Giang Thiến Nhi vẫn như cũ nhìn cũng không nhìn, chỉ chuyên tâm đi lên lầu.

“ Thiến Nhi.”

Giang Triết gọi cô lại.

Giang Thiến Nhi dừng bước, nhưng không xoay người.

Giang Triết phất tay với những người bên cạnh một cái, mọi người lập tức lui ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

“ Thiến Nhi.”

Giang Triết cẩn thận từng li từng tí gọi, sua dó từng bước một thẳng bước đi đến chỗ cô, mỗi một bước anh đều đi rất chậm, sợ động tác lớn một chút, sẽ làm cô sợ quá chạy mất.

Giang Thiến Nhi vẫn không quay đầu lại, chỉ bất động đưa lưng về phía Giang Triết.

“ Thiến Nhi, xoay người lại, được không?’

Giang Triết thấp giọng cầu khẩn.

Giang Thiến Nhi cắn chặt một của cô.

“ Anh, anh cảm thấy anh ta nói không đúng sao?” Những ngày qua, lúc cô tận tình hưởng thụ tình yêu của Giang Triết, trong lòng luôn mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy có chút không vui.

Thật ra thì, chính cô cũng hiểu rõ, một sự thật như vậy vẫn còn tại, cô chỉ là thỉnh thoảng làm một con đà điểu mà thôi, nhưng, bát kể cô có thò đầu ra hay không, sự thật kia cũng sẽ không biến mất không thấy gì nữa.

“ Thiến Nhi, chúng ta đã nói sẽ không để ý người ngoài suy nghĩ thế nào.”

Giang Triết có chút khổ não, đầu mày đẹp chau lại vào nhau thật chặt.

Giang Thiến Nhi quay đầu, một người đàn ông như vậy, thậm chí ngay cả thương tâm cũng làm cho người ta không rời mắt đi được.

Trong lòng có chút khó chịu, thật ra thì cuộc sống từ nhỏ của Giang Triết cũng rất hạnh phúc, không giống cô, từ nhỏ bị bỏ ở Cô Nhi Viện, mặc dù sau đó đã được ba ruột đón về, nhưng, thân phận của cô lại vẫn như cũ là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Mà Giang Triết khác, anh mặt nào cũng rất ưu tú, từ nhỏ ba mẹ đã đặc biệt chiều chuộc anh, gần như anh chưa từng phiền lòng vì chuyện gì, nếu như có, đó cũng là vì cô.

Giang Thiến Nhi vẫn nhớ rất rõ ràng, chỉ cần cô không vui, nhất định Giang Triết cũng không vui, sau đó sẽ không nói gì, lặng lẽ bồi ở bên cạnh cô.

Nếu như không phải là cô, nếu như không có cô, thì không biết Giang Triết sẽ hạnh phúc đến cỡ nào.

“ Anh, anh cho rằng em không muốn sao? Nhưng là, nó giống như một cái gai thỉnh thoảng lại sẽ đau nhói lòng của em. Bởi vì chuyện này, cả đời, em và anh đều sẽ mang tiếng là loạn luân. Tình cảm giữa em và anh giống như ở trong bóng tối vậy, vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, dù em muốn nắm tay anh đi trên đường, người khác cũng sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng ta.”

Giang Thiến Nhi nức nở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play