Lại Trầm Luân Lần Nữa
...
Diệp Thanh Thành bị
bộ dáng cố làm ra vẻ thần bí của Cố Noãn Phong chọc cười: "Trở về đi,
nếu như cho...anh nữa, đến lúc đó lại cần phải đưa em trở về, đi đi về
về ba mẹ em lại cho là anh dụ dỗ em chạy trốn."
"Vậy anh lái xe
chậm một chút, đi đường cẩn thận." Nàng tựa như người vợ nhỏ càu nhàu
dặn dò chồng mình lúc chuẩn bị ra cửa, Diệp Thanh Thành dùng sức gật
đầu: "Anh sẽ, còn chưa chờ lão bà sinh con cho, cái mệnh này của anh còn quý báu lắm."
"Có mấy lời không nên nói lung tung." Cố Noãn
Phong không thích hắn nói những thứ này, vội vàng lấy tay che miệng của
hắn, mùi thơm nhàn nhạt cứ như vậy tràn ngập vào trong miệng mũi của
Diệp Thanh Thành.
Hắn hôn một chút vào trong lòng tay Cố Noãn
Phong, khóe môi tựa tiếu phi tiếu* giương cao: "Noãn Phong của anh cũng
bắt đầu biết đau lòng người khác, xem ra lần sau đến nhất định phải cùng nhạc phụ nhạc mẫu thương lượng xem cần bao nhiêu tiền để đổi lấy em."
(*tựa tiếu phi tiếu*: cười như không cười)
"Anh mơ tưởng, em trị giá trên trời, anh đưa ra đủ được sao?" Diệp Thanh
Thành thật là càng ngày càng hay lải nha, Cố Noãn Phong khinh bỉ hắn một cái.
Nhìn xem người yêu thanh tú động lòng người đứng ngay trước mắt, trong lòng Diệp Thanh Thành kêu gào muốn ôm lấy nàng yêu cầu hôn
tạm biệt buổi tối, nhưng mà, cuối cùng hắn vẫn là gần kề giữ chặt tay
của nàng, ánh mắt chuyên chú làm lòng người đau: "Ngày mai gặp - - "
Chứng kiến Diệp Thanh Thành tận lực duy trì khoảng cách, trong lòng Cố Noãn
Phong vẫn có chút mất mát, xem ra tìm bạn trai quá nghiêm chỉnh cũng là
một chuyện giày vò. Ai da phi phi! Nhìn cái đầu óc mang sắc (H đó^^) này của nàng đều đang suy nghĩ lộn xộn cái gì đây, bên gò má nàng nóng lên, chạy chầm chậm trốn đi.
"Noãn Phong - - Cố Noãn Phong!" Hình như có người đang gọi tên của nàng, Cố Noãn Phong nghi hoặc xoay người, nam nhân tóc ngắn màu nâu nhạt một tay cắm trong túi quần, một tay vẫy vẫy
với nàng.
Hắn đứng ngược hướng chiếu sáng của đèn đường, mặt mày bị bóng tối che mất không thấy rõ lắm, lờ mờ cảm thấy hắn đang cười.
Lâm Hiếu Quân? Làm sao hắn lại sẽ xuất hiện ở trong khu nhà này? Cái tiểu
khu này trước kia từng là khu ký túc xá trường Trung học Thập Nhị, về
sau cải cách nhà ở lại bán đi một phần cho người bên ngoài trường học,
nhưng đại đa số hộ gia đình Cố Noãn Phong đều nhận ra.
"Đã lâu
không gặp, em có khỏe không?" Lâm Hiếu Quân lợi dụng ưu thế phản quang,
tinh tường nhìn xem nàng một cách rõ ràng, để sau này khắc cốt ghi tâm
nhớ lại, muốn quên cũng không thể nào quên được, hắn gần như tham lam
dùng ánh mắt miêu tả nụ cười cùng ngũ quan của nàng, trong lòng ngũ vị
trần tạp.
"Lâm học trưởng, đúng là đã lâu không gặp, tôi rất khỏe." Cố Noãn Phong lễ phép đáp lời, "Hẹ gặp lại sau."
"Cho anh một phút, anh nói xong sẽ đi." Lâm Hiếu Quân cũng không có bước về
phía trước, hắn vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ. Âm thanh trầm thấp cảm
tính run tun, tiết lộ sự sợ hãi của hắn, hắn sợ nàng cự tuyệt. Kỳ thật
hắn căn bản không cần thiết làm bộ làm tịch làm thân sĩ, lôi kéo nàng
không để cho nàng cự tuyệt là được, nhưng mà hắn biết rõ làm như vậy chỉ khiến cho nàng càng xa hơn.
Bởi vì Lâm Hiếu Quân sau khi tốt
nghiệp lại lặng yên không một tiếng động rời đi đại học Tân Thành đã rất lâu rồi nên trong thế giới của Cố Noãn Phong đã xem Lâm Hiếu Quân như
người bị quên lãng. Nàng tự nhiên sẽ không ngốc đến mức nghĩ đây là một
lần ngẫu nhiên gặp, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nếu như thân cây
của chính mình đủ vững chắc thì gió có lớn hơn nữa cũng có làm sao?
Trong lòng không có địch ý cùng hận thù với hắn nữa, cũng sẽ không cần
để ý hắn nói cái gì: "Lâm học trưởng có điều gì thì cứ nói đi."
"Noãn Phong, để cho anh vỏ xe dự phòng của hắn đi, nếu như về sau cuộc sống
hạnh phúc cũng đừng có nhớ lại anh, nếu như...em háy nhớ rõ là còn có
Lâm Hiếu Quân anh, anh sẽ liên tục chờ em."
Cố Noãn Phong ngược
lại bị lời của hắn khiến cho bối rối, lời này do người cao ngạo như Lâm
Hiếu Quân nói ra thật quá bất ngờ : "Lâm học trưởng, về sau anh sẽ gặp
được một cô gái tốt, lúc quay đầu lại, anh sẽ phát hiện kỳ thật chỉ là
trong lòng anh không cam lòng mà thôi. Hơn nữa cuộc đời của em không cần vỏ xe dự phòng."
Lâm Hiếu Quân đứng thật lâu ở dưới đèn đường,
bóng dáng tác động đến hắn ở con đường phía trước đã sớm biến mất vô ảnh vô tung, hắn từ trong túi lôi ra một gói thuốc lá, lấy ra một điếu hút, giửa khói mù lượn lờ, ánh lửa từ tàn thuốc chiếu lên mặt của hắn, lúc
sáng lúc tối, đôi mắt đen tuyền như mực che kín sự tiêu điều âm trầm.
Cố Noãn Phong, em nghĩ rằng tôi muốn yêu em sao? Nhưng mà không biết sao
lại yêu, hiện tại lại càng không biết như thế nào bỏ xuống.
"Quân thiếu gia, điện thoại của phu nhân tựa hồ có chuyện khẩn cấp, bảo ngài
đi suốt đêm trở về." Một tên đầu trọc ẩn núp ở chỗ toà nhà không xa chạy bộ đi đến.
Ánh mắt tiêu điều âm trầm của Lâm Hiếu Quân liền thay thế bằng sự hung ác ngoan lệ khiến người khác kinh hãi: "Ngươi nói cho
bà ta biết, có phải hay không nếu tôi chết đi, bà ta sẽ không tranh
giành ép buộc nữa? Đại Lưu, cậu nói, tôi hiện tại ngoại trừ cái mạng
này, tôi còn có cái gì? Tiền liền thật sự quan trọng hơn tình thân sao?"
Đại Lưu ngoại trừ việc mãnh liệt lau mồ hôi trên cái đầu trọc, hắn còn có thể trả lời cái gì?
******
Diệp Thanh Thành mặc kệ bận như thế nào, chỉ cần Cố Noãn Phong buổi chiều có tiết học, buổi trưa hôm đó hắn chắc chắn sẽ chuẩn bị một bữa cơm cho
nàng. Hiện tại hắn đang cùng Tần Thương, Chu Tử Khanh chuẩn bị mua một
bệnh viện mới giải toả ở Tân thành, trong giai đoạn bận rộn này, hắn vẫn như xưa mặc gió mặc mưa đúng giờ lái xe đến bãi đậu xe của đại học Tân
Thành chờ Cố Noãn Phong.
Trong tiệm cơm nhỏ, ngoại trừ gọi mấy
món ăn nhẹ, hắn sẽ mang ra thêm mấy món ăn dinh dưỡng đã chuẩn bị sẵn
cho nàng đựng ở trong hộp giữ nhiệt, cùng nhau ăn cơm trưa. Theo như lời của hắn nói, bận rộn nữa cũng không thể không chăm sóc cho vợ tương
lai, hơn nữa nhìn dáng vẻ lão bà ăn ngon cười ngọt ngào, hắn sẽ càng có
thêm động lực làm việc.
Diệp Thanh Thành dùng phương thức của
hắn, như suối chảy đá mòn tỉ mỉ tinh tế yêu Cố Noãn Phong, một ngàn lẻ
một phần yêu say đắm cùng cảm động xây lên tình yêu của Cố Noãn Phong
đối với Diệp Thanh Thành. Yêu kỳ thật không cần sinh ly tử biệt, yêu
liền nảy sinh từ những chuyện nhỏ nhặt trong sinh hoạt, bởi vì cuộc sống sao có thể có nhiều chuyện có thể dùng để khảo nghiệm tình yêu nồng nặc như thế, cùng với sinh ly tử biệt nhận ra chân tình?
Cố Noãn
Phong từ trong ngăn kéo lôi ra sổ tiết kiệm của nàng, đâu là tièn tiêu
vặt nàng bắt đầu tiết kiện từ tiểu học năm thứ ba (chắc là lớp 3), cộng
thêm tiền mừng tuổi cùng với học bổng.
Nàng đối với tiền không có khái niệm gì, từ nhỏ đã sống trong gia đình có hoàn cảnh thuộc bậc
trung lớn lên, cuộc sống tuy không có giàu sang nhưng cũng không cần vì
tiền mà phiền não bao giờ, về sau gả cho Diệp Thanh Thành mặc dù không
tính là nhà giàu có, nhưng muốn mua gì đó Diệp Thanh Thành đều sẽ không
quên, đưa cho nàng thẻ không giới hạn để chi tiêu, mặc dù nàng rất ít
dùng thẻ đó.
Khi đó nàng chỉ biết là thuận lý thành chương nhận
lấy mọi thứ Diệp Thanh Thành cho, không có suy nghĩ sâu xa xem vì sao
trên khuôn mặt của hắn thường xuyên xuất hiện mệt mỏi, căn bản đã quên
còn cần phải hồi báo lại. Nàng hiện tại muốn vì hắn làm một chút gì đó,
có, ít nhất vẫn còn hơn là không.
Cố Noãn Phong đứng dưới cửa khu chung cư kiên nhẫn chờ Diệp Thanh Thành, bởi vì có một số phòng bệnh
cùng thiết bị chữa bệnh trong bệnh viện cần đổi mới, trong thời gian gần đây Diệp Thanh Thành mỗi ngày đều sẽ bận đến rất khuya, khi từ bệnh
viện về nhà cũng vẫn lái xe đi vòng qua ngoài khu chung cư nhà Cố Noãn
Phong, vài tiếng đồng hồ không có nhìn thấy, hai người sẽ ngồi trên xe
nói chuyện một lát, sau đó hắn lại lái xe về nhà.
"Noãn Phong - - không phải nói chờ điện thoại của anh sao." Diệp Thanh Thành mở cửa xe
để cho Cố Noãn Phong đi lên, tay xoa lên mặt của nàng: "Em xem đều lạnh
buốt cả rồi."
"Thanh Thành, cái này cho anh." Cố Noãn Phong không biết lúc đem sổ tiết kiệm cho Diệp Thanh Thành sẽ nói cái gì, liền dùng phong thư bao lại.
Diệp Thanh Thành nhận lấy phong thư, không
nặng, nhưng sờ thấy cứng rắn, hắn không biết bên trong phong thư chứa
cái gì, sẽ không phải là Noãn Phong viết thư tình bày tỏ tình ý triền
miên cho hắn đi đi: "Có phải hay không có mấy lời quá buồn nôn nói không nên lời, dùng thư tình để biểu đạt nóng bỏng yêu say đắm với anh đây?"
Thấy hắn chuẩn bị mở ra, Cố Noãn Phong vội vàng nắm tay của hắn: "Anh đúng
là mơ mộng viển vông, cái này chờ sau khi về nhà anh mới có thể mở ra."
Chờ Diệp Thanh Thành sau khi tắm xong nằm ở trên giường chuẩn bị "Bóc tem"
thư tình của Cố Noãn Phong, cầm lấy còn tưởng rằng là tấm thiệp viết thư tình, trên mặt hắn có ngẩn ngơ cùng cảm động khó nói lên lời, ngây
ngốc, nghơ ngác nhìn xem tên của Cố Noãn Phong ghi ở trên bìa sổ. Một
lát sau, vội vã thay đổi quần áo như gió cuốn mây trôi, ngay đêm đó hắn
lại lái xe lần nữa chạy tới cửa chung cư nhà Cố Noãn Phong.
Cố
Noãn Phong đã sắp ngủ lại bị Diệp Thanh Thành điện thoại gọi xuống lầu
dưới, nàng mới vừa ra đến đầu hành lang, liền bị Diệp Thanh Thành chờ ở
đó ôm lấy hôn môi thắm thiết một trận, hơi thở đốt người cùng với cảm
xúc kích động hắn nói: "Noãn Phong, em muốn anh cảm động chết hay sao?"
Toàn thân Diệp Thanh Thành đều mang theo tình yêu, tình yêu kia như hồng
thủy tràn đê, từ đáy mắt đến đuôi lông mày, từ trong mỗi khối da thịt
của hắn tràn ra đến.
"Cô chú hiện tại đã ngủ chưa?"
Cố
Noãn Phong bị Diệp Thanh Thành cường thế hôn nóng bỏng, thiếu chút nữa
muốn thiếu dưỡng ngất. Một chút tiền tiết kiệm nho nhỏ để liền khiến
Diệp Thanh Thành cảm động như vậy, nàng rất có cảm giác thành tựu. Nhưng mà về sau, Cố Noãn Phong tuyệt đối rất là túng quẫn, số tiền ít ỏi kia
của nàng, ngay cả mua máy móc rửa răng cũng không đủ. Đương nhiên đó đều là nói sau. Diệp Thanh Thành quan tâm tiền của nàng sao? Hắn quan tâm
chính là tấm lòng quan tâm hắn của nàng.
"Bọn họ đã đi tham gia hội thảo của trường học, tuần này đều không ở nhà."
Nghĩ đến hôm nay thật đúng là ngày tốt lành, thiên thời địa lợi nhân hoà đều cho chiếm toàn bộ, là vì muốn thành toàn cho hắn sao? Diệp Thanh Thành
đem thân thể mềm đến mức khiến cho hắn nổi điên ôm vào trong ngực, hắn
không muốn nhịn nữa, trong thân thể của hắn mỗi tế bào đều kêu gào lên,
điên cuồng gào thét, hắn muốn nàng.
"Anh dẫn em đến một nơi."
Diệp Thanh Thành ôm nàng đi, Cố Noãn Phong thẹn thùng vùi mặt vào trong
ngực của hắn, bị người quen trông thấy còn không mắc cỡ chết, nhưng mà
giờ là ban đem khuya khoắt, ai lại không có chuyện gì ở bên ngoài nhàn
rỗi đi bộ, nàng đúng là quan tâm vô ích.
Xe hơi rẽ qua vài con đường cái, Diệp Thanh Thành lái xe tiến vào bãi đỗ xe ngầm của một khu chung cư mới.
"Thanh Thành, anh dẫn em đi đâu vậy?"
Diệp Thanh Thành ấn nút tầng 15, ôm Cố Noãn Phong nói: "Dẫn em về nhà."
Đây là một căn hộ mới trang hoàng, đơn giản chưa có nhiều đồ đạc gì: "Sau
khi kết hôn nơi này chính là nhà của chúng ta, thích không?"
Diệp Thanh Thành cố ý tại chỗ không xa nhà Cố Noãn Phong mua một căn hộ, đôi mắt trông mong ngóng trông Cố Noãn Phong tốt nghiệp, vốn là nghĩ qua
một thời gian nữa mới cho nàng biết niềm vui này, đúng là hắn xem ra bây giờ không thể chờ đợi được nưa.
"Thích, rất thích." Ai, mặc kệ lúc nào Diệp Thanh Thành cũng đều làm chuẩn bị rồi mới nói.
"Có ban thưởng sao?" Diệp Thanh Thành dán chặt lấy Cố Noãn Phong, ngưng mắt nhìn cặp mắt càng chuyên chú càng mơ màng kia của nàng, trong đó dường
như có lấp loé nhiều bó ngọn lửa nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT