Một buổi tối với bữa tiệc khác thường, giữa những tiếng cười đùa bọc đường đầy màu sắc là những ánh mắt thâm thúy trao nhau. Tựa như lưỡi dao được ém dưới tay áo, dù được ấp ủ bởi lớp ngoài đẹp đẽ đến nhường nào thì bên trong vẫn là lưỡi dao buốt lạnh, mày đưa mắt lại tràn ngập ánh gươm đao tàn khốc.
Là những kẻ khôn khéo trao nhau những ly rượu độc. Thoạt nhìn ai nấy cũng có văn hóa đạo đức quá cơ, giơ tay nhấc chân cũng toát lên đầy vẻ tao nhã. Thậm chí, mỗi một nụ cười tươi đều đến là chuẩn mực, lựa đúng dịp mà cất lên những lời thích hợp, độ chuẩn xác không mảy may tí tẹo sai sót khiến người ta phải ngộp thở.
Mỗi kẻ đều là một con quỷ gán trên mình tầng tầng lớp mác “cao quý.”
Năm người ngồi vây quanh một chiếc bàn hình elip[1] với những đoá hoa tím xinh xắn ngát hương tô điểm ở trung tâm, cùng những món ăn tinh tế chẳng khác nào các tác phẩm nghệ thuật bày biện trước mặt. Trong cái thanh tao lịch lãm lặng lẽ nâng dao nhấc nĩa lên, thỉnh thoảng đệm thêm vài lời hòa nhã, và ánh sáng lóng lánh của những chiếc ly thủy tinh khẽ chạm vào nhau.
Bữa ăn này có thể nói là bữa ăn khốn khổ nhất trong đời Hắc Dạ. Một bàn năm người ngoại trừ hắn ra thì còn bốn kẻ khác chẳng hay vô tình hay cố ý cứ đánh mắt về phía hắn, lời nói cất lên không phải thăm dò thì cũng là chòng ghẹo hoặc ra oai, chẳng khác nào những món ăn trên chiếc bàn này vậy, vị nào cũng có.
Buổi tiệc cũng không kết thúc quá sớm. Sau khi dùng bữa xong, trong biệt thự những tốp người Hắc Dạ chưa từng gặp mặt cứ kéo nhau xuất hiện, mấy lão già khú hay vài gã trung niên đầu trọc lốc mặt hầm hầm người Ý. Tiệc tối xong xuôi thì đến dạ hội. Alexandra “hiếu khách” mời một dàn nhạc đến. Thứ âm nhạc này mờ ám quá đi thôi, đúng là kíp nổ cho hết thảy mọi tội ác.
Hoa lệ đến độ bí bách khiến Hắc Dạ không thở nổi, đã sớm tự động lách mình khỏi đám người đang tán chuyện ra ngoài ban công, giơ chiếc ly lên, ngắm nhìn sóng biển bàng bạc vỡ nát trong màn đêm tăm tối. Chẳng qua, không ngờ đã có người nhanh hơn một bước chiếm cứ ban công có tầm nhìn rộng lớn.
“Ồ, tổng giám đốc Hắc Dạ. Anh ra đây để tìm tôi đó à? Bỗng dưng được ưu ái nên cũng thấy hơi lo lo à nha.” Mái tóc đen dài đến tận thắt lưng tung bay theo làn gió đêm, chàng trai đứng trên ban công mang nét đẹp ma mị chẳng khác nào người hạ từ cung trăng xuống chính là Vạn Tình.
“Tôi tưởng chỉ mình mình mới không hòa nhập được nơi đó, xem ra điểm này Tổng giám đốc Vạn cũng giống tôi. Hiếm thấy chúng ta lại có một điểm chung đấy nhỉ.” Hắc Dạ cười, tựa vào Vạn Tình, híp mắt nhìn về phương xa “Không phiền cho tôi mượn tạm chỗ này chứ hả?”
“Vinh hạnh vô cùng.” Vạn Tình cười đáp.
Một chiều ngắn ngủi này, hai người đã hoạt động miệng lưỡi liên tùng tục từ lúc gặp cho tận đến lúc ngồi vào bàn ăn, mãi tới khi bữa tối chấm dứt mới chịu ngưng lại để đôi bên được nghỉ ngơi chốc lát.
Mệt rồi ư? Không, tuyệt đối không mệt chút nào.
Hai người đàn ông dùng hết khả năng của mình để đâm chích đối phương, tạo ra những pha tấn công mờ ám thừa thãi không đáng có. Nói là một cuộc chiến bằng lời nói, chẳng thà cứ bảo rằng đang bộc phát sau khi kìm nén lâu dài.
Trong mắt đối phương họ đều đã hiểu nhau quá rõ, cho nên hoàn toàn không cần thiết gì phải giả tạo trước mặt nhau nữa.
Sau khi đã “đấu khẩu” no say thỏa thuê, hai người đàn ông lại gặp nhau trên ban công thật hiếm hoi không chọc ngoáy cạnh khóe đối phương nữa. Mà càng lạ lùng thay, Vạn Tình càn quấy lại trầm lặng hồi lâu.
Không thể không thừa nhận, thời khắc mà Vạn Tình trầm lặng có nét hao hao giống Hắc Dạ, đó là thực sự rất cuốn hút. Chẳng qua người thứ nhất mang nét đẹp làm mê mẩn hồn người, còn ở kẻ thứ hai, lại là sự gợi cảm gây chết người toát ra từ tận bên trong. Khi hai kẻ trầm lặng đứng bên nhau, đó là một thứ chấn động thị giác đến đáng sợ.
“Sao lại tới Argentina?” Không chịu nổi sự tĩnh lặng này, Hắc Dạ là kẻ đầu tiên đánh tan sự im ắng.
Nhấp một ngụm rượu, Vạn Tình nói nhẹ bẫng: “Không biết. Thế nhưng có lẽ là do nhớ anh, nên mới lần theo mùi hương của anh trên đường rồi đuổi đến nơi này đó.”
“Xong rồi Tổng giám đốc Vạn à, cậu yêu tôi mất rồi.” Hắc Dạ cười khà khà khi thấy kẻ khác gặp họa.
“Có lẽ vậy. Tôi cũng chỉ biết thầm than mỹ nam tử Vạn Tình tôi đương thời xuân trẻ như hoa như ngọc, sao lại đi yêu một lão già xảo trá giảo hoạt, hạ lưu vô liêm sỉ hơn mình cả chục tuổi cơ chứ. Aiii____ Đúng là lam nhan mệnh bạc mà!” Một tay khoác lên vai Hắc Dạ, Vạn Tình chưng cái vẻ hơi bất đắc dĩ, buông lời cảm thán.
“Đáng thương thật. Nhưng ít ra cũng coi như cậu tinh mắt.” Không hất cánh tay đang khoác trên vai mình ra, Hắc Dạ chỉ cười rồi bảo: “Cơ mà cậu lại gây phiền toái cho tôi rồi. Cái tay Wallace kia bồ kết cậu hả? Nhìn là ra ngay, hắn mê cậu như điếu đổ. Đáng tiếc mắt hơi bị kém đấy, lại đi cho tôi là gian phu của cậu mới chết (vâng, gian phụ mới đúng -,,-). Cậu thực sự nên ngó ánh mắt nhìn tôi của tên ấy đi, nhất định là muốn ăn sống nuốt tươi tôi luôn ấy chứ.”
“Ai dà, không có tên đó tôi không tìm được trái hạnh đỏ vượt rào nhà anh đâu.” Thật hiếm hoi lộ vẻ mặt nghiêm nghị, Vạn Tình nói: “Không ngờ lần này lại hợp tác với mafia Ý. Bà xã yêu dấu của tôi à, anh thật tinh mắt, thật can đảm.”
Thấy mặt Hắc Dạ thoảng qua vẻ như muốn bảo “Thì ra là vậy.”, sắc mặt Vạn Tình không khỏi sa sầm lại, hạ thấp giọng nói: “Không phải thậm chí đối phương là ai anh cũng không biết đã một mạch lao đến kí hợp đồng rồi đó chứ?”
“Ha hả.” Hắc Dạ không trả lời, chỉ khẽ cười một tiếng xem như ngầm thừa nhận.
Vạn Tình choáng váng cả đầu óc, lắc đầu bảo: “Hắc Dạ ơi Hắc Dạ, anh đúng là một kẻ tham tiền quá đến cả mạng sống cũng không màng nữa rồi. Nếu ngay cả chuyện Alexandra là kẻ thừa kế số một của gia tộc mafia anh còn không biết, tôi khẳng định ngay cả nội dung của hợp đồng là gì anh cũng đếch biết nốt, đúng không?”
“Tổng giám đốc Vạn, tài trí thông minh của cậu làm tôi phải bái phục!” Hắc Dạ nâng ly, cười nói.
Vất cho Hắc Dạ một cái nhìn xem thường, sau khi ngó nghiêng thấy không có ai từ trong phòng đi ra ban công, Vạn Tình mới sát lại người đàn ông, ghé vào tai thầm thì: “Tuy rằng Wallace chưa nói rõ với tôi, nhưng giao dịch lần này không phải súng đạn cũng là ma túy. Tôi đã thử điều tra, trước kia anh cùng Alexandra đến Vân Nam, trong mấy ngày đó Alexandra có vượt biên qua Việt Nam một chuyến.”
Điều này hết sức rõ ràng, rằng thứ Alexandra muốn giao dịch với hắn chính là ma túy, có lẽ phải nói rằng muốn lợi dụng Hắc Dạ vận chuyển ma túy thì đúng hơn. Tuy trước kia Hắc Dạ từng nghĩ sẽ giao dịch thứ gì, nhưng không muốn ma túy nhất. Dẫu sao đây cũng là cái thứ hại người.
“Tổng giám đốc Vạn, cậu yêu tôi yêu đến chết phải không?” Hắc Dạ nhìn Vạn Tình, cười hỏi.
Tay xoa xoa mông người đàn ông, kẻ kia cười ám muội, cao giọng nói: “Tổng giám đốc Hắc Dạ à, tôi chết thì yêu anh thế nào được đây? Yên tâm đi, tôi sẽ sống an lành, còn yêu anh cho tử tế.”
“Tổng giám đốc Vạn, nơi này là ban công đấy. Giữa chốn đông người tuy cũng kích thích lắm, nhưng đối với lão già như tôi nói thật rằng kích thích quá tôi sợ tim mình chịu không nổi. Bất quá nếu Tổng giám đốc Vạn yêu đến nhiệt tình thế, thì đêm nay tôi đợi ở phòng Van tổng nhé!” Hắc Dạ nhếch miệng, vừa nhấc chân dùng đầu gối cọ cọ vào bắp đùi Vạn Tình, sau đó vất lại một cái liếc mắt đưa tình, cười rồi rời khỏi ban công.
Ra đến ngoài, thì đụng ngay Howard với vẻ ngập ngụa uất giận, Hắc Dạ cũng chỉ cười mà bỏ đi.
Vừa nãy may rằng Vạn Tình phát hiện sớm, mà cũng may rằng hai người trước đó đều cẩn trọng nói nhỏ, chứ không bị Howard nghe thấy được, thực sẽ hơi phiền toái đây.
Nghĩ đến điều Vạn Tình vừa nói, Hắc Dạ không khỏi ríu khẽ đầu mày. Bình thường chả ai muốn rờ vào ma túy. Tuy rằng kiếm được tiền, thế nhưng thứ nào đó không còn tính người, Hắc Dạ thật không muốn mó tới.
Cơ mà đã đến nơi này rồi, muốn quay trở lại cũng khó khăn lắm thay.
44.
[1] Bàn ăn hình elip:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT