng mục này”

Hứa Đồng nhíu mày nói: “Khu Lão Nhai này, chính phủ vẫn đang gắt gao giữ lấy, hiện tại không ai có thể từ trong tay chính phủ lấy đi, người này quả rất mạnh”

Đường Hưng Bang nói: “Người kia nói chủ tịch bọn họ trước kia ở nước ngoài, rất lợi hại, còn được lên cả tạp chí lớn, được bầu là nhà kinh tế trẻ toàn cầu, gần đây vừa về nước để tiếp nhận tập đoàn của gia tộc, tên hình như kêu là cái gì ... Cố Thần.”

Hứa Đồng giật mình đứng lên.

Gần đây vài ngày, đây đã là lần thứ 3 cô được nghe đến cái tên Cố Thần này.

●︶︶●

Đường Hưng Bang dặn dò Hứa Đồng, chuyện này tạm thời không cần nói cho Đường Tráng. Hứa Đồng biết ông lo lắng Đường Tráng sẽ mang theo người đi gây sự, vì thế liền gật đầu đồng ý.

Vài ngày về sau, ngoài ý muốn, cô nhận được điện thoại của Chương Thực Đồng.

Trong điện thoại, Chương Thực Đồng thập phần đắc ý dùng giọng điệu kiêu ngạo với cô nói: “Hứa Đồng, tôi muốn nói cho cô một việc, chỗ Lão Nhai cô ở kia sẽ bị giải tỏa, cô cùng cái tên tiểu lưu manh kia, các người sẽ không còn chỗ ở! Hừ, nhà còn không có, tôi xem cô còn có thể lấy cái gì kiêu ngạo!”

Nghe thế Hứa Đồng mới chợt hiểu. Nguyên lai người khởi xướng việc giải tỏa Lão Nhai là ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play