Đúng lúc ấy thì tiếng gõ cửa vang lên, sau đó giọng nói lo lắng bất an của Giang Thiến Nhi truyền đến

"Anh." Thanh âm mềm nhũn truyền đến, toàn bộ lửa trong lòng đều bị dập tắt. Khéo mắt nhìn những mảnh vụn trên sàn, anh cúi người xuống nhạt lên sau đó mới đi ra mới đi ra mở cửa.

" Thiến Nhi." thanh âm ôn nhu vang lên, toàn bộ lửa giận lúc nãy biết mất.

" Anh, không ngủ được!" Khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chỉ thấu được cặp mắt kia sáng như ngôi sao, làm ngực Giang Triết chợt căng thẳng, nghĩ tới cuộc sống sau này phải để cho cô ngủ một mình, liền đau lòng cùng không phục.

" Thiến Nhi!" Giọng nói trầm thấp lại làm cho lòng của Giang Thiến Nhi trầm xuống, quả nhiên, một giây kế tiếp Giang Triết chậm rãi nói: " Thiến Nhi, em lớn rồi, về sau cần phải ngủ một mình."

Giang Thiến Nhi không trả lời, chỉ có tròng mắt trắng đen rõ ràng lẳng lặng nhìn Giang Triết.

Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Giang Triết không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, không dám tìm tòi nghiên cứu bên trong đôi mắt ấy.

" Thiến Nhi, anh là một nam nhân thành thục."

Khó khăn nói xong khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.

Thiến Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tạm thời vẫn chưa thể nói cho em biết đáp án, đợi đến một ngày nào đó em đủ sức để thừa nhận việc này, anh sẽ nói cho em nguyên nhân.

Trên mặt Giang Thiến Nhi hiện lên vẻ ngượng ngùng, cô nhìn Giang Triết thật sâu.

" Thiến Nhi tình nguyện!"

Trong lòng Giang Triết có ngọt ngào, có chua xót, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ.

Nếu như đổi lại là trước kia, anh đã đem cô ôm thật sâu vào lòng, nhưng là hôm nay, anh phải kìm nén tất cả , anh phải thật cố gắng mới có thể khống chế được loại xúc động đó.

Tại sao lại là em gái? Tại sao? Tại sao?

" Thiến Nhi, anh là nam nhân, làm sao có thể khống chế được ham muốn nổi dậy?."

Giang Triết nói xong, ánh mắt nghiêng sang hướng khác, " Bất kể như thế nào cũng phải chờ sau khi em trưởng thành."

Trên mặt Giang Thiến Nhi lập tức hiện ra nụ cười sáng lạng. nụ cười như vậy cơ hồ khiến Giang Triết không rời mắt đi được.

" Đi ngủ trước có được hay không? Anh làm tiếp một ít chuyện, từ hôm nay trở đi, anh sẽ cùng em phân giường ngủ nha!"

Giang Triết cố ý lưu manh nói, nặng nề nặn ra hai chữ " phân giường".

Giang Thiến Nhi mặt càng đỏ hơn, nhẹ nhàng đáng một cái vào cánh tay Giang Triết>

" Ghét.". Xoay người hướng gian phòng của mình đi tới.

Sau lưng Giang Triết chậm rãi đóng cửa lại, rốt cuộc dựa vào trên cửa, hai tay nắm thật chặt, trên trán nổi đầy gân xanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play