Cậu Tom đi về miền Đông trên chuyến xe lửa sáng hôm sau. Khi Laura từ trường về vào buổi trưa, ông đã đi rồi.
Mẹ nói:
- Sau khi cậu đi, bà McKee đã tới đây. Bà ấy đang bối rối, Laura, và hỏi mẹ liệu con có thể giúp bà ấykhông.
Laura nói:
- Dĩ nhiên con sẽ làm, nếu con làm được. Có chuyện gì vậy?
Mẹ kể là bà McKee làm việc quá cực trong mùa đông đó nên gia đình McKee chưa đủ sức chuyển về nông trại của họ. Ông McKee phải tiếp tục việc làm ở xưởng cưa cho tới khi dành dụm đủ tiền mua dụng cụ, hạt giống và gia súc. Ông ấy muốn bà McKee mang đứa con gái nhỏ, Mattie, về sống ở đó trong mùa hè này để giữ nông trại. Bà McKee nói không thể sống nổi ở ngoài đồng cỏ một mình, không có ai bên cạnh, ngoại trừ Mattie. Bà ấy nói họ có thể sẽ mất nông trại trước hết.
Mẹ nói:
- Mẹ không hiểu lí do khiến bà ấy căng thẳng về chuyện đó. Nhưng bà ấy có vẻ rối trí. Hình như phải sống hoàn toàn cô độc, cách biệt mọi người nhiều dặm đường làm bà ấy kinh hãi. Cho nên, bà ấy nói với mẹ là ông McKee nói ông ấy sẽ bỏ nông trại. Sau khi ông ấy đi làm, bà ấy suy tính lại và tới hỏi mẹ xem liệu con có thể đi cùng với bà ấy để giữ quyền sở hữu nông trại không. Bà ấy nói sẽ trả cho con một đô la một tuần chỉ để ở cùng với bà ấy như một thành viên trong gia đình thôi.
Bố hỏi:
- Nông trại ở đâu?
Mẹ nói:
- Cách một khoảng ngắn về phía bắcManchester.
Manchesterlà một thị trấn nhỏ ở phía tây De Smet. Bố hỏi cô:
- Được, con có muốn đi không, Laura?
Laura nói:
- Con nghĩ là con sẽ làm thế. Con sẽ thiếu một phần chương trình học ở trường, nhưng con có thể lo liệu được và con cũng thích kiếm thêm một số tiền.
Bố quyết định:
- Gia đình McKee rất dễ thương và việc này thực sự thuận tiện cho họ nên con có thể đi nếu con muốn làm.
Mẹ lo lắng:
- Nhưng sẽ tội nghiệp cho con phải vắng nhà khi Mary về thăm.
Laura cân nhắc:
- Có lẽ con chỉ giúp cho bà McKee làm quen với việc sống ông trại và con có thể về nhà đủ lâu để gặp Mary.
Mẹ nói:
- Tốt, nếu con muốn đi thì tốt nhất hãy cứ đi. Chúng ta không nên lo lắng về một điều chưa tới. Dù sao có khả năng mọi việc sẽ ổn thỏa.
Thế là sáng hôm sau Laura cùng bà McKee và Mattie lên xe lửa tớiManchester. Trước đây cô đã có lần đi xe lửa khi từ vùngsuối Plum tới miền Tây nên cô cảm thấy như một du khách thành thạo khi mang túi xách theo người bẻ ghi đi giữa hai hàng ghế tới chỗ ngồi. Điều đó khiến không phải như cô không biết gì về xe lửa.
Hành trình tớiManchesterdài bảy dặm. Công nhân xe lửa chuyển đồ đạc của bà McKee từ toa chở hàng ra bỏ phía trước xe ngựa và người đánh xe ngựa chất lên xe. Trước khi đồ đạc chất xong, người chủ khách sạn đập mạnh chiếc dùi trên chiếc ghế phách tam giác bằng sắt mời hành khách ăn cơm.
Thế là bà McKee cùng Laura và Mattie ăn cơm trong khách sạn.
Không lâu sau, người đánh xe ngựa lái chiếc xe đã chất hàng xong tới trước cửa và giúp họ bước lên đống đồ giữ đủ thứ đệm giường, lò bếp, bàn ghế, vali, thùng chứa thức ăn. Bà McKee ngồi trên ghế chung với người đánh xe.
Ngồi thõng chân xuống một bên sườn xe, Laura và Mattie ôm lấy nhau và bám vào những sợi dây buộc đồ khi lũ ngựa kéo chiếc xe giật nẩy trên đồng cỏ. Không có đường đi. Bánh xe chìm trong lớp đất ở những nơi mềm ra do tuyết tan và cỗ xe cùng đồ đạc nghiêng qua đảo lại. Nhưng xe chạy rất tốt cho tới khi tới một trũng đầm. Tại đây đất thấp hơn, nước đọng trong các vũng hồ giữa những đám cỏ đầm lầy um tùm. Người lái xe nhìn về phía trước nói:
- Tôi không biết về trũng đầm này. Hình như khá tồi tệ. Nhưng không có đường chạy quanh, mình sẽ phải cố băng qua. Có lẽ mình phải chạy thật nhanh để xe không kịp lún xuống.
Khi xe tới gần hơn, ông ta nhắc:
- Mọi người bám thật chắc!
Ông ta quất chiếc roi và hét lũ ngựa. Chúng phóng nhanh hơn, nhanh hơn nữa cho tới khi bị thúc đẩy cùng tột bởi tiếng hét của ông ta và chiếc roi, chúng vùng lên lao tới. Nước văng lên nhưn những chiếc cánh từ các bánh xe va đập liên tục trong khi Laura hết sức bám vào những sợi dây và ôm cứng Mattie.
Rồi tất cả im ắng trở lại. Chiếc xe đã vượt qua bờ đầm kia yên ổn và người đánh xe dừng cho lũ ngựa nghỉ ngơi. Ông ta nói:
- Tốt, mình đã qua được! Các bánh xe không dừng lại một chỗ đủ lâu để lún xuống đất. Nếu ai bị lún ở đây thì sẽ phải chịu lún mãi mãi.
Không lạ lùng là ông ta có vẻ thở ra nhẹ nhõm vì khi nhìn lại trũng đầm, Laura không thấy một vệt bánh xe nào. Nước đã phủ kín hết.
Xe chạy qua đồng cỏ và cuối cùng, họ tới một căn lều trại đứng chơ vơ. Cách chừng một dặm về phía tây có một căn lều khác và xa hơn về phía đông là căn lều thứ ba. Người đánh xe nói:
- Chỗ này đây, thưa bà. Tôi bỏ đồ xuống rồi kéo cỏ khô để đốt tới cho bà, từ địa điểm cách đây chừng một dặm ở phía tây. Người phơi cỏ vào mùa hè vừa rồi đã bỏ cuộc và trở lại miền Đông rồi nhưng tôi thấy ông ta bỏ lại đó vài đống cỏ.
Ông ta khuân đồ từ xe vào trong lều và đặt lò bếp. Rồi ông ta đánh xe di lấy cỏ.
Một bức chắn cắt căn lều thành hai phòng nhỏ. Bà McKee và Laura dựng một khung giường trong gian phòng có lò bếp và một khung giường ở phòng bên kia. Thêm chiếc bàn, bốn chiếc ghế gỗ và vali, họ đã chất đầy căn nhà nhỏ. Bà McKee nói:
- Tôi mừng là không mang thêm món đồ nào.
Laura tán đồng:
- Dạ, mẹ cháu vẫn nói vừa đủ là ngon như một đại tiệc.
Người đánh xe chở về một đống cỏ khô rồi lái xe quay lại thị trấnManchester. Bây giờ chỉ còn nhồ cỏ khô vào hai chiếc đệm rơm, làm giường và soạn chén đĩa. Sau đó Laura xoắn cỏ khô kết thành bện từ đống cỏ nhỏ ở sau lều và Mattie mang vào nhóm lửa cho bà McKee nấu bữa ăn tối. Bà McKee không biết cách bện cỏ nhưng Laura đã học việc này trong mùa đông ác liệt.
Khi ánh sáng tắt trên đồng, lũ sói bắt đầu hú và bà McKee khóa cửa ra vào rồi coi lại xem các cửa sổ đã buộc kĩ chưa. Bà nói:
- Tôi không hiểu lí do khiến luật lệ buộc chúng ta phải làm việc này. Ích lợi gì khi buộc một người đàn bà phải sống trọn mùa hè ở nông trại.
Laura trả lời:
- Bố cháu bảo đây là một cuộc đánh cá. Chính phủ đã đem một khu đất rộng một phần tư dặm vuông ra đánh cá với một người đàn ông rằng ông ta không thể sống ở đó trong năm năm mà không chết đói.
Bà McKee nói:
- Không ai có thể. Những người làm luật phải biết rằng người đàn ông đủ tiền để mở trại ắt có đủ tiền mua một nông trại rồi. Nếu họ không có tiền, họ sẽ phải đi kiếm tiền, và đó có phải là lí do tạo ra luật lệ buộc người đàn ông phải ở trên đất trại khi mà họ không thể ở nổi? Điều đó có nghĩa là người vợ và gia đình họ phải ngồi lì tại đó bảy tháng mỗi năm. Tôi có thể kiếm được một món tiền, bằng nghề cắt may, để phụ giúp vào việc mua dụng cụ, hạt giống nếu ai đó không bị buộc phải ngồi trên mảnh đất này. Thành thực mà nói tôi không biết gì nhưng nhiều lúc tôi tin tưởng ở nữ quyền. Nếu phụ nữ có quyền bỏ phiếu và làm luật, tôi tin họ sẽ có ý thức hơn. Chó sói hả?
Laura nói:
- Không. Chỉ là lũ sói cỏ, chúng không đụng tới người nào cả.
Tất cả đã quá mệt nên không thắp đèn mà đi ngủ, Laura và Mattie trên chiếc giường trong gian bếp còn bà McKee ở phòng trước. Khi mọi người đã nằm yên, sự cô quạnh dường như ùa vào căn lều. Laura không sợ hãi, nhưng từ trước cô chưa khi nào ở một nơi hiu quạnh như thế mà không có bố mẹ cùng các chị em. Lũ sói cỏ đã tản xa, xa hơn. Rồi chúng biến mất. Đầm cỏ cũng ở xa nên tiếng ếch nhái không thể vọng tới. Không có một âm thanh nào ngoài tiếng gió thổi trên đồng cỏ phá tan sự yên
Ánh nắng rọi trên mặt Laura đánh thức cô dạy trong một ngày trống rỗng. Công việc vặt vãnh đã được làm xong. Không có thứ gì để làm, không có sách để học, không có người nào để thăm gặp.
Chỉ dễ chịu trong một chốc lát. Trọn tuần lễ đó, Laura cùng bà McKee và Mattie không làm gì ngoài ăn, ngủ, ngồi trò chuyện hoặc im lặng. Mặt trời mọc lên và lặn xuống, gió thổi và đồng cỏ vắng hoe chỉ có những con chim và bóng mây.
Chiềuthứbảy, họ mặc quần áo ra thị trấn, đi bộ hai dặm đường tớiManchesterđón ông McKee và cùng ông trở về lều. Ông ở lại tới chiềuchủnhật khi tất cả cùng ông lại đi bộ ra thị trấn đưa ông lên xe lửa quay về De Smet với công việc của ông. Rồi bà McKee cùng Laura, Mattie đi bộ về lều trại để qua tuần lễ khác.
Tất cả đều mừng khithứbảy tới, nhưng theo một cách khác, tất cả đều nhẹ nhõm khi ông McKee đi khỏi vì ông là một tín đồ nghiêm túc của Giáo hội Trưởng lão nên vàochủnhật không ai được phép cười hoặc thậm chí mỉm cười. Tất cả chỉ có thể đọc Kinh Thánh, sách vấn đáp giáo lí và nói chuyện trang trọng về các đề tài tôn giáo. Tuy vậy, Laura rất thích ông vì ông thực sự tốt bụng và hiền lành, không khi nào nói một lời khúc mắc.
Theo cung cách đó, từng tuần lễ trôi qua đi không có gì khác biệt và tháng tư rồi tháng năm đã hết.
Thời tiết ấm áp hơn và trong các chuyến đi bộ ra thị trấn họ đã nghe tiếng chim chiền chiện hót bên đường, nơi những khóm hoa mùa xuân bừng nở. Một buổi chiềuchủnhật ấm áp, chuyến đi bộ trở về từManchesterhình như dài hơn thường lệ và mệt nhọc và khi họ bước chậm lại dọc đoạn đường, bà McKee nói:
- Sẽ vui hơn cho cháu khi ngồi trong cỗ xe ngựa của Wilder.
Laura phát biểu:
- Cháu không chắc có khả năng có lại việc đó. Một ai khác sẽ ngồi chỗ của cháu trước khi cháu
Cô nghĩ tới Nellie Oleson. Cô biết trại của gia đình Oleson không cách xa trại của Almanzo.
Bà McKee nói:
- Đừng lo lắng. Một người độc thân nhiều tuổi không để ý nhiều tới một cô gái khi anh ta thiếu nghiêm túc. Rồi cháu sẽ lấy anh ta.
Laura nói:
- Ô, không! Không, thực sự không! Cháu không rời nhà để lấy bất kỳ ai!
Đột nhiên, cô nhận thấy cô đang nhớ nhà. Cô muốn được lại ở nhà nhiều đến nỗi khó chịu đựng nổi. Suốt tuần lễ đó, cô phải phấn đấu chống chọi lại lòng mong muốn trốn lánh khỏi bà McKee và vàothứbảy khi lại cùng đi bộ tới Manchester, có một lá thư đang chờ cô tại đó.
Mẹ viết rằng Mary đang trên đường về nhà và Laura nên trở về nếu bà McKee có thể tìm được một người khác thế chỗ cho cô. Mẹ hi vọng bà ấy sẽ làm được việc đó vì Laura cần ở nhà khi Mary về tới.
Cô khiếp hãi phải nói điều đó với bà McKee nên cô im lặng cho tới khi ăn tối bà McKee phải hỏi có điều gì khiến cô băn khoăn. Lúc đó Laura mới nói những điều mẹ viết.
Ông McKee lập tức lên tiếng:
- Vậy sao, dĩ nhiên, cháu phải về nhà. Tôi sẽ kiếm người khác tới ở đây.
Bà McKee im lặng một hồi trước khi nói:
- Tôi không muốn ai khác ngoài Laura sống chung với tôi. Tôi thà rằng chỉ có hai mẹ con sống tại đây. Bây giờ chúng tôi đã quen chỗ này và cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Laura sẽ trở về và Mattie sống cùng tôi ở đây cũng ổn rồi.
Thế là ông McKee mang chiếc túi xách của Laura trong chuyến đi bộ chiềuchủnhật tới Manchestervà cô chào tạm biệt bà McKee cùng Mattie rồi lên xe lửa cùng ông trở về nhà.
Suốt dọc đường cô nghĩ tới họ đứng đơn độc tại sân ga rồi đi bộ hai dặm đường trở vè căn lều cô quạnh mà họ phải sống ở đó không có việc gì, ngoài chuyện ăn ngủ và lắng nghe tiếng gió thêm năm tháng nữa. Cái cách để có một nông trại thật khó khăn nhưng không có con đường nào khác vì đó là sự thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT