Tôi ghét nhất là đi học. Không phải tôi không có tinh thần cầu tiến
mà là tôi cảm thấy trường học quá ồn ào, rất đơn giản, tự mình học cho
xong.
Chính là mẹ già nói, thần đồng và thiên tài đều vất vả, tính cách của bọn họ thường rất vặn vẹo, lúc trẻ tuổi vấp váp chuyện yêu đương thường chơi trò tự sát, con của mẹ già chung quy lại vẫn nên là người bình
thường thì hơn. Cho nên mẹ già thề sống chết quẳng tôi đến trường học,
thề sống chết quẳng tôi vào quần chúng, thề sống chết ép tôi thành một
cô gái bình thường như con nhà quần chúng, chứ không phải thiên kim trí
tuệ của gia đình đại gia.
Nhớ rõ năm sáu tuổi, tôi đã tự học ba năm chương trình tiểu học,
chính mẹ già nhất định bắt tôi vào trường tiểu học, học lại từ lớp một.
Bi kịch. Trời biết tôi không thích đến trường cỡ nào!
Lớp một a! Lớp một ngu ngốc a! Cùng với việc mỗi ngày đối diện với
một đám nhóc nước mắt nước mũi bẩn thỉu tùm lum, thà tôi ở nhà chơi với
Cố Phong còn hơn.
Lại nói tiếp, khi đó Cố Phong mới ba tuổi. Bụ bẫm xinh xắn, đáng
thương nhìn tôi kêu chị, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, tôi đi, nó xiêu
xiêu vẹo vẹo đi phía sau, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo tôi, vẫn kêu to chị, chị, ôi, thật sự phiền chết mất!
Khi đó tôi chỉ muốn ở nhà bắt nạt nó, thật không muốn phải đến
trường. Tôi biết ba tôi cưng tôi, tôi chỉ cần ôm đùi ba làm nũng kêu to, cái gì ba cũng chịu. Vì thế không muốn đi học, tôi và ba tôi thông
đồng, nghĩ biện pháp đối phó với mẹ già.
Vài ngày liên tục, tôi trà không uống cơm không ăn, đêm không ngủ,
mỗi ngày đều mang bộ mặt thảm sầu ngồi nhìn ra cửa sổ. Đúng, là tôi dùng hành động tuyệt thực vĩ đại để thu hút sự chú ý của mẹ già, khiến cho
mẹ già đối với việc tôi không muốn đến trường sẽ đưa một sự thỏa hiệp
nào đó.
Nhưng kỳ tuyệt thực này của tôi lại làm cho Cố Phong hai tuổi lo đến
mức cuống quýt cả lên. Mỗi ngày nó đều bưng bát cơm đến trước mặt tôi
lanh lảnh kêu:
Nhìn nó như con búp bê, tôi cảm thấy ngứa tay. Thật muốn véo cho
khuôn mặt kia một cái a a a a a. Mẹ già thấy kì quặc hỏi tôi làm sao
vậy, tôi nói tôi rất đau lòng. Tôi nhớ rõ mẹ già thất đức lập tức hét
lên:
– “Mày nhóc con sáu tuổi, biết cái gì kêu là đau lòng? Đừng có dở
trò, ăn cơm ngủ nghê cho tử tế, đừng có suốt ngày dùng quần giúp mẹ lau
cửa sổ. Mày nhìn mày xem, làm em mày sợ đến mức cuống quýt, mới ba tuổi
đã có nếp nhăn trên trán. Đi thôi Tiểu Phong, đừng để ý đến chị con, mẹ
đưa con đi ăn cơm.”
Mẹ già sao có thể như vậy.? Đúng thời khắc mấu chốt, đúng là thằng em trai tôi đã mất công chịu đựng bao lâu nay. Nó nói thế nào cũng không
chịu đi với mẹ già, cố gắng hết sức đẩy mẹ già tránh ra. Tốt lắm, tốt
lắm, thực ra nó cũng có lúc anh dũng bất khuất. Sau đó nó giơ cánh tay
ra trước mặt tôi, hai cánh tay ngắn tũn ôm chặt lấy tôi, cố gắng ôm vào
lòng, quay đầu lại nói với mẹ:
– “Con phải cùng chị đau lòng. Con không cơm cơm.”
Ôi mẹ của tôi ơi, thì ra nó còn có mặt này nữa. Nhưng mà được nó ôm
trong lòng cũng cảm thấy ấm áp…. Trong nháy mắt tôi có chút thoải mái:
Nó chỉ có một thứ dài hơn mà thôi, trừ bỏ cái bộ phận này, kỳ thật, cùng em gái tri kỷ cũng chẳng có gì khác nhau.
Cha già lúc này đi đến nhập vai. Biểu tình của ba ra chiều vô cùng
đắn đo suy nghĩ, nhìn hai đứa con của mình xong quay sang nhìn vợ đại
nhân nói:
Mẹ già cũng không hề bị lung lạc, ý chí cực kỳ sắt đá, “Đừng cho là
tôi không biết trong đầu anh đang tính cái gì? Anh thông đồng với con
ranh này được lắm. Hừ, xem lại biểu tình của anh xem giả tạo đến cỡ
nào?”
Sau đó quay đầu nhìn tôi:
– “Đồng chí Cố Phán, tôi phải thông báo cho đồng chí một sự kiện: Từ
hôm nay trở đi tôi sẽ phong tỏa ba của đồng chí, sự kiện tủ lạnh nửa đêm bị trộm đồ ăn sẽ không bao giờ xảy ra. Cho nên, nếu đồng chí muốn yên
chuyện, bây giờ tốt nhất nên theo tôi đi ăn cơm.”
Nói xong duỗi tay ra ôm Cố Phong:
– “Tiểu Phong, cùng mẹ đi ăn cơm thôi!”
Tiểu Phong lại không ngừng lắc đầu với mẹ:
– “Chị cơm cơm, Tiểu Phong mới cơm cơm.”
Bé ngoan, thời điểm mấu chốt hành động tốt lắm. Không giống cha già
thối của tôi, sau khi ném cho tôi ánh mắt bất lực, liền bị mẹ già kéo
như cẩu đến nhà ăn. Xùy, đàn ông không có lập trường! Thê nô! Tôi quyết
định ba ngày sẽ không để ý đến ông ấy.
Sau đó tôi lại nghe được một chuỗi những tiếng sôi… Mà những tiếng
sôi này còn chưa dứt thì một chuỗi tiếng sôi khác lại vang lên. Sôi bụng liên hoàn réo. Đói khát đến cỡ nào mới có thể đạt đến cảnh giới này a…. Tôi đối diện với Cố Phong. Tôi nói:
– “Tiểu Phong, bụng mi kêu, phiền quá, mau bảo nó không được kêu nữa.”
Kêu thế này làm bụng tôi ngày càng đói. Tiểu Phong đáng thương ngửa đầu ôm tôi, mềm oặt nói:
– “Chị, là bụng chị kêu…”
Tôi… Lỗ tai nó sao có thể thính như vậy a? Sau đó Tiểu Phong giúp tôi mang một đĩa đồ ăn. Bảo mẫu, cha già, mẹ già trong nhà ai cũng không để ý đến thằng nhóc hai tuổi, thật là một công cụ đắc lực!
Sau đó tôi phát hiện khuôn mặt bụ bẫm hồng hào của Cố Phong bắt đầu
dần trắng bệch, ngày hôm sau càng trắng bệch, hôm thứ ba đã biến thành
xám ngắt… Mẹ già cực kỳ ngạc nhiên:
– “Cố Phán tuyệt thực, sắc mặt chẳng những không kém, ngược lại ngày
càng hồng hào, nhưng Tiểu Phong bữa nào cũng cơm nước đầy đủ, sao sắc
mặt càng ngày càng thảm thế này?”
Mẹ già gọi bảo mẫu chăm sóc Tiểu Phong vào phòng nghiêm khắc hỏi:
– “Tiểu Phong làm sao vậy? Có ăn cơm đúng bữa hay không? Tại sao bộ dáng như sắp ngất thế?”
Bảo mẫu run rẩy, bà ấy nói cho mẹ già, Tiểu Phong mấy ngày nay sống
chết không cho đút cơm, nói phải tự mình ăn, mỗi ngày đến bữa cơm đều
đẩy bà ấy ra khỏi phòng. Bà ấy run rẩy cam đoan mình tuyệt đối không cho Tiểu Phong ăn thứ bậy bạ gì, sắc mặt nó xám ngắt như vậy khẳng định
không liên quan đến bà ấy.
Mẹ già cảm thấy bà ấy quả thực là người đơn thuần, đơn thuần đến mức
đầu óc cũng bị giản lược, vì vậy cảm thấy vẫn nên đi tìm một người thông minh hơn chăm sóc con trai mình mới được, vì vậy hôm sau trả tiền lương thôi việc… Sau đó mẹ già lại ôm Tiểu Phong lung lay như sắp đổ vào
trong ngực, cực kỳ dịu dàng hỏi:
– “Tiểu Phong, có phải con đem cơm cho chị ăn?”
Thì ra đồ ăn này không phải nó lấy trộm, mà là đồ ăn của nó. Trái tim của một cô bé sáu tuổi như tôi bỗng khiếp sợ. Tiểu Phong đáng thương
gật đầu. Mẹ già trừng mắt hướng về phía tôi, đáng sợ như cọp cái:
– “Cố Phán! Cô nhìn xem em trai cô đói đến mức nào? Là cô tuyệt thực
hay là nó tuyệt thực? Một người tuyệt thực một người chịu. Cô nghĩ muốn
hại chết em trai cô sao?”
Oa…… Mẹ già nổi giận… rất đáng sợ đó! Lúc này, một giọng nói lí nhí lại vang lên.
– “Mẹ….”
Tôi dò dẫm ngẩng đầu lên, là Cố Phong dùng cánh tay nhỏ bé níu lấy áo mẹ, mở to hai mắt ướt sũng cầu xin:
– “Đừng mắng chị! Đừng mắng chị!”
Ây dô, lòng tôi mềm oặt… Huống chi là mẹ già…. Mẹ già lập tức lại hiền lành trở lại.
– “Tiểu Phong, mẹ đưa con đi ăn cơm nhé? Ăn no có thể mau chóng trưởng thành. Đến lúc đó có thể cao hơn chị Phán Phán.”
Mẹ già dỗ liên tục, vừa khuyên lại vừa lừa. Xùy! Muốn cao hơn tôi?
Còn khuya! Chiêu này của mẹ già chỉ lừa đứa trẻ ranh không biết gì
thôi…..
Mẹ già hiếm khi hiền lành được như vậy, đáng tiếc đồng chí Cố Tiểu
Phong không hề nể mặt chút nào. Nó lắc đầu quầy quậy với mẹ già:
– “Mẹ, con không cơm cơm! Chị cơm cơm con mới cơm cơm!”
Dường như tôi nhìn thấy mẹ già đầu đầy hắc tuyến……….. Sau đó dường như mẹ già có chút nóng nảy:
– “Tiểu Phong ngoan, con đang yếu, phải ăn cơm đúng bữa mới được nha.”
Nhìn thấy thằng bé bộ dáng như sắp té xỉu, cuối cùng mẹ già đành phải nói:
– “Tiểu Phong ngoan, chỉ cần con chịu ăn cơm, việc gì mẹ cũng đồng ý, được không?”
Thằng bé Cố Phong lập tức mở lớn hai mắt, nhìn thấy mẹ già liền ngập ngừng nói:
– “Mẹ nói phải giữ lời! Mẹ không được bắt chị đến trường. Chị ở nhà
với Tiểu Phong. Mẹ phải đồng ý khi nào chị muốn đến trường mới đưa chị
đến trường, được không? Tiểu Phong đói lắm….”
Tôi nghiêm trọng hoài nghi tên tiểu tử này không phải một thằng ngu cam chịu, mà trong bụng nó có cả mớ giun đũa phúc hắc!!!!
●︶3︶●
Mẹ già tuy rằng giảo hoạt, nhưng vẫn có một vài điểm tốt, nói lời giữ lời. Vì để đứa con không vì đói bụng mà chết lả, đành phải đồng ý với
nó. Vì thế tôi ở nhà tiêu dao đến tầm tám tuổi. Ha ha ha!
Sáu tháng cuối năm tôi tám tuổi, mẹ già nói tôi ở nhà sẽ thành gái lỡ thì. Sau đó không để ý đến ánh mắt ai oán của tôi, cực kỳ vô tình vô
nghĩa quẳng tôi vào trường tiểu học.
Một năm đó, Cố Phong mỗi ngày ở nhà đều ôm đùi mẹ già năn nỉ:
– “Mẹ, con muốn đi học! Mẹ cho con đi học tiểu học đi! Con năm tuổi, có thể đi học rồi! Mẹ, Tiểu Phong muốn cùng chị đi học!”
Mẹ già thiếu chút nữa bị con trai làm cho tai bị điếc. Tuy nhiên vẫn
sống chết không đồng ý. Mẹ già nói, chị em kém nhau ba tuổi, lại học
cùng lớp, tình huống này rất quái dị, mẹ già sợ người ngoài nghi ngờ con gái mình thiểu năng…
Một năm đó, Tiểu Phong cũng thật đàu lòng là đau lòng, ha ha! Nhưng
cũng may, nó không đau lòng lâu lắm, lỗ tai của mẹ già đã được giải
phóng. Năm thứ hai, tôi chín tuổi, vào học lớp hai. Thằng nhóc Cố Phong
sáu tuổi, vào tiểu học, học lớp một.
Mẹ già chưa bao giờ đến trường đón chúng tôi. Mẹ già nói cảm thấy bị
sỉ nhục, bởi vì khuê nữ chín tuổi của mình suýt chút nữa cùng một thằng
bé sáu tuổi học cùng lớp….
Cứ như vậy, tôi học hết cấp một, Cố Phong học lớp năm. Lúc tôi học
cao nhất, Cố Phong bắt đầu học cấp III. Năm nay tôi mười tám tuổi, học
cấp ba. Mà Cố Phong kia mới đi học mười năm, lại học lớp 11…………….
Lúc bắt đầu học cao nhất, bởi vì mặt tôi nhìn ngây, bạn bè không biết nên cũng nghĩ tôi bằng tuổi. Tôi mỗi ngày giả ngơ đến cực kỳ vui vẻ như đi diễn nhạc kịch vậy. Sau đó Cố Phong cũng đến học Trung học.
Cái tên đáng giận này, không vài ngày đã làm lộ gốc gác của tôi. Nghe nói trong ban bọn họ có mấy nam sinh có ý đối với tôi, ủy thác cho cậu
ta mang thư tỏ tình đến. Bản thân tôi tỏ ý rất muốn thử một lần, xem mùi vị yêu đương ảo mộng kia ra sao? Cái chính là tên nhóc con Cố Phong
đáng chết, lại phá hoại duyên hoa đào của tôi. Cậu ta trực tiếp nói
thẳng với bọn họ:
– “Đừng hồ đồ, các cậu không hợp với chị tôi, thực ra chị tôi đã già rồi.”
Tôi tuổi như vậy đã tính là già? Đáng giận! Tôi quyết định trả thù
cậu ta!!! Chờ xem! Nếu có nữ sinh nào thích cậu ta, tôi nhất định TRĂM
PHƯƠNG NGÀN KẾ PHÁ NGANG!!!!!
~ END ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT