Vì vậy, hôm nay lúc hai người đi ra từ cửa hàng vật liệu xây dựng, bà đột nhiên nói với anh ta.

"A Đức, hôm nay tôi mua vị trí phía trước nhà hàng Tây".

Khi Tống Na Mỹ nói lời như vậy, trong giọng nói có chút không tự nhiên.

Bà thật sự không biết nên mở miệng thế nào.

Nhưng mấy ngày qua, bà đã thành thói quen có anh bên cạnh, mọi việc đều hỏi ý kiến của anh.

Bà thật không dám tưởng tượng, nếu không có anh, cuộc sống hiện tại của bà sẽ thế nào?

Nghe bà nói như vậy, rõ ràng A Đức cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng là anh lập tức khôi phục tự nhiên.

"Được, những ngày qua cô cũng đã mệt mỏi, tối hôm nay chúng ta phải hưởng thụ một chút".

Lúc anh nói câu nói này, Tống Na Mỹ có một loại ảo giác.

Dường như đó là căn nhà của anh, mà bà chỉ giúp một tay mà thôi.

Nếu như một người đàn ông coi chuyện của một người phụ nữ là chuyện của mình để làm, vậy chứng tỏ điều gì?

Nghĩ tới đây, khóe miệng Tống Na Mỹ mím lại, nhưng mà trong lòng bà lại mơ hồ vui sướng.

Nhà hàng Tây cách cửa hàng vật liệu xây dựng không xa, do Tống Na Mỹ cố ý chọn.

Vị trí bên cửa sổ, có gió lạnh vi vu thổi qua.

Mặt trời chiều ngã về tây, chân trời là ánh nắng chiều đỏ tươi.

Tống Na Mỹ ngoắc tay, gọi nhân viên phục vụ mang rượu đỏ lên.

Bầu trời đêm đẹp đẽ như vậy, nếu không uống rượu, quả thật cảm thấy có lỗi với chính mình.

"Tôi không uống, xe ở bên ngoài".

A Đức mỉm cười.

Nhưng thật ra rượu không phải là cái gì tốt, anh sợ một khi mình say rượu, sẽ nói ra tất cả mọi chuyện, nếu như thế, vậy thì mọi chuyện thất bại trong gang tấc rồi.

"A Đức, hiếm khi mà".

Tống Na Mỹ hướng về phía A Đức quyến rũ cười một tiếng, sau đó cầm lấy cái ly.

"Một chút xíu thôi được không? Chỉ một chút xíu thôi".

Ngay cả Tống Na Mỹ cũng không phát hiện ra, trong giọng nói thế nhưng mang theo một tia làm nũng.

A Đức khẽ ngẩn người, sau đó gật đầu một cái.

Thật ra thì, mấy ngày qua, hai người ăn bữa tối cùng nhau đều là đồ ăn Trung Quốc, nhưng mà ở trong hoàn cảnh tĩnh lặng như vậy vẫn là lần đầu tiên.

"Cám ơn cậu, trong khoảng thời gian này làm phiền cậu rồi".

Tống Na Mỹ giơ cái ly về phía A Đức, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Bà rất vui vẻ, thật rất vui vẻ.

A Đức khẽ nhíu chân mày, sau đó đưa tay ra, giữ bàn tay đang tiếp tục rót rượu lại.

"Uống ít thôi".

Suy nghĩ một chút, anh vẫn nói như vậy.

"A Đức, tôi rất vui, để tôi uống thêm một chút nữa".

Có nằm mơ cũng chẳng ngờ đời này của mình vẫn có thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy, luôn luôn săn sóc mình, người đàn ông coi mình quan trọng hơn bản thân.

Tống Na Mỹ nhìn A Đức trong ánh mắt là sự nóng bỏng.

A Đức có phần không được tự nhiên dời ánh mắt đến chỗ khác.

Trong lòng Tống Na Mỹ hơi mất mác.

Tất cả đều chỉ là mình suy nghĩ nhiều thật sao?

Chỉ là tự mình đa tình thôi, có lẽ thật sự chỉ là mình hiểu lầm.

Có lẽ, cậu ấy đối với bạn bè đều nhiệt tình như thế.

Ngẫm lại cũng đúng, một người đàn ông xuất sắc như vậy làm sao lại thích người như mình chứ?

Trong lòng bà dâng lên khổ sở, sau đó chợt rót xuống một ngụm rượu lớn.

Bởi vì uống quá nhanh, bà bắt đầu ho kịch liệt.

Bởi vì ho kịch liệt, thậm chí nước mắt của bà cũng chảy xuống.

Chỉ có bà mới biết, đó là nước mắt khổ sở.

A Đức vô cùng khẩn trương, vội vàng chạy tới, giật lấy ly rượu trong tay bà.

"Làm gì đó? Không uống được tại sao muốn thể hiện?"

Trong giọng nói của anh có phần trách cứ, qua nhiều ngày quen biết như vậy, đây là lần đầu tiên anh dùng giọng nói nghiêm khắc như thế nói với bà.

Trong lòng Tống Na Mỹ lại dâng lên một tia vui sướng.

Hai tay của bà che mặt mình lại, sau đó nhân cơ hội lau sạch nước mắt.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi".

A Đức có phần bó tay hết cách, anh đứng bên cạnh Tống Na mỹ nhưng không biết nên nói gì.

Anh vốn là người không giỏi nói chuyện, huống chi tổng giám đốc bố trí nhiệm vụ nghiệt ngã như vậy.

Tống Na Mỹ không biết rằng mỗi ngày lúc nghỉ trưa, anh đều nghĩ đến bước kế tiếp nên đi như thế nào.

Không thể để xảy ra lỗi, mỗi một bước đều phải thật cẩn thận.

Mỗi một động tác, thậm chí mỗi một câu từ trong đầu của anh được thốt ra, đều phải nghĩ một lúc lâu.

Anh biết nguyên nhân tổng giám đốc lựa chọn anh, anh cũng biết mình không thể thất bại, tuyệt đối không thể thất bại.

Giờ phút này, anh đứng ở bên cạnh Tống Na Mỹ, trên mặt là thương tiếc, thật ra thì chỉ có bản thân anh biết, trong lòng của anh thậm chí có chán ghét.

Một đàn bà như thế, ham hư vinh, ích kỷ, làm bất cứ chuyện gì cũng không suy nghĩ cho người khác, anh cảm thấy mỗi lần nghĩ đến bà một giây anh đều thấy dằn vặt, nhưng không thể không dày vò.

"Không phải việc của cậu".

Tống Na Mỹ nhẹ nói, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Thì ra mình cũng không phải kiểu người như thế, bắt đầu từ khi nào bà thế nhưng lại trở nên lo được lo mất như vậy.

Là từ sau khi biết A Đức đến nay sao?

Một người đàn ông ưu tú như vậy chỉ sợ giữ không được, chỉ sợ rời bỏ bà, cho nên bà mới có thể như vậy.

Tống Na Mỹ nghĩ như vậy, tay lại không nhịn được đưa tay về phía cái ly.

"Đừng uống nữa".

A Đức ôn tồn nói.

"Có phải trong lòng cô có chuyện gì không vui không? Cô có chuyện gì không vui nói cho tôi biết có được không?"

Lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng như vậy, lập tức kích thích tiếng lòng Tống Na Mỹ.

Ánh mắt của bà dời về phía đôi tay của A Đức, hận không thể nắm chặt đôi tay kia, sau đó đặt vào lồng ngực của mình.

Nhưng bà lại không dám.

Bà biết khoảng cách giữa bà và anh.

"A Đức, cậu nói có phải tôi làm người rất thất bại không?"

Bà thở ra một hơi thật dài.

"Cả đời này chưa từng có ai yêu tôi. Không phải tôi rất thất bại sao? Thậm chí ngay cả người yêu sâu đậm cũng không có".

"Ai nói vậy?"

Khi A Đức nói xong câu đó, thậm chí có chút xấu hổ, anh khẽ cúi đầu xuống.

"Không phải sao?"

Tống Na Mỹ tay cầm cái ly, hung hăng uống một hớp.

Thật ra bà không uống rượu, có lẽ bởi vì rượu cồn ở trong người kích thích, bà chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên.

"Tôi đã từng yêu người đàn ông đó, anh ta nói sẽ cho tôi tất cả, tất cả tất cả đều sẽ cho tôi. Vì sao tôi lại sinh ra Giang Thiến chứ? Anh ta nói anh ta hy vọng có thể có một đứa con gái, anh ta nói con gái chính là người tình kiếp trước của anh ta".

Trong giọng nói của bà hơi kích động.

"Vì đứa bé này, tôi bỏ qua tất cả các chương trình giải trí, thậm chí cả ngày tôi sống ở trong phòng cũng không ra khỏi đó".

"Chẳng phải nói không phải cha của tổng giám đốc Giang sao?"

A Đức nhẹ giọng hỏi.

Cơ thể Tống Na Mỹ hơi ngẩn ra, nhưng lập tức nói tiếp: "Đúng vậy không phải thế, nhưng lúc trước tôi cũng không biết mà".

Bà có chút già mồm át lẽ phải.

Thật ra làm sao bà lại không biết, lúc vừa biết mình mang thai, trong lòng sợ hãi vô cùng.

Những ngày đó bà như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sợ bị nhìn ông ta thấy.

Nhưng vẫn còn phải cố gắng nịnh nọt.

Ngày qua ngày như thế, ngay cả bà cũng không biết nên làm cái gì?

Thân thể của bà hơi gầy, mà bụng cũng nhỏ, cho nên người khác cũng không nhìn ra.

Sau đó thấm thoát thời gian trôi qua thật nhanh, đến khi bà hạ quyết tâm xác định, đứa bé thậm chí đã được 5, 6 tháng, lúc này bà mới sợ, bởi vì bác sĩ phá thai vào thời điểm này tổn thương đối với cơ thể là rất lớn, điều đó thậm chí ảnh hưởng đến cả đời.

Tư tưởng bà lung lay, sau đó bảo bác sĩ kiểm tra giới tính.

Thật ra việc này không được phép, nhưng bởi vì do bạn bè đưa vào, sau đó dễ dàng biết được.

Bác sĩ kia nói, không phải chính xác 100%, nhưng cũng tám chín phần mười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play