Ngay khi ở nhà Laura cũng cảm thấy chiếc nhẫn quá lộ liễu. Vòng ôm nhẹ nhàng của nó thật kì lạ trên ngón trỏ của cô và viên hồng ngọc cùng những hạt ngọc trai không ngừng phản chiếu ánh sáng. Trên đường tới trường vào sáng hôm sau, đã nhiều lần gần như cô muốn tháo nó ra và buộc vào trong chiếc khăn tay để giữ kín. Nhưng, cuối cùng thì cô đã đính hôn và không thể nào dấu kín mãi.
Cô không ngờ rằng mình đến trường trễ vào sáng hôm đó. Chỉ còn vừa đủ thời gian ngồi vào chỗ cùng với Ida trước khi thầy Owen lên tiếng yêu cầu giữ trật tự và cô mở sách thật nhanh để che bàn tay trái của mình. Nhưng đúng lúc cô bắt đầu học, một tia sáng đập vào mắt cô.
Bàn tay trái Ida vẫn để trên bàn và Laura nhìn rõ một vòng nhẫn vàng lớn trên ngón tay trỏ của bạn.
Laura nhìn từ chiếc nhẫn tới nụ cười của Ida đang đỏ bừng mặt và ánh mắt bẽn lẽn. Rồi cô không thể giữ đúng trật tự lớp học, thì thầm:
- Elmer?
Ida đỏ mặt nhiều hơn, gật đầu. Lúc đó, Laura chỉ cho Ida thấy bàn tay trái của mình đang ở dưới cạnh bàn.
Mary Power, Florence và Minnie nôn nóng mong tới giờ giải lao để chụp lấy các cô và ngắm nghía những chiếc nhẫn. Mary Power nói:
- Nhưng mình thấy tiếc khi các bạn có những chiếc nhẫn này. Vì mình nghĩ rằng hai bạn sẽ rời lớp học.
Ida bác bỏ:
- Không có chuyện đó với mình. Dù sao mình vẫn tới trường trong mùa đông này.
Laura nói:
- Mình cũng vậy. Mình muốn lấy thêm một chứng chỉ nữa vào mùa xuân.
Florence hỏi:
- Bạn sẽ đi dạy vào mùa hè tới?
Laura đáp:
- Nếu mình kiếm được một trường để dạy.
Florence nói với mọi người:
- Mình có thể kiếm được một trường trong khu của mình, nếu mình có một chứng chỉ. Nhưng mình sợ kì thi giáo viên.
Laura khích lệ:
- Ồ, bạn sẽ vượt qua mà. Không có nhiều khó khăn đâu, nếu bạn không rối trí và không quên những điều bạn đã biết.
Mary Power nói:
- Này, mình không hứa hôn mà cũng không đi dạy. Còn Ida thì thế nào? Bạn sẽ đi dạy không?
Ida cười:
- Không, thực sự không! Mình không bao giờ muốn đi dạy. Thà rằng mình ngồi giữ nhà. Bạn có nghĩ về lí do mình mang chiếc nhẫn này không?
Tất cả cùng cười với cô và Minnie hỏi:
- Rồi, Laura, tại sao bạn mang nhẫn? Bạn không muốn ngồi giữ nhà chứ?
Laura đáp:
- Ô, không. Nhưng Almanzo phải xây nhà trước đã.
Lúc đó, chiếc chuông mới trong mái vòm ngân vang và giờ giải lao chấm dứt.
Dạo này không còn lớp học hát nên Laura không mong gặp Almanzo trước ngày chủ nhật tới.
Cô ngạc nhiên khi bố hỏi cô vào đêm thứ tư là có gặp Almanzo không. Bố nói với cô:
- Bố gặp cậu ta ở cửa hàng móng ngựa. Cậu ta nói sẽ gặp con sau buổi học nếu thu xếp kịp, còn nếu không thì bố nhắn giúp với con rằng cậu ta không còn thời gian. Hình như cậu ta và Royal sẽ đi vào chủ nhật tới về Minnesota. Có một điều gì đó xảy ra và Royal đi sớm hơn dự tính.
Laura choáng người. Cô đã biết Almanzo và anh trai trù tính qua cùng gia đình ở Minnesota, nhưng anh không tính đi sớm. Cô thấy choáng vì tất cả nếp sinh hoạt thường lệ bị bẻ gãy đột ngột. Sẽ không còn những chuyến dạo xe vào ngày chủ nhật nữa.
Cô nói:
- Vậy có thể tốt hơn. Họ sẽ chắc chắn về tới Minnesota trước khi tuyết rơi.
Bố tán thành:
- Đúng, họ có thể có một chuyến đi trong thời tiết tốt. Bố có nói với cậu ta là bố sẽ giúp trông nom con Lady trong lúc họ đi vắng. Cậu ta cũng để cỗ xe của cậu ta tại đây và cậu ta nói con mặc sức điều khiển con Lady, Laura.
- Ôi, Laura! Chị cho em theo đi dạo không?
Carrie hỏi và Grace kêu:
- Em nữa, Laura! Em cũng theo chứ?
Laura hứa sẽ làm nhưng trọn thời gian còn lại của tuần lễ trống vắng một cách lạ lùng. Từ trước cô không nhận ra là suốt tuần cô vẫn thường chờ đợi những chuyến dạo xe trong ngày chủ nhật.
Sáng sớm chủ nhật kế tiếp, Almanzo và anh trai Royal cùng tới. Royal điều khiển cặp ngựa của anh ta được đóng vào cỗ xe chở hàng. Almanzo điều khiển Lady đóng một mình vào cỗ xe độc mã bóng loáng. Bố chờ sẵn ngoài chuồng ngựa để gặp họ và Almanzo đưa xe vào dưới lều chứa cỏ khô.
Tại đó, anh tháo Lady ra khỏi xe và cột trong chuồng.
Sau đó, để bố và Royal nói chuyện, anh bước vào cửa bếp. Anh nói với mẹ là không có thời gian ngưng lại nhưng muốn gặp Laura một lát.
Mẹ chỉ anh sang phòng khách và khi Laura buông rời việc vỗ phồng những chiếc nệm trên chỗ nằm dưới cửa sổ, chiếc nhẫn trên ngón tay cô lấp lánh trong ánh sáng sớm mai.
Almanzo mỉm cười:
- Chiếc nhẫn mới đang làm quen với của em.
Laura hướng bàn tay ra ngoài nắng. Ánh vàng lóe sáng và viên hồng ngọc rực rỡ ở chính giữa mặt phẳng hình bầu dục trong khi những viên ngọc trai ép sát hai bên chiếu sáng chói chang một cách sang trọng. Cô nói:
- Chiếc nhẫn này đẹp lắm.
Almanzo đáp:
- Anh phải nói là bàn tay đẹp.
Rồi:
- Anh nghĩ là bố đã nói với em về việc Royal và anh sẽ trở về nhà sớm hơn dự tính. Royal quyết định lái xe qua Iowa nên bọn anh phải lên đường ngay bây giờ. Anh đem Lady và cỗ xe tới để bất kỳ khi nào em muốn dùng cũng có sẵn.
Laura hỏi:
- Prince đâu?
- Một người hàng xóm đang giữ Prince và con ngựa con của Lady, còn giữ Barnum và Skip.
Anh cần cả bốn con vào mùa xuân.
Một tiếng huýt gió vang lên chói tai bên ngoài. Almanzo chấm dứt:
- Royal đang kêu, hãy hôn tạm biệt anh rồi anh đi.
Họ hôn nhau vội vã rồi Laura đi cùng với anh ra tới cửa và nhìn theo trong lúc anh cùng Royal rời xa. Cô cảm thấy bị bỏ rơi lại phía sau và không vui. Rồi Carrie níu khuỷu tay cô hỏi:
- Chị có thấy cô đơn không?
Giọng Carrie nghiêm trang đến mức Laura mỉm cười. Cô đáp một cách dứt khoát:
- Không, chị sẽ không cô đơn. Sau bữa ăn trưa, mình sẽ đóng Lady vào xe và cùng đi dạo.
Bố vào nhà và đi tới lò bếp. Bố nói:
- Có lửa thấy dễ chịu thật. Caroline, em nghĩ sao nếu trong mùa đông này mình ở đây thay vì dọn về thị trấn? Anh đang tính toán. Anh tin rằng sẽ cho thuê được ngôi nhà của mình ở thị trấn trong mùa đông này và nếu làm được việc đó, anh có thể bao giấy và đóng nẹp ngôi nhà này. Có thể sơn nó nữa.
Mẹ nói ngay:
- Đúng là có lợi đó, Charles!
Bố tiếp tục:
- Một điều khác nữa là lúc này mình có nhiều gia súc nên việc chuyển cỏ khô sẽ rất nặng nề.
Căn nhà này đóng nẹp kĩ phía ngoài và dán giấy dầy bên trong thì mình ở đây cũng ấm áp. Mình có thể đặt lò sưởi trong phòng khách và gom than dự trữ cho mùa đông. Có một hầm chứa đầy rau và ngoài đồng có sẵn bầu, bí. Ngay cả trường hợp mùa đông quá tồi tệ khiến anh không thể thường xuyên vào thị trấn thì mình cũng không lo ngại về chuyện đói rét.
Mẹ nói:
- Đúng thế. Nhưng, Charles, các con phải đi học và chúng sẽ đi bộ quá xa trong mùa đông. Bão tuyết cũng có thể xảy ra nữa.
Bố hứa:
- Anh sẽ lái xe đưa đón các con. Chỉ có một dặm đường nên sẽ đi rất nhanh với một cỗ xe trượt không chất nặng.
Mẹ hài lòng:
- Rất tốt. Nếu anh cho mướn được ngôi nhà trong thị trấn và muốn ở lại đây, em cũng vui với chuyện đó. Em rất mừng khi không phải di chuyển.
Thế là trước khi tuyết rơi, căn nhà trại đã gọn gàng mọi thứ. Lớp nẹp mới phía ngoài khiến căn nhà thực sự là một ngôi nhà chứ không còn là căn lều trại nữa. Phía trong, một lớp giấy xây dựng dày màu xám bọc kín các bức vách đã thành nâu sậm theo thời gian. Lớp giấy bọc khiến các phòng sáng hẳn lên và những tấm màn che màu trắng hồ cứng làm cho khắp nhà có vẻ sinh động.
Khi những cụm tuyết nặng nề đầu tiên trút xuống, Bố đặt chiếc thùng xe lên các bàn trượt tuyết và nhồi cỏ khô kín một nửa. Rồi trong những ngày học, Laura, Carrie và Grace dựa vào nhau, ngồi trên tấm mền phủ kín cỏ khô với nhiều tấm mền khác phủ kín người trong lúc bố lái xe đưa các cô tới trường vào buổi sáng và buổi tối đón các cô về căn nhà ấm áp đang chờ chào đón.
Mỗi buổi chiều trên đường tới trường, bố đều ngừng lại nhà bưu điện và cứ một hoặc hai tuần lễ đã có một lá thư của Almanzo gửi cho Laura. Anh đã về tới nhà của cha ở Minnesota. Anh sẽ trở lại vào mùa xuân.
25. ĐÊM TRƯỚC LỄ GIÁNG SINH
Đêm trước ngày Giáng sinh đã có cây giáng sinh tại nhà thờ thị trấn. Hộp quà giáng sinh cho Mary đã được gửi đi và trong nhà đầy những bí mật giáng sinh khi các cô gái giấu nhau để gói những món quà cho cây giáng sinh. Nhưng lúc mười giờ sáng, tuyết bắt đầu rơi.
Hình như vẫn có thể đi xem cây giáng sinh. Suốt buổi chiều, Grace nhìn qua cửa sổ và chỉ có một vài đợt gió bình thường. Tuy nhiên, vào giờ ăn tối, ngay dưới mái hiên vang lên tiếng gào rú và tuyết bay đầy trời.
Bố nói:
- Ra ngoài lúc này thật quá nguy hiểm.
Gió vẫn thổi đều theo một hướng nhưng không ai dám nói chắc là nó không biến thành bão tuyết ngay vào lúc mọi người đang ở nhà thờ.
Không có một trù liệu nào cho việc ở nhà vào buổi tối trước lễ Giáng sinh nên không có nhiều việc để làm. Trong bếp, Laura đang rang bắp trong chiếc chảo sắt đặt trên lò bếp ngay chỗ nắp lò được gỡ ra. Cô thả một nắm muối vào trong chảo và khi muối nóng lên, cô thả vào một nắm bắp.
Với chiếc muỗng cán dài, cô đảo đều trong lúc một tay cầm nắp chảo chận không cho những hạt bắp nở bắn văng ra. Khi bắp ngưng nổ, cô trút thêm một nắm khác và đảo đều nhưng lúc này cô không cần cm chiếc nắp chảo để che nữa vì những hạt bắp nở nằm hết bên trên đã cản không cho những hạt bắp đang nở văng ra.
Mẹ đang nấu sôi đường trong một chiếc chảo. Khi chảo bắp của Laura đầy bắp nở, mẹ trút một ít vào chiếc chảo lớn, đổ lên trên một lớp mật mỏng rồi thấm bơ vào hai bàn tay và khéo léo ép từng nắm thành những trái cầu bắp rang. Laura tiếp tục rang bắp và mẹ ép thành những trái cầu cho tới khi chiếc chảo lớn đầy những trái cầu bắp ngọt ngào.
Trong phòng khách, Carrie và Grace làm những chiếc túi nhỏ bằng lưới muỗi lấy từ tấm chắn gió dùng trong mùa hè vừa qua. Các cô nhồi đầy túi những chiếc kẹo giáng sinh do bố mua về trong tuần đó.
Bố tự khen mình:
- Thật may là bố nghĩ rằng mình muốn có thêm nhiều kẹo hơn ngoài số kẹo nhận được từ cây giáng sinh.
Carrie chợt khám phá ra:
- Ôi! Mình đã nhồi một túi quá nhiều rồi. Grace đếm trật.
Grace kêu lên:
- Em không trật.
Mẹ lên tiếng:
- Grace.
Grace kêu:
- Con không nói sai.
Bố nói:
- Grace.
Grace cố nén xuống:
- Bố.
Cô tiếp:
- Con không đếm trật. nghĩ là con đếm năm chiếc! Có đủ kẹo để thêm một chiếc và nó có vẻ đẹp trong chiếc túi màu hồng.
Bố nói:
- Cứ để như vậy và có một túi đặc biệt cũng thật hay. Không phải mình luôn luôn có một cơ may như thế.
Laura nhớ lại dịp Giáng sinh bên sông Verdigris trong vùng đất của người da đỏ khi ông Edwards đi bộ tám chục dặm đường để mang về cho cô và Mary mỗi người một que kẹo. Dù ông ở đâu trong đêm nay, cô cũng mong ông hạnh phúc nhiều như niềm hạnh phúc mà ông đã mang về cho cô. Cô lại nhớ về buổi tối trước lễ Giáng sinh bên suối Plum vùng Minnesota khi bố bị lạc trong bão tuyết và cả nhà sợ bố không bao giờ về nữa. Bố đã ăn những chiếc kẹo giáng sinh trong lúc nằm ba ngày dưới một hầm ẩn nấp dưới bờ suối. Lúc này, tất cả đều ở đây, trong căn nhà ấm áp với rất nhiều kẹo và những thứ tốt lành khác.
Tuy nhiên cô mong Mary ở nhà vào lúc này và cố không nghĩ tới Almanzo. Lúc anh vừa đi xa, những lá thư của anh đến thường xuyên đều đặn. Bây giờ liên tục ba tuần không có thư của anh. Laura nghĩ anh đã ở nhà và gặp các bạn trai, bạn gái cũ. Mùa xuân kéo dài bốn tháng nữa. Anh có thể quên cô và tiếc là đã trao chiếc nhẫn đang lấp lánh trên ngón tay cô.
Bố cắt ngang ý nghĩ của cô:
- Lấy đàn cho bố, Laura. Hãy có chút âm nhạc trước khi bắt đầu những điều vui vẻ này.
Cô mang hộp đàn tới cho bố và bố dạo thử, chuốt vĩ:
- Đàn bài gì đây?
Laura đáp:
- Bài mở đầu nên dành cho Mary. Có lẽ chị ấy đang nhớ về gia đình.
Bố kéo vĩ ngang những sợi dây và cây đàn cùng bố lên tiếng:
Quanh bờ dốc suối dài uốn khúc
Tòa lâu đài cao ngất nguy nga
Rừng xanh tô thắm sắc hoa
Nước trong nhẹ chảy lững lờ về xuôi
Áo mùa hè đang phơi trong gió
Giữa hơi xuân nấn ná bâng khuâng
Lời chào giã biệt ngại ngần
Đồi Mary đó ân cần nhớ thương.
Bài hát Tô Cách Lan gợi nhớ bố tới một bài khác và bố hát theo tiếng đàn:
Tim sầu không dám lên lời
Tim sầu ai biết vì ai tim sầu
Mùa đông thăm thẳm đêm sâu
Xin cho ai hết âu sầu vì ai.
Mẹ ngồi trong chiếc ghế đu bên cạnh lò sưởi, Carrie và Grace thu mình ấm áp trên chiếc ghế dưới cửa sổ nhưng Laura không ngừng đi lại trong phòng.
Cây đàn đang dâng lên một điệu nhạc chơi với lơ lửng khiến cô nhớ tới những đóa hồng dại tháng sáu. Rồi điệu đàn chuyển đổi hòa theo giọng ca của bố:
Khi những chủ nhân của bầu trời lồng lộng
Đã thành hàng lấp lánh giữa thinh không
Một vì sao đơn độc cách muôn trùng
Chiếu thẳng xuống mắt bầy chiên lạc lối.
Ánh sáng của tôi, ngọn hải đăng chói lọi
Lên tiếng ngăn những điềm báo tai ương
Đạp qua chông gai nguy khó kinh hoàng
Đưa tôi tới bến bờ lặng gió.
Tôi đã thoát xa khỏi vùng bão tố
Cất lời ca ân sủng vô biên
Lời ca bay cao trên khắp mọi miền
Ghi ân đức sao Bethlehem mãi mãi.
Grace khẽ nói:
- Đó là vì sao Giáng sinh.
Lại chỉ còn tiếng đàn trỗi lên trong lúc bố nghiêng đầu lắng nghe. Bố nói:
- Gió đang giữ hơn. Thật may mà mình ở lại nhà
Rồi cây đàn lại rộn ràng và giọng bố hòa theo:
Đừng ngưng lại dưới trời giá buốt
Cớ sao e thẹn băn khoăn?
Mọi người đang lắng tai chờ đón
Những bàn chân nhích bước tới gần!
Chớ vội đoán ý người đang đợi
Chuyện xảy ra chắc sẽ lạ lùng
Sau giây phút nhỏ to thăm hỏi
Chớ do dự! Hãy mau bước tới!
Cứ bước vào và đóng cửa sau lưng!
Laura ngạc nhiên nhìn bố khi bố hát lớn tiếng hơn và nhìn ra cửa. “Chớ do dự! Hãy mau bước…”
Cùng lúc vang lên tiếng gõ cửa. Bố gật đầu ra dấu cho Laura tới mở cửa trong khi vẫn hát dứt câu cuối: “…Cứ bước vào và đóng cửa sau lưng!”
Một đợt gió đột ngột lùa tuyết vào trong phòng khi Laura mở cửa khiến cô tối mắt không thấy gì, rồi cô nhìn rõ và không tin vào mắt mình. Đợt gió cuốn tuyết bọc quanh Almanzo và cô đứng sững không lên tiếng nổi, không đóng cửa.
Bố gọi lớn:
- Vào đi! Bước vào và đóng cửa lại!
Rùng mình vì lạnh, bố đặt cây đàn vào hộp, tới cho thêm than vào lò sưởi. Bố hỏi:
- Gió lạnh thấu tới xương rồi. Ngựa của cậu đâu?
- Con đưa Prince tới và đã cho nó vào chuồng cùng với Lady.
Almanzo đáp khi rũ tuyết khỏi áo ngoài và treo áo, mũ lên chiếc sừng trâu bóng loáng đóng trên vách gần cửa ra vào trong lúc mẹ đứng lên khỏi ghế chào anh.
Laura đã bước lui về góc phòng bên kia đứng bên Grace và Carrie. Khi Almanzo nhìn về phía các cô, Grace nói:
- Em đã làm một túi kẹo đặc biệt.
- Anh cũng mang về một ít kẹo cam.
Almanzo nói trong lúc lấy từ túi áo khoác ra một bọc bằng giấy và tiếp:
- Anh có một gói đề sẵn tên Laura ở trên, nhưng chị ấy không chịu nói gì với anh nhỉ
- Em không tin là anh. Anh bảo sẽ vắng mặt hết mùa đông mà.
- Anh đã quyết định không ở lại lâu hơn như đã nói với em. Quà giáng sinh của em đây.
Mẹ lên tiếng:
- Charles, anh cất đàn đi. Carrie và Grace giúp mẹ đem bắp rang ra.
Laura mở chiếc gói nhỏ mà Almanzo đưa cho cô. Trong gói có một chiếc hộp màu trắng. Cô nhấc nắp hộp. Trên lớp bông lót trắng là một chiếc kẹp bấm bằng vàng. Mặt kẹp khắc hình một ngôi nhà nhỏ và dọc theo thanh cài là một đường kẻ đỏ nhỏ với một khóm cỏ và lá cây.
Cô thở ra:
- Ôi đẹp quá! Cảm ơn anh!
Anh hỏi:
- Em không thể nói cám ơn tốt hơn thế sao?
Rồi anh dang rộng tay ôm lấy cô trong lúc Laura hôn anh và thì thào:
- Em mừng vì anh đã về.
Bố từ bếp ra xách một xô than đầy và mẹ đi theo. Carrie bưng tới một chảo đầy những nắm bắp rang còn Grace chia cho mỗi người một túi kẹo.
Trong lúc tất cả ăn kẹo, Almanzo kể đã phải lái xe suốt ngày trong gió lạnh và cắm trại ngoài đồng trống không có một mái nhà hoặc chỗ trú ẩn nào ở gần khianh vàRoyalđi về phía nam tới vùngNebraska. Anh kể đã được thấy nhà cửa xây dựng rất đẹp ởOmaha, những con đường lầy lội khi họ tới miền đôngIowavào lúc nông dân ở đây đang tưới dầu lên đốt bắp của họ vì không thể bán quá hai mươi lăm xu một giạ. Anh kể đã được thấy thủ phủDesMoines của bangIowa những con song chảy tràn qua IowavàMissouricho tới khi đối mặt với sông Missouri, họ mới lại quay về bắc.
Câu chuyện lôi cuốn kéo dài hết buổi tối cho tới khi chiếc đồng hồ cũ gõ mười hai tiếng.
- Chúc mừng Giáng sinh!
Mẹ đứng lên khỏi ghế của mình, lên tiếng và tất cả đáp lại:
- Chúc mừng Giáng sinh!
Almanzo khoác áo, đội mũ, đeo găng tay chào tạm biệt và bước ra ngoài trời bão. Tiếng chuông xe ngựa rung lên nho nhỏ khi anh lái xe chạy ngang nhà để trở về.
Laura hỏi bố:
- Bố đã nghe thấy tiếng chuông từ trước?
Bố nói:
- Ừ và không ai đến thường hơn là cậu ta. Bố nghĩ rằng cậu ta không thể nghe thấy tiếng bố hát vì ở ngoài bão.
Mẹ nói:
- Thôi, tới đây, các con. Nếu các con không đi ngủ sớm,ông già Noelsẽ khó có cơ hội bỏ quà đầy các chiếc vớ.
Buổi sáng, tất cả đều ngạc nhiên vì các món quà trong những chiếc vớ và buổi trưa đã có một bữa tiệc Giáng sinh đặc biệt với một con gà mái lớn mập quay thơm đậm và Almanzo cũng có mặt, vì mẹ đã mời anh tới cùng ăn bữa cơm trưa Giáng sinh. Gió thổ rất dữ nhưng không phải là thứ gió gào hú của bão tuyết và có thể anh sẽ trở lại vào ngày mai.
Khi Laura thổi tắt ngọn đèn trong phòng ngủ, Carrie nói:
- Ô, Laura! Kì Giáng sinh này không phải là tuyệt nhất sao! Giáng sinh cứ theo thời gian tốt hơn chứ?
Laura nói:
- Ừ, đúng thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT