Rượu cạn người say, đợi đến khi toàn bộ khách về hết thì cũng đã là lúc gần rạng sáng.

Giang Thiến Nhi không biết mình làm sao có thể vượt qua một buổi tối này, Giang Triết chỉ cùng cô nhảy điệu thứ nhất.

Không ngừng có người tới mời cô khiêu vũ nhưng đều bị cô lấy lý do thân thể không thoải mái từ chối. Trên thực tế thân thể của cô nhìn không thoải mái lắm, sắc mặt cô nhìn qua có chút tái nhợt.

Giang Triết đã tới vài lần, nói lời ôn nhu nhỏ nhẹ để cho cô nghỉ ngơi, nhưng cô chỉ mím môi không nói một lời.

Trong lòng có một ngon lửa hừng hực thiêu đốt, nếu như không phát tiết ra ngoài, cô hoài nghi mình sẽ hít thở không thông mà chết.

Rốt cuộc đợi tới khi tất cả mọi người đều rời đi. Giang Thiến Nhi thở dài một hơi, sau đó lôi kéo Giang Triết liều mạng chạy lên lầu, vọt vào trong phòng của mình, sau đó dùng lực đóng của lại.

Cô quay đầu, đối mặt với Giang triết, trên mặt đều là nước mắt.

" Anh, em còn chưa có tặng quà sinh nhật cho anh."

Từng chữ tựa hồ phải dùng lực rất lớn để nói ra, môi của cô khẽ run.

Giang Triết cười cười, trong mắt vẫn là cưng chiều.

" Em biết anh ấi gì cũng không thiếu mà."

Giang Thiến Nhi dùng sức gật đầu

" Trước kia, ở nơi này, em cho là anh thiếu một vật, em tự đưa cho anh là tốt rồi."

Nghĩ đến cô gái xuất hiện trong yến hội, Giang thiến Nhi giọng nói nghẹn ngào.

giang Triết tiến lên vài bước, cẩn thận từng li từng tí thay cô lau đi nước mắt.

" Nói như thế, anh lại rất muốn biết , đó là cái gì?"

" Anh thật sự muốn?" Nước mắt giàn giụa nhưng khó nén vui sướng.

" Anh không thể phụ tâm ý của Thiến Nhi, có phải không."

Ngón tay anh xoẹt qua trên mặt cô, không biết có phải do từ nhỏ cô dùng sữa tươi nguyên chất rửa mặt hay không mà da thịt của cô trắng nõn mềm mại như da em bé vậy.

Nhìn cô khóc, trong lòng anh đau đớn nhưng lại chỉ có thể kìm nén.

" Anh, nói chuyện cần phải giữ lời."

Giang Thiến Nhi nghịch ngợm cười, trên mặt đều là nụ cười sáng lạng.

Giang Triết con ngươi khẽ sáng, thế nhưng không tự chủ được mà gật đầu.

Giang Thiến Nhi mừng rỡ, cô vọt vào nhà vệ sinh. Mấy phút sau, cô thẹn thùng xuất hiện, hai mắt ẩn tình nhìn Giang Triết. Giang triết chỉ cảm thấy trong đầu mình " Oanh " một tiếng.

Anh hôm nay uống hơi nhiều rượu, bởi vì chính anh cũng không hiểu rõ cảm xúc của mình, cho nên bây giờ đầu anh còn có chút choáng váng hoa mắt, anh thậm chí cho là mình nhìn nhầm rồi.

" Anh, lễ vật của em là tự đem mình tới đưa cho anh." Giang Thiến Nhi thẹn thùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play