Ai nấy giật mình một cái sau đó đứng dậy đi về. Hôm nay thế là đủ rồi, đâu phải ai cũng mạnh mẽ như nó, ít nhất nó cũng không muốn vào bên trong đó thêm lần nữa.
Đợi đến khi mọi người về hết, nó quay người đi vào thẳng
vào trong phòng mình. Thấy nó chưa về biệt thự mà lại ở lại
đây, hắn cũng xoay người đi vào phòng nó. Chỉ thấy nó không
nói không rằng mở máy tính làm gì đó.
Nói xong không đợi nó trả lời, liền ôm nó ngã xuống giường. Chưa kịp làm gì, điện thoại trong túi đã reo. Hắn bực mình
thả nó ra, tay mò túi mà lấy điện thoại. Cũng chẳng quan tâm
là ai gọi, hắn bắt máy. Cho đến khi nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, hắn mới giật mình.
– Chào anh, Ken.
Hắn nghi ngại:
– Trần Gia Nhi?
Người bên kia bật cười một cái nói:
– Ít nhất thì anh vẫn chưa quên em. Em rất vui vì điều đó nhưng bây giờ mong anh gọi em là P.
Nó nghe cô ta nói, lòng tự nhiên muốn cười. Gì mà anh vẫn
chưa quên em, em rất vui vì điều đó… buồn cười chết mất! Nếu
khi nãy nó không nghe giọng mà nhận ra đó là ai mà nhắc nhở
thì chắc bây giờ đến cái tên khi nãy hắn nói rra hắn cũng
chẳng nhớ.
Hắn nói:
– Cô có chuyện gì?
P im lặng một chút xong rồi lên tiếng:
– Em muốn gặp anh, được không? Em có chuyện muốn nói.
– Tôi và cô có gì để nói? Tôi tưởng chúng ta vốn dĩ là người xa lạ?
P im lặng.
Hắn nói tiếp:
– Xin lỗi nhưng làm ơn nói nhanh dùm cho.
Hắn đã không còn kiên nhẫn được nữa rồi! Ai mướn cô ta dám phá hỏng chuyện vui của hắn?
– Có phải… anh muốn nhớ lại quá khứ hay không? Anh muốn biết lí do tại sao anh lại mất trí nhớ?
Hắn khựng lại, bao năm qua tìm hiểu rất nhiều chuyện về sự
việc đó nhưng không một ai nói với hắn, hắn cũng chẳng thể
tìm được gì. CHo đến bây giờ, cho dù đã tìm thấy nó đi chăng
nữa, hắn vẫn muốn biết lí do tại sao hắn lại mất trí nhớ.
Thấy hắn im lặng, cô ta cười khẽ rồi nói:
– Ba giờ chiều ngày mai, em sẽ gặp anh trong rừng, trước căn nhà gỗ.
Sau khi thấy hắn cúp máy, nó hỏi:
– Sao thế anh, cô ta nói gì?
Khi nãy lúc quan trọng cô ta lại nói quá nhỏ, nó căn bản
không thể nghe thấy gì, vì vậy nên bây giờ nó rất tò mò.
Hắn im lặng một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nó, nở nụ cười dịu dàng rồi xoa đầu nó nói:
– Không có gì, chúng ta đi ngủ thôi.
Nói xong, ôm nó lên giường đi ngủ.
Ôm nó thật chặt trong lòng, hắn nhìn ra khoảng không vô định
ngoài cửa sổ. Nhi à, anh muốn biết lí do anh lại lạc mất em.
Là do em hay do anh?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT