Lớp học bắt đầu vào hôm sau tại ngôi trường mới xây bằng gạch ở phố Third trong thị trấn.

Ngôi trường có hai tầng và hai thầy giáo. Học trò nhỏ ở tầng dưới và học trò lớn ở tầng trên.

Laura và Carrie đã ở trong gian phòng trên gác. Phòng có vẻ lạ và vắng khi không có đám học trò nhỏ. Tuy nhiên, gần hết chỗ ngồi đã kín với đám con trai và con gái lạ. Chỉ còn vài hàng ghế sau trống chỗ và những chỗ này cũng sẽ đầy khi thời tiết quá lạnh không thể tiếp tục làm việc đồng và đám con trai kéo tới trường.

Giờ giải lao, Laura và Ida đứng bên một cửa sổ trên gác nhìn xuống đám học trò đang chơi ở ngoài sân, nói chuyện với Mary Power, Mannie Johnson. Ida cùng Elmer sẽ tới lớp dạy hát tối thứ sáu vàMinnie cũng tới vớianh trai Arthurcòn Mary Power tới với người bạn trai mới là Ed.

- Mình đang tự hỏi sao không thấy Nellie Oleson tới trường.

Laura thắc mắc và Ida nói:

- Ô, bạn không nghe nói sao? Cô ta vềNew Yorkrồi.

- Khó tin là thực!

- Đúng mà, cô ta đã về đó sống với những người bà con. Các bạn biết mình đánh cá điều gì không, mình đánh cá là cô ta sẽ kể không ngừng về cuộc sống tuyệt vời kì diệu ở miền Tây!

Ida cười và tất cả cùng cười.

Giữa đám con gái mới tới, một người ngồi đơn độc. Cô ta có mái tóc hung, cao, thanh mảnh và có vẻ không vui. Đột nhiên Laura biết cô ta đang cảm thấy thế nào. Tất cả đều đang có những giờ khắc thoải mái còn cô ta ngồi tách biệt, cô đơn và bẽn lẽn như Laura thường cảm thấy.

Laura nói

- Cô gái mới kia có vẻ khá xinh và có vẻ đơn độc. Mình tới nói chuyện với cô ấy.

Cô gái mới tên làFlorenceWilkins. Cha cô có đất trại ở phía tây bắc thị trấn và cô có ý định trở thành giáo viên. Laura chỉ vừa ngồi nói chuyện với cô một lát thì các cô kia rời cửa sổ tới bao quanh họ.Florencekhông tới lớp dạy hát vì ở quá xa.

Tối thứ sáu, Laura mau chóng chuẩn bị xong vào lúc bảy giờ trong chiếc áo lụa nâu, chiếc mũ nhung nâu và Almanzo cũng hối hả tới lúc bảy giờ. Barnum dừng lại và Laura phóng lên nhanh tới mức Almanzo thúc nó khởi hành trước khi nó kịp nhấc chân lên đá hậu. Almanzo nói:

- Đây là lần đầu tiên nó chậm hơn trong việc đá hậu. Có lẽ một lúc nào đó, nó sẽ quên.

Laura ngờ vực:

- Có lẽ.

Cô bỗng trích dẫn một câu thơ:

- Ong tháng năm không bay trong tháng chín.

Lớp dạy hát ngay trong nhà thờ và khi tới thị trấn, Almanzo nói tốt hơn là họ sẽ về sớm một chút trước khi mọi người ra vì đám đông bu quanh có thể khiến Barnum căng thẳng. Laura đáp:

- Lúc nào tới giờ, ông cứ rời lớp, tôi sẽ ra theo.

Almanzo cột Barnum vào một cây cọc buộc ngựa rồi cả hai bước vào nhà thờ sáng trưng. Anh trả học phí cho cả hai người và mua một tập bài hát. Lớp học đã sẵn sàng và thầy Clewett chỉ chỗ ngồi cho họ. Ông sắp những người hát giọng trầm vào một nhóm, nhóm khác gồm những người giọng nam cao tenor, còn những người giọng nữ cao soprano và giọng nam cao nhất alto cũng phân thành hai nhóm.

Rồi, ông dạy tên và giá trị các nốt nhạc, nốt nhấn, nốt láy, nốt lặng và các khóa son cùng thăng, giáng. Sau đó, ông cho phép nghỉ giải lao một lát và người trong các nhóm xúm lại chuyện trò, cười đùa cho thầy Clewett nhắc giữ trật tự.

Họ tập xướng các nốt nhạc. Thầy Clewett xướng âm bằng chiếc âm thoa, lập lại nhiều lần cho tới khi hết thảy đều xướng âm gần đúng với từng nốt thì bắt đầu xướng âm theo một chuỗi nốt đồ, rê, mi, fa, son, la, si, đố. Mệt nhoài vì phải lên cao dần nhưng tất cả các giọng đều vui vẻ lập lại đồ, rê, mi, fa, son, la, đố!

Lên rồi xuống, lại lên rồi xuống, tất cả hát, khi trúng khi trật, nhưng luôn luôn nhiệt tình.

Laura ngồi ở ghế cuối và thấy Almanzo ra dấu cho mình. Khi anh bước nhanh ra khỏi cửa, cô lặng lẽ lẻn ra theo.

Trong lúc họ vội vã ra xe, anh nói:

- Tôi sẽ giúp cô bước lên trước khi cởi dây buộc. Nó có thể đá hậu ngay khi được cởi dây, nhưng không đá trước đó, nếu cô không kìm chặt dây. Hãy giữ chặt nhưng đừng kéo dây cho tới khi nó bắt đầu khởi hành. Tôi sẽ cố gắng phóng lên trước khi nó nhào đi, nhưng nếu tôi không làm nổi thì cô phải kìm nó. Bỏ mặc cho nó chạy nhưng không cho nó chạy hoảng. Lái nó xung quanh nhà thờ và qua trước tôi. Đừng sợ, cô có thể điều khiển nó. Cô làm được, cô biết mà.

Cô không bao giờ điều khiển ngựa khi nó khởi hành, Laura nghĩ vậy nhưng không nói gì. Leo nhanh lên xe, cô ngồi vào chỗ và cầm lấy dây cương đang bỏ nằm trên bửng xe. Cô nắm chặt nhưng không kéo cho chúng chuyển động.

Tại cọc buộc, Almanzo cởi dây cho Barnum. Đúng lúc đầu nó được thả lỏng, Barnum đá hậu.

Dâng cao, dâng cao mãi cho tới khi nó gần như đứng trên các chân sau rồi đổ người xuống và phóng chạy trước khi Laura kịp thở ra. Những chiếc bánh xe rời khỏi mặt đất và nẩy mạnh lên.

Laura kìm dây một cách quyết liệt. Barnum phóng chạy thẳng ra cánh đồng trước nhà thờ. Cô kéo quyết liệt hơn với cánh tay phải rồi với cánh tay trái và như để làm vui cho cô, Barnum quẹo về hướng đó. Nó chạy cực nhanh theo một vòng tròn rất khớp. Nhà thờ xoay tít ở chính giữa vòng tròn và khi bọc vòng lại, Laura dồn hết sức vào tay kìm cả hai sợi dây cương cho ngang nhau. Nhưng Barnum không ngưng lại. Cỗ xe vụt qua ngang Almanzo vẫn đang đứng ngay cọc buộc.

Cái nhảy đầu tiên của Barnum khiến trái tim Laura cũng nhảy theo lên tới ngang họng và khiến cô nghẹn thở. Lúc này cỗ xe đã lại ở ngoài đồng. Cô kìm mạnh dây cương tay phải và Barnum lại đảo theo. Sườn bên kia nhà thờ đang vùn vụt tiến tới trước mặtcô và Laurakéo cả hai dây cương.

Barnum gần như ngưng hẳn lại rồi với một cái đá hậu, nó lại phóng đi.

Lần này trái tim Laura nằm nguyên tại chỗ. Cô kéo mạnh tay phải và Barnum rẽ vòng theo một cách gọn gàng. Cỗ xe chạy quanh nhà thờ và Laura hơi nhỏm lên khỏi ghế. Với tất cả sức lực, cô kìm cương. Và Barnum ngưng lại. Ngay lập tức nó đá hậu và nhảy lên, phóng nữa.

Laura nghĩ:

- Ổn rồi, chạy đi.

Cô nắm chặt dây, điều khiển nó chạy vòng tròn trên đồng cỏ và cô lại trụ chân, tận lực kéo cương. Lần này, Almanzo leo được lên xe. Ngay khi anh vừa nhảy lên, cánh cửa nhà thờ mở ra. Tất cả đám học viên túa ra và một vài người hét:

- Cần giúp không?

Barnum tung thẳng người lên không và rớt xuống phóng chạy. Bàn tay Almanzo nắm chặt đầu dây cương trước tay Laura kéo lại cho cô buông ra. Cô mừng là anh đã nắm dây cương.

Anh nói:

- Vừa đúng lúc. Mình sẽ không khi nào thoát ra nổi khi đám đông xúm lại xung quanh. Quá mệt cho cô hả?

Laura còn đang run. Hai bàn tay cô ê ẩm và khó giữ hàm răng khỏi va vào nhau, nên cô chỉ nói:

- Ô, không.

Almanzo nói với Barnum một hồi và nó mau chóng bắt đầu chạy theo nước kiệu. Rồi Laura lên tiếng:

- Barnum không hề xấu. Nó chỉ mệt vì phải đứng im quá lâu.

Almanzo nói:

- Hẳn nhiên nó phát điên vì chuyện đó. Lần sau mình ra vào lúc giải lao.

Anh nói thêm:

- Hãy kéo dài thêm đường về nhà bằng chuyến đi dạo xe trong một đêm đẹp như thế này.

Anh lái Barnumtới con đường qua phía tây đầm Big Slough. Gió thổi nhẹ trên đồng cỏ và phía trên mặt đất mờ tối lơ lửng những chum sao lớn lung linh tỏa sáng.

Dần dần Barnum chạy đều và hiền lành như chính nó cũng đang tận hưởng cái tĩnh lặng của trời đêm và ánh sao sáng.

Almanzo nói một cách êm ả:

- Tôi không biết khi nào tôi đã thấy những vì sao như thế.

Rồi Laura bắt đầu hát nho nhỏ:

Chơi vơi sao sáng chơi vơi

Dạo quanh thả sức vui cười tự do

Đó đây chìm đắm mơ hồ

Chỉ còn những tiếng nhỏ to chúng mình

Như bầy tiên nữ xinh xinh

Sau rừng thấp thoáng bóng hình mảnh mai

Tiếng ca lơ lửng ngang trời

Giọng ca ngọt lịm trọn đời còn say

Bài ca bay tới ai đây.

Hay cho riêng trái tim này mà thôi

Chơi với sao sáng chơi vơi

Dạo quanh thả sức vui cười tự do.

Barnum dừng trước cửa và đứng lặng lẽ trong lúc Laura xuống xe. Almanzo nói:

- Tôi sẽ tới chiềuchủnhật.

Laura đáp:

- Tôi chờ.

Rồi cô bước vào nhà.

Bố mẹ đang thức đợi cô. Mẹ khẽ thở ra nhẹ nhõm và bố hỏi:

- Con ngựa chết tiệt của Wilder lái đi đêm ổn không?

Laura nói:

- Nó đã thực sự thành một con ngựa ngoan ngoãn. Và nó đã chịu đứng im khi con xuống xe. Con thích nó.

Mẹ bằng lòng nhưng bố nhìn nhanh cô. Không phải sự dối trá, cô đã nói đúng sự thực, nhưng cô không thể nói về việc cô đã điều khiển Barnum ra sao với bố mẹ. Điều đó sẽ khiến bố mẹ lo ngại và bố mẹ có thể không cho phép cô tiếp tục đi dạo xe nữa. Cô có ý định điều khiển Barnum. Khicô và Barnumđã quen với nhau, có thể, chỉ là có thể, cô sẽ khiến nó dễ thương.

23. BARNUM THẢ BƯỚC

Chủnhật sau Barnum vẫn tệ như thế. Nó không chịu dừng lại và Laura phải đợi tới lần thứ Barnum mới phóng nổi lên xe. Rồi nó đá hậu và cố vùng thoát, kéo mạnh tới nỗi sau một hồi, Almanzo than phiền:

- Nó như đang kéo tung cỗ xe và cả hai cánh tay tôi.

Laura đề nghị:

- Để tôi thử coi. Anh nghỉ tay một lát.

Almanzo đồng ý:

- Được. Một lát thôi, nhưng cô sẽ phải kìm hết sức.

Anh buông dây cương khi cô nắm chắc ngay phía sau bàn tay của anh. Cánh tay của Laura phải chịu sức kéo của Barnum; sức của nó truyền lên những sợi dây cùng với cái cảm giác mà cô đã cảm thấy từ trước. Ôi, Barnum! Cô thầm năn nỉ, đừng kéo quá mạnh, tôi rất thích điều khiển bạn.

Barnum đã nhận ra sự thay đổi người cầm cương và hơi vươn dài cổ tới trước, nhận ra chiếc hàm thiếc, rồi nước phi của nó chậm hơn. Nó đảo theo góc quanh gần kho hàng và đạp bước đều đều trên đường.

Barnum đang lơi bước. Almanzo im lặng và Laura khó hít thở nổi. Từng chút, từng chút thật nhẹ cô nới dây cương. Barnum tiếp tục lơi bước. Con ngựa hoang, con ngựa chạy hoảng, con ngựa không khi nào chịu thả bước khi đóng vào xe, đã thả bộ hết trọn chiều dài của phố Main. Nó vươn tới hai lần nhận rõ chiếc hàm thiếc trong miệng như đang làm một việc thích thú, cổ vươn cao bước đi kiêu hãnh.

Almanzo nói khẽ:

- Hơi kéo căng dây lên một chút để ngăn nó không nhảy lên.

- Không.

Laura đáp:

- Tôi đang để nó mang chiếc hàm thiếc một cách dễ dãi hơn. Tôi nghĩ nó thích thế.

Dọc phố, mọi người đều ngưng lại nhìn. Laura không thích bị nhòm ngó, nhưng lúc này cô biết cô không nên rối trí, cô cần bình tĩnh giữ cho Barnum thả bước chậm. Cô gần như thì thầm trong lúc nhìn thẳng vào những chiếc ai thản nhiên của Barnum:

- Ước gì không có ai ngó.

Cũng hạ thấp giọng, Almanzo nhắc:

- Họ đang chờ nó lôi chúng mình chạy hoảng. Tốt hơn là không nên để nó thả bước cho tới lúc nó tự động phóng. Hãy kéo căng dây một chút và giục nó đi. Lúc đó nó sẽ hiểu rằng nó phóng chạy là do cô muốn.

Laura đề nghị:

- Ông điều khiển nó đi.

Cô cảm thấy hơi rối trí do căng thẳng.

Almanzo nắm dây cương và khi anh ra lệnh, Barnum phóng chạy. Lúc đó anh hỏi:

- Này, tôi đúng là chết tiệt! Làm sao cô làm được điều đó? Kể từ khi có nó, tôi vẫn cố sức làm cho nó thả bộ. Cô đã làm gì?

Laura đáp:

- Tôi chẳng làm gì cả. Nó thực sự là một con ngựa ngoan ngoãn.

Suốt thời gian còn lại của buổi chiều, Barnum đi hoặc chạy theo sự sai khiến và Almanzo khoe:

- Nó sẽ ngoan như một con cừu non lần sau này.

Anh đã lầm. Tối thứ sáu, Barnum lại không chịu đứng và cuối cùng, khi Laura đã lên xe, Almanzo nhắc cô là họ cần rời lớp học trong giờ giải lao. Nhưng, mặc dù không bị buộc quá lâu trước đó, con ngựa vẫn nổi điên khiến Laura phải chạy vòng quanh nhà thờ cho tới khi lớp học hát tan họ mới rời xa được.

Laura rất thích lớp học hát. Khởi đầu từ xướng âm từng nốt họ học lên, rồi thầy Cleweet dạy họ một bài đơn giản, bài đầu tiên trong sách hát. Ông bắt nhịp với chiếc âm thoa nhiều lần cho tới khi giọng ca của họ gần đúng. Lúc đó, họ hát:

Buồn vui no gió căng phồng.

Nước xanh song vỗ bềnh bồng thuyền trôi

Khi tất cả hát bài này nhuần nhuyễn, họ được dạy bài khác. Đây là bài ca về cỏ:

Bao quanh cửa ngõ mọi nhà

Giàu sang, nghèo khó lân la mỉm cười

Tôi đang nhích tới với người!

Lan nhanh khắp chốn khắp nơi quản gì.

Sau đó, họ hát xoay vòng:

Ba con chuột mù biết đường nào chạy

Chạy miết theo sau bà vợ chủ nhân

Dao bén trong tay, bà chặt cụt đuôi

Ba con chuột mù biết đường nào chạy

Chạy miết theo sau…

Giọng trầm đuổi theo giọng nam cao, giọng nam cao đuổi theo giọng alto, giọng alto đuổi theo giọng nữ cao rồi lại vòng trở lại cho tới khi tất cả mệt lả, lạc giọng và cười vui. Không gì thú vị hơn! Laura thường hát được lâu hơn mọi người vì bố đã dạycô cùng Carrie, Grace hát bài “Ba con chuột mù” này từ trước.

Barnum đã trở nên ngoan ngoãn tới mức Laura và Almanzo có thể ngồi tới cuối buổi học và trong giờ giải lao anh cùng các thanh niên khác moi các bọc kẹo trong túi ra đi chia cho cáccô gái. Cónhững viên kẹo bạc hà sọc trắng hồng, những que kẹo chanh, những chiếc kẹo đắng. Và trên đường về, Laura cất tiếng hát:

Niềm vui tuổi xanh lớn không kể xiết

Một cây đu trước nhà mẹ đung đưa

Chiếc kẹo ngọt mãi không tan trong miệng

Bước ngược xuôi nam bắc chẳng bến bờ

Dù lệ thường không được quên giây phút

Vẫn tới trường thỏa sức cất tiếng ca.

Almanzo nói:

- Tôi không vô lí khi nghĩ rằng cô thích tới lớp dạy hát. Cô luôn luôn hát.

Mỗi buổi học, lớp lại hát nhiều hơn theo cuốn sách hát. Đêm sau cùng, tất cả hát bản thánh ca ở cuối sách, trang một trăm bốn mươi bốn bài “Thiên đường” báo Tiệp Vinh Quang.

Sau đó, lớp học chấm dứt. Những buổi tối vui vẻ không còn nữa.

Barnum không còn đá hậu và chồm tới. Nó khởi bước nhanh bằng một cú nhảy nhẹ vào nhịp chạy êm. Không khí se lạnh với những hơi gió mùa đông đang tới. Sao sáng và treo thật thấp trên bầu trời đầy sương mù. Laura ngắm những vì sao và hát lại bài thánh ca:

Thiên đường vang lời vinh danh Chúa

Bàn tay Ngài tạo dựng trời xanh

Ngày nối ngày xôn xao muôn thuở

Đêm theo đêm hiển lộ tinh anh

Mọi diễn tả không còn ý nghĩa

Trong âm vang lời nói vô thanh.

Không có một âm thanh nào ngoài tiếng chân Barnum gõ đều đều trên con đường chạy dọc theo đồng cỏ.

- Hát bài Ánh Sao Sáng đi.

Almanzo yêu cầu và Laura lại hát nho nhỏ:

Chơi với sao sáng chơi vơi

Ánh sao lay động sáng ngời sương đêm

Họa mi cất tiếng dịu êm

Giọng ca tình tự ngả nghiêng đóa hồng

Đêm hè tĩnh lặng mênh mông

Gió hiu hiu giỡn trên đồng thênh thang

Nhà ai rạng ánh đèn vàng

Khiến ai nhẹ bước trên đường phân vân

Xa xa nước bạc thì thầm

Ngân vang tiếng gọi ân cần biển khơi

Chơi vơi sao sáng chơi vơi

Dạo quanh thả sức vui cười tự do.

Im lặng lại trở lại và giữ nguyên trong lúc Barnum giữ đều nhịp bước quay qua phía bắc hướng về nhà. Rồi Laura lên tiếng:

- Tôi đã hát cho anh nghe, bây giờ tôi sẽ trả một penny để được nghe ý kiến của ông.

- Tôi đang tự hỏi…

Almanzo ngưng lại. Rồi bàn tay nâu sạm của anh đặt lên bàn tay của Laura đang sáng trắng dưới ánh sao và nắm lại. Từ trước, anh chưa bao giờ làm thế. Anh nói:

- Bàn tay cô nhỏ quá.

Lại ngưng. Rồi nói nhanh:

- Tôi đang tự hỏi liệu cô có thích một chiếc nhẫn hứa hôn không.

Laura nói với anh:

-Chuyện đó tùy thuộc ai là người trao nhẫn.

Almanzo hỏi:

- Nếu là tôi?

Laura đáp:

- Lúc đó lại tùy chiếc nhẫn.

ChủNhật sau đó, Almanzo tới muộn hơn thường lệ.

- Rất tiếc tôi tới quá trễ.

Anh nói khi Laura đã ngồi yên trong xe và họ đang cho xe chạy. Laura đáp:

- Mình có thể đi dạo một chuyến ngắn hơn.

Almanzo nói với cô:

- Nhưng mình đã tính là tới hồ Henry. Đây là dịp cuối để thấy những dây nho rừng, lúc này chúng đã đóng tuyết rồi.

Chiều hôm đó là một chiều nóng ấm trong năm. Hai bên con đường hẹp chạy giữa khu hồ đôi những trái nho rừng đã chín treo lủng lẳng trên các dãy quấn quanh đám cây lớn. Almanzo cho xe chạy chậm và từ trong xe,anh cùng Lauravới tay ngắt những chùm nho. Họ nhấm nháp những trái nho ngọt chua khi ngắm mặt hồ gợn song trong nắng và lắng nghe tiếng song va nhẹ vào bờ.

Khi họ lái xe trở về, mặt trời đã lặn xuống phía trời tây đỏ cháy. Ánh hoàng hôn đang buông trên đồng cỏ và gió chiều thổi nhẹ lùa qua xe.

Lúc đó, Almanzo cầm cương bằng một tay còn tay kia nhấc bàn tay Laura lên và cô cảm thấy một thứ gì mát rượi trượt trên ngón tay trỏ trong lúc anh nhắc cô:

- Cô đã nói chuyện đó tùy thuộc vào chiếc nhẫn. Cô nghĩ về chiếc nhẫn này thế nào?

Laura đưa cao bàn tay lên dưới ánh sáng đầu tiên của mặt trăng vừa mọc. Ánh vàng của chiếc nhẫn và mặt phẳng hình bầu dục của nó long lánh trong ánh trăng mờ nhạt. Ba hạt đá nhỏ gắn trên mặt hình bầu dục sáng lóa. Almanzo nói với cô:

- Ở giữa là viên hồng ngọc còn mỗi bên là một hạt ngọc trai.

Laura nói:

- Đúng là một chiếc nhẫn đẹp tuyệt. Tôi nghĩ… Tôi thích có chiếc nhẫn này.

- Vậy hãy giữ nó luôn. Nó là của em và mùa hè tới anh sẽ dựng một ngôi nhà nhỏ trong khu rừng trên đất trại. Nó sẽ phải là một ngôi nhà nhỏ. Em có nghĩ thế không?

Laura đáp:

- Em vẫn luôn luôn sống trong những ngôi nhà nhỏ. Em rất thích chúng.

Họ đã về gần sát nhà. Ánh đèn rọi ra từ các khung cửa sổ và bố đang đàn. Laura biết rõ bài ca là bài mà bố thường hát cho mẹ nghe. Giọng bố bay lên theo điệu nhạc và bố hát:

Lâu đài này dựng cho người yêu dấu

Trên mảnh đất lành mơ ước xa xăm

Hãy tới cùng ta, hỡi người trong mộng

Tình cô đơn đang day dứt bâng khuâng

Hạnh phúc lứa đôi ngọt ngào hơn mật

Hạnh phúc lứa đôi quý nhất trên trần!

Những nỗi nhớ thương tranh nhau cùng

Những nụ hôn dài ghi dấu trăm năm.

Barnum lặng lẽ trong lúc Laura và Almanzo đứng bên cỗ xe nghe tới khi bố hát dứt bài ca.

Rồi Laura ngước lên nhìn ánh trăng mờ ảo và nói:

- Anh hôn chào tạm biệt em đi.

Sau nụ hôn đầu tiên, cô bước vào nhà khi Almanzo lái xe đi.

Bố đặt cây đàn xuống khi Laura bước vào. Ánh mắt bố hướng về phía ngón tay của cô còn chiếc nhẫn lấp lánh phản chiếu ánh đèn. Bố nói:

- Bố đã được xem làm chiếc nhẫn đó. Hôm qua, Almanzo nói chuyện với bố và bố nghĩ chiếc nhẫn đó sẽ ổn.

Mẹ dịu dàng lên tiếng:

- Chỉ cần con biết chắc chắn, Laura. Nhiều lúc mẹ đã nghĩ con có vẻ lưu tâm nhiều đến lũ ngựa hơn là chủ của chúng.

Laura trả lời giọng run run:

- Con không thể cứ sống một mình không có ai khác.

Rồi mẹ mỉm cười vớicô còn bố hắng giọng và cô biết bố mẹ hiểu cô đang quá mắc cỡ không nói nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play