Mấy đồng học của Giang Thiến Nhi tới rất nhanh, Giang Thiến Nhi mới vừa cơm nước xong, thời điểm chỉ huy Giang Triết đem khay điểm tâm tới, liền có người gõ cửa.
Giang Triết vội vàng đứng lên, mở cửa để cho những người đó vào. Đều là những người đang tuổi thanh xuân, một người trong
số đó tay còn cầm một bó Mân Côi xinh đẹp.
Giang Triết liếc mắt nhìn đóa Mân côi đang được cậu bé trai kia cầm, sau đó mặt không biến sắc đem đóa Mân Côi nhét vào một góc.
" Anh, anh đem Mân Côi tới đây, thả vào đầu giường." Người bệnh nhân kia không thuận theo, lớn tiếng thét.
" Nếu như em thích, anh lập tức đi mua."
Giang Triết cúi đầu, tựa như là lơ đãng nói, sau đó cầm điểm tâm lên, bỏ vào trong miệng Giang Thiến Nhi.
Những bạn học kia toàn bộ ngây người. Không thể tin được Giang Triết sẽ nói
như vậy, lại càng không dám tin tưởng Giang triết đối với Giang Thiến
Nhi ôn nhu như thế.
Thật ra thì Giang Thiến Nhi mặc dù không ở
trường, nhưng dù sao cũng đã trưởng thành, cho nên bình thường cùng đồng học trong lớp quan hệ cũng tương đối khá.
Mà trong đám bạn học,
Giang Thiến Nhi là nhỏ nhất, huống chi cô sinh ra mắt ngọc mày ngài,
trên mặt màu da càng làm cho người ta đố kị, hâm mộ, cho nên mọi người
đối với cô không tồi.
Mọi người đều biết, tình cảm của Giang
thiến Nhi với anh trai mình rất tốt, hôm nay vừa thấy mới phát hiện, quả nhiên danh bất hư truyền.
Xem một chút, cử động của anh vừa rồi
là cỡ nào ngây thơ. Giang Thiến nhi có phần lúng túng, vội vàng hướng
Giang Triết nói: " Anh, anh còn không mau để cho đồng học của em ngồi
xuống."
" Không cần, không cần, bọn mình lập tức đi."
" Không cần lập tức đi a, các cậu không biết tôi có bao nhiêu nhàm chán." Giang Thiến Nhi khẽ nhíu lỗ mũi khéo léo.
" Sự thật là em cũng vừa mới tỉnh mà thôi." Giang Triết vạch trần lời nói dối.
" ANh nói bậy, em cơm cũng đã ăn rồi." Giang Thiến Nhi không thuận theo. " Anh không phải là muốn phá hư hình tượng của em trong lòng mọi người
đấy chứ?"
Giang Triết nhìn một chút những đồng học kia, ngưng
trọng gật đầu, " Tốt, bất quá, em vốn cũng không có hình tượng gì để mà
phá hư ". Mọi người nghĩ đến chuyện buổi trưa, toàn bộ cười to.
" Anh, anh thật đáng ghét có biết hay không?"
" Không biết." Giang Triết vừa nói vừa tiếp tục đem điểm tâm đưa tới. Mắt tinh phát hiện khéo miệng Giang Thiến Nhi dính mảnh bánh ngọt,, đưa tay ra, rất tự nhiên đem mẩu bánh kia lấy xuống, bỏ vào trong miệng mình.
Giang Triết làm động tác này đã thành thói quen, bình thường hạt cơm dính
trên khéo miệng Giang Thiến Nhi đều là được lấy xuống như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT