Tựa đầu vào chiếc sofa êm ái, nửa người lọt thỏm trong đó, Vạn Tình híp đôi mắt hoa đào như thể đang có chút ưu tư, đôi chân trần mảnh khảnh đung đa đung đưa trong không khí.
“Aiii…” Ngẩn ngơ nửa ngày, thở dài một tiếng rõ nặng nề, đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen thẳng đến thắt lưng của mình, chàng trai ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường kim đã điểm đúng 11 giờ. Cái lão Hắc Dạ đáng ghét kia đến lúc này còn chưa chịu ló mặt, không phải lại chạy đi “ăn phở” rồi đấy chứ?
Hừm__ ____
Coi Vạn Tình y là thằng mù hở? Cứ trông ánh mắt mờ ám của Alexandra và Howard nhìn Hắc Dạ đi. Mặc cho bọn họ cực lực kiềm chế sự tiếp xúc thân thể đến cỡ nào cũng che giấu sao nổi mùi gian tình nồng nặc xộc ra không ngớt chứ. Gì thì gì y đã lớn tướng vậy rồi, không ngây ngô đến nỗi nghĩ rằng Hắc Dạ và hai thằng cha kia suốt hai tháng trời ở đây chỉ lo công việc đơn thuần, làm những chuyện trong sáng thôi nhé.
Không được! Không được! Còn tiếp tục thế này nữa thì đại thiếu gia Vạn Tình vạn thế phong tình y chẳng phải có hai cái sừng to tổ bố lù lù trên đầu hay sao?
Mắt bắn ra hai đường ánh sáng sắc lẻm, chàng trai bật thẳng khỏi ghế sofa, xỏ đôi dép lông nhung màu xanh vào, duyên dáng thướt tha bước ra ngoài cửa. Y dứt khoát phải bóp chết hết thảy mọi gian tình ngay từ thưở còn trong nôi, quyết không thể để mặc cho bọn họ bén rễ nảy mần rồi kết trái được.
Khoác áo ngủ tơ tằm vào, Vạn Tình vừa bước ra khỏi cửa phòng đã đụng ngay phải người quen, sợ giật bắn cả mình mà phải thoái lui ba bước.
“Ồ, Wallace! Anh có đến lộn phòng không đấy? Đằng này là phòng tôi, của anh đằng kia kìa.” Vạn Tình chỉ chỉ sang bên cạnh, y và Wallace là hàng xóm sát vách.
“Tình Nhi à —— ”
Wallace vừa mới mở miệng đã khiến cho toàn thân Vạn Tình sởn hết cả gai ốc lên, vội nạt lại: “Đừng…đừng có gọi tôi như vậy. Dù thế nào tôi cũng là đàn ông 100% nhá, đừng có mà gọi bằng cái tên tởm như vậy.”
“Được rồi, không quan trọng, tôi đến tìm cậu đâu phải để lằng nhằng dăm ba cái chuyện xưng hô này chứ.” Wallace cảnh giác nhìn xung quanh chốc lát, kéo Vạn Tình vào trong phòng: “Cái tay Hắc Dạ kia là kẻ rất am hiểu về nền văn hóa Trung Quốc cổ đại mà cậu kể với tôi ấy hả?”
Vạn Tình híp mắt, cười bảo: “Đúng thế, sao nào?”
Wallace lắc đầu, nói như đinh đóng cột: “Tôi chỉ yêu cậu thôi, tôi không thích lão già kia đâu. Cậu cứ nên tránh xa hắn một chút thì hơn, tôi nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, dù sao cũng cảm thấy….” Wallace nhíu nhíu mày, sau một hồi vắt óc suy ngẫm mới chốt rằng: “Dù sao cũng cảm thấy hắn không phải người tốt!”
“Ha ha ha……” Vạn Tình cười ngặt nghẽo, day day mũi Wallace, nói: “Wallace bé bỏng của tôi ơi, anh đang ghen đấy à? Bất qua Hắc Dạ vốn không phải người tốt thật mà. Nếu hắn là người tốt, chẳng phải tôi đã trở thành thánh nhân rồi sao. Ha ha ha…..”
Mặt Wallace đỏ bừng bừng, nói: “Cậu đừng trêu tôi nữa, tôi nói thật đấy. Hợp tác giữa Alexandra và Hắc Dạ cậu đừng có mà dây vào. Chuyện của gia tộc bọn họ tôi không dám can thiệp, mang cậu tới đây cũng là giới hạn lớn nhất của tôi rồi, bằng không nếu cậu xảy ra chuyện gì tôi muốn bảo vệ cậu cũng khó lắm.”
Vạn Tình ríu mắt lại, cười nói “Hiểu mà, hiểu mà, tai vạ có ập đến thì ai tự lo thân người ấy là được chứ gì.”
Vừa nghe xong Wallace đã quýnh quáng cả nên, vội nói: “Trời ạ, cậu lại đùa tôi. Tôi đối với cậu thế nào chẳng phải cậu quá rõ rồi sao? Đâu phải vì mê văn hóa Trung Quốc tôi mới thích cậu.”
Hai người sau đó còn loằng ngoằng đến cả nửa ngày trời, đợi khi Vạn Tình tống khứ được cái tay Wallace cứ liên mồn liên miệng nào là “Cậu phải cẩn thẩn với Hắc Dạ.”, nào là “Gã ấy không phải người tốt đâu.” đi, đã sắp đến hửng đông rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của lão già kia đâu.
Vạn Tình cũng chả để tâm đến lời Wallace nói, nhưng không đánh giá thấp đối thủ Hắc Dạ thì coi như Wallace cũng khá biết điều đấy.
Vạn Tình rời khỏi phòng, bắt đầu đi về chỗ Hắc Dạ .
Lên lầu quẹ qua một khúc ngoặt thì thấy luôn bóng đen quen thuộc, không phải Hắc Dạ chết bằm đấy sao? Vạn Tình đang định bụng mở miệng réo lên thì trông thấy bên Hắc Dạ còn có một người khác.
Mái tóc bàng bạc thả dài trong màn đêm tạo cảm giác nổi bật và mềm mại đến lạ. Howard có vẻ ngoài mỹ lệ chẳng thua kém gì Vạn Tình. Đứng bên Hắc Dạ, chính là Howard.
“Anh muốn đi đâu?” Tóm lấy tay Hắc Dạ, trên mặt Alexandra là một mảng băng giá.
“Ha ha, ngài quan tâm quá nhiều rồi đấy, Howard ạ.” Hắc Dạ chỉ cười, ngược lại không hề vùng khỏi sự bám giữ của Howard.
“Không ở yên trong phòng, còn muốn đi khắp nơi rù quyến ai? Là Alexandra, hay cái tên Vạn Tình kẻ xướng người họa cùng anh kia?” Dùng sức níu kéo, Howard đẩy Hắc Dạ vào tường, y lộ vẻ giận dữ đến vậy, mà Hắc Dạ lại quá đỗi dửng dưng, điều này càng khiến Howard khó lòng chịu đựng.
“Tôi xin nhắc lại, ngài đã quan tâm quá nhiều rồi đấy.” Thở dài, Hắc Dạ vươn tay xoa xoa khuôn mặt tuấn tú chất ngất giận dữ chỉ cách mình gang tấc của Howard. “Ngài Howard, đừng quên tôi là khách của ngài.”
“Anh __ __ ” Day cắn môi, Howard nhìn vẻ mặt thích chí của Hắc Dạ mà trong lòng lại càng chất chồng đố kị: “Tôi thực muốn tự tay giết chết con quỷ nhà anh.”
“Vậy, ngài cứ ra tay đi.” Hắc Dạ chỉ nhắm hai mắt lại, nhẹ tênh.
Đôi tay Howard đặt trên cần cổ của người đàn ông, dưới tay là làn da mịn màng giàu sức đàn hồi, những mạch máu đang rung lên giữa huyết quản ám chỉ sinh mệnh của hắn. Chỉ cần dùng sức, chẳng cần bao lâu người đàn ông như thứ thuốc độc này sẽ nhắm mắt. Vĩnh viễn.
Howard tự cắn môi mình, hai tay thế nào cũng chẳng xuống lực được. Cuối cùng cơn thịnh nộ lại òa vỡ thành những nụ hôn man dại như bão tố, in ấn lên cổ người đàn ông, dường như một con dã thú mà gặm lấy gặm để người đàn ông.
Khẽ nhíu đầu mày, Hắc Dạ mở mắt, nhưng cũng không phải để nhìn Howard đang hôn cắn lên cổ mình, mà vừa khớp đánh mắt về chỗ Vạn Tình đang đứng ở cửa cầu thang.
Nhìn Vạn Tình mỉm cười, Hắc Dạ mở miệng lớn tiếng gọi với: “Ê này Tổng giám đốc Vạn, cậu trơ mắt nhìn tôi bị người ta bắt nạt cũng không ra tay cứu giúp hộ tí sao?”
Anh là cái đồ….. %¥¥
Trong lòng Vạn Tình cả tiếng mắng Hắc Dạ thật xảo quyệt. Chắc chắn khi y vừa mới tới cầu thang lão già chết tiệt này đã thấy y rồi, vậy mà đợi đến tận bây giờ mới gọi, không phải cố ý hay sao?
Đúng như dự đoán, Hắc Dạ vừa mới nói hết lời, Howard đã ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt hầm hè nhìn Vạn Tình đang đứng ở cửa cầu thang.
“Ha ha ha. Ngại quá, ngại quá cơ, làm phiền hai vị rồi. Hai vị cứ tiếp tục, tiếp tục đi nhé…” Miệng thì bảo tiếp tục đi, vậy mà Vạn Tình vẫn đứng trơ trơ ở đó, khoanh tay bày cái vẻ như đang xem trò vui: “Tôi nói cho anh biết nè người nghe yêu dấu ơi, thấy anh bị người ta bắt nạt mà tim gan phèo phổi của tôi đều thấy sướng rơn lên á. Sung sướng đến nỗi cậu em cũng dựng dậy, khéo sắp bắn ra đến nơi rồi!”
“Tổng giám đốc Vạn, cậu thật tồi.” Kéo lại quần áo bị Howard làm xộc xệch, trong ánh mắt lạnh băng băng của Howard Hắc Dạ đi về phía Vạn Tình, lộ ra một nụ cười tươi rói đầy mờ ám và cám dỗ, làm cho hai kẻ ở đầy đều phải thầm than lão yêu tinh này thực sự không muốn để cho người ta sống mà.
“Hừm ——” Thấy Hắc Dạ lại cùng Vạn Tình kẻ xướng người họa, Howard hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Nhìn Howard đi rồi, Vạn Tình chưng miệng thành hình chữ O, nói: “ Ồ, tại sao hắn lại bỏ đi vậy?”
“Không đi, chẳng lẽ còn ở đây xem tôi với Tổng giám đốc Vạn diễn trò gian tình à?” Đi đến cạnh Vạn Tình, Hắc Dạ thở dài, bảo: “Tổng giám đốc Vạn, tôi nói cho cậu nghe, thấy người ta chết lại không cứu, cậu quả là kẻ hẹp hòi mà. Để mặc lão già trói gà không chặt như tôi bị người ta bắt nạt, cậu làm cho con cháu tám mươi đời sau thực sự đều phải mất mặt quá đi thôi.”
“Đâu có. Đâu có. Tôi lại thấy tổng giám đốc Hắc Dạ chơi đến rất là high kia mà.”
Hai người lại bắt đầu chí chóe.
45.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT