" Anh chẳng qua là uống quá nhiều rượu ." Giang Triết vừa nghe thấy thanh âm bên kia không đứng liền vội vàng giải thích. " Chuyện lần trước anh
vẫn còn thấy sợ, cho nên ở chỗ này ngủ một đêm, sáng sớm mai nhất định
về nhà, có được hay không ?"
" Anh, là thật sao ?"
" Nha đầu ngốc, anh lúc nào thì lừa em ?" Giang Triết cưng chiều cười, trong gương phản chiếu ánh mắt vô cùng ôn nhu của anh.
" A, tốt lắm, em cúp máy đây ." Biết được nguyên nhân, Giang Thiến Nhi lập tức vui vẻ, nhẹ nhàng nói.
" Ừ, được ."
Khóe miệng Giang Triết khẽ giơ lên, sau đó để điện thoại di động xuống. Anh
hồn nhiên không biết ở ngoài phòng rửa tay có một người phụ nữ mím chặt
môi, nắm chạt quả đấm.
Giang Triết đứng ở trong phòng rửa tay một lát, sau đó mới trở về vị trí.
" Giang tổng, cảm ơn ngài đã cho chúng tôi cơ hội này ."
Giang Triết nhẹ nhàng khoát tay, " Trần tổng tửu lượng thật cao, Giang mỗ bái phục ."
Trần Âu Lỵ lập tức để ly rượu xuống.
Một bữa cơm này ăn tới tận mấy giờ, trong lúc đó Lý cục dẫn theo một số người tới đây kính rượu.
Giang Triết thật ra bởi vì mới cùng Giang Thiến Nhi nói chuyện điện thoại nên rất vui vẻ, khóe miệng giơ lên, vì tế anh bị phạt mấy ly rượu, bất qua, anh cam tâm tình nguyện.
Chờ đến lúc kết thúc đã là hơn chín giờ.
Giang Triết cảm giác mình quả thật uống quá nhiều, lúc đi lên gian phòng trên lầu bước chân có chút lảo đảo.
Lúc tới cửa liền có người bên cạnh đỡ anh, ánh mắt anh tinh tế híp lại, lạ không nhìn thấy rõ.
" Ngươi là ai ?"
" Anh "
Thanh âm quen thuộc của Giang Thiến Nhi truyền đến.