Lại là một buổi sáng rực rỡ ánh mặt trời như mọi khi, cặp cha mẹ chuẩn mực
lại đi ra ngoài thay cục cưng sắp ra đời của họ mua quần áo.
Bên cạnh cũng có bạn bè hỏi giới tính của đứa bé, đối với việc này suy nghĩ của hai người hoàn toàn giống nhau.
"Tại sao phải biết trước chứ? Đợi lúc sinh ra mới biết, không phải một sự vui mừng sao?"
Đây là quan điểm của Giang Thiến, dĩ nhiên Giang Triết cũng hoàn toàn tán thành.
Vì vậy, lúc mua quần áo, chỉ cần vừa bộ quần áo nào, bất kể là đồ của bé trai hay bé gái, hai người mua hết.
Có điều trên tay những người sau lưng kia đã cầm túi lớn túi nhỏ.
Giang Triết thúc giục nhiều lần, anh chỉ sợ Thiến Nhi của anh mệt mỏi.
Vậy mà Giang Thiến không hề hay biết, vẫn cứ như thế không biết chán.
"Thiến Nhi, về thôi".
Giang Triết bày ra dáng vẻ uy nghiêm gia trưởng.
Giang Thiến vẫn mắt điếc tai ngơ, "Anh, cái này rất đẹp mắt, ôi, cái này cũng không khác lắm. Anh, anh ơi".
Giang Thiến hăng hái xem hết bộ này đến bộ khác.
Sắc mặt của Giang Triết càng ngày càng khó coi, dáng vẻ này như hận không thể ôm Giang Thiến đi về.
Vệ sĩ sau lưng sắc mặt khẩn trương, chỉ sợ ông chủ thật sự sẽ ra tay.
Vì vậy, cứ như thế, đi theo sau một người phụ nữ mang thai xinh đẹp động
lòng người là một người đàn ông với vẻ mặt đen thui, mà người đàn ông
ngày thường khôi ngô phóng khoáng, làm cho người ta không dứt ánh mắt ra được.
"Thiến Nhi, về nghỉ đi, đi nữa anh sẽ giận đấy".
Trong giọng của Giang Triết đã có cảnh cáo.
Mấy ngày nay, hình như biểu hiện của cô đặc biệt hưng phấn, thậm chí mấy ngày liền cũng không ngủ trưa.
Nào là màu sắc giường trẻ con, nào là thiết kế gian phòng, rõ ràng không
cần cô ấy quan tâm, vậy mà bộ dạng cô cái gì cũng muốn tự mình làm.
Mỗi một lần đều là Giang Triết chọn các biện pháp cưỡng chế, đưa cô về phòng, sau đó anh cũng ở bên cạnh.
Nhưng nhiều lần, anh không để ý, cô đã lại chạy ra ngoài.
Anh bắt đầu thấy ghen, đối với cục cưng trong bụng Thiến Nhi.
"Thiến Nhi, nếu em không về, anh sẽ lập tức khiến cửa hàng này biến mất".
Giang Thiến quay đầu, sau đó trừng mắt nhìn anh.
Khóe miệng Giang Triết khẽ câu, hiện lên vẻ hấp dẫn.
"Nếu em về luôn, anh sẽ lập tức mua cửa hàng này".
"Giang Triết, anh đừng có lại nghĩ lung tung".
Giang Thiến dậm chân, sau đó lưu luyến không rời rời đi
Rốt cuộc Lý Thanh Yểu cũng kết hôn.
Cô và Giang Phấn tự mình đến đưa thiệp mời.
Giang Thiến nhìn cô dâu xinh đẹp trên thiệp mời, vừa khóc vừa cười.
Giang Triết nhìn Giang Phấn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh đã quen với cảm xúc không ổn định của phụ nữ mang thai, chỉ là để cho Giang Phấn và Lý Thanh Yểu chê cười.
Nhưng cũng không sao cả, dù sao trong tương lai không xa, Giang Phấn cũng sẽ nếm trải cảm giác của anh.
Giang Thiến cũng cảm thấy mình luống cuống, dù sao vẫn còn có Giang Phấn ở đây, vì vậy lập tức kéo Lý Thanh Yểu đi lên tầng.
Hai người đóng cửa phòng lại.
Đã rất lâu không có thời gian gặp mặt, dường như cảm thấy có rất nhiều lời để nói, nhưng lại có vẻ không biết từ nói từ đâu.
"Sao lại đột nhiên kết hôn?"
Trừ phi là lý do quan trọng gì.
Mặt của Lý Thanh Yểu lập tức xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Ha ha ha, có vấn đề, đúng là có vấn đề".
Giang Thiến nghiêng đầu nhìn Lý Thanh Yểu.
"Nói mau, có phải có con mới cưới không?"
Lý Thanh Yểu quay đầu, chỉ biết cắn chặt lấy đôi môi.
"Tớ nói rồi, sao lại đột nhiên kết hôn ngay, hoá ra là như vậy à. È hèm, Lý Thanh Yểu, không phải cậu ghét nhất chuyện như vậy sao? Thì ra là cậu
cũng sẽ làm chuyện lên thuyền trước rồi mới mua vé à?"
Giang Thiến chế nhạo.
"Còn không phải tại Giang Phấn".
Lý Thanh Yểu có phần thẹn quá thành giận.
Bắt mình tổ chức sinh nhật, qua thì cũng qua rồi, vẫn không cho mình uống rượu.
Thật ra cũng chỉ là một ly rượu vào bụng, nhưng bình thường mình không uống
rượu, vì vậy, một ly rượu vào bụng, mình đã chóng mặt, ôm Giang Phấn làm chuyện không nên làm.
Đây đương nhiên sau này Giang Phấn tự nói
với mình, mình bảo anh ấy là vu cáo, dù sao khi đó mình chẳng biết gì,
chỉ biết là lúc trời sáng, trên người cả hai không mặc đồ gì cả, cùng
nằm trên một cái giường.
Lúc đó mình bị dọa đến nỗi cao giọng hét lên sợ hãi, nhưng người đàn ông kia lại còn quấn lấy mình bảo mình nhất định phải phụ trách.
Vì cả hai đều nhiệt huyết sôi trào, có lần đầu tiên tất nhiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Đối với chuyện tránh thai Lý Thanh Yểu hoàn toàn không biết, đến khi phát
hiện đã hơn một tháng bạn già không tới, thì sốt ruột vô cùng.
Sau đó Giang Phấn cầu hôn, trong vòng ba ngày cầm chứng nhận kết hôn, đặt khách sạn, chụp ảnh cưới, đưa thiệp mời.
Lý Thanh Yểu nói cô cũng không ngờ từ khi nào cô làm việc lại có hiệu suất cao như thế
Thật ra theo ý của Lý Thanh Yểu thì nên bỏ đứa bé đi.
Cô vẫn còn đang đi học, vậy mà đã có thai, đó là chuyện mất mặt dường nào.
Kết quả Giang Phấn kiên quyết không đồng ý, anh nói tất cả mọi chuyện để
anh xử lý, Lý Thanh Yểu chỉ cần yên tâm làm cô dâu xinh đẹp là được rồi.
Lý Thanh Yểu nói, nghĩ rằng anh chỉ nói cho qua mà thôi, sẽ không qua khỏi cửa ải cha mẹ, cô cũng không biết anh thuyết phục cha mẹ thế nào, sau
đó đã vội vội vàng vàng kết hôn thế này.
Lúc Lý Thanh Yểu nói những lời này, trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc.
Giang Thiến cũng vui vẻ, vì bạn tốt của mình tìm được chốn hạnh phúc mà vui mừng.
"Nhưng nói vậy thôi, lúc tớ kết hôn muốn mời cậu làm phù dâu, bây giờ hình như không được nữa".
Lý Thanh Yểu nhìn từ trên xuống dưới bụng Giang Thiến, trong giọng nói là áy náy.
"Không sao đâu".
Giang Thiến kéo tay của cô khẽ lay, "Bây giờ tớ có thể ăn, đến lúc đó tớ sẽ ngồi ở chỗ đó liều mạng ăn".
"Ôi".
Lý Thanh Yểu gật đầu, nhìn sắc mặt của Giang Thiến, lại rất cẩn thận nói: "Anh cũng sẽ tới đây".
Giang Thiến sững sờ, sau đó cười: "Làm sao? Cậu kết hôn Lý Thanh Hàng đương nhiên phải tới đây rồi".
"Anh ấy đối với cậu dường như nhớ mãi không quên, luôn hỏi tớ chuyện của cậu".
Giang Thiến khẽ dừng lại, trên mặt là nụ cười.
"Anh ấy biết khoảng thời gian đó tại sao tớ lại đối với anh ấy như vậy. Tớ
và anh ấy vốn không có khả năng xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có chút áy
náy, lúc đó lợi dụng anh ấy, cho nên, đối với tớ anh ấy chính là một
người bạn".
Trong lòng của Lý Thanh Yểu hơi thất vọng, nhưng cũng biết đây là câu trả lời tốt nhất.
Giang Thiến cũng sắp sinh rồi, chẳng lẽ cô còn hi vọng cô ấy nói với cô, tớ
thích anh trai cậu à, nói như vậy hoàn toàn là chuyện không thể nào,
huống chi lúc đó cô ấy và anh ở chung một chỗ chỉ vì anh trai cố chấp
theo đuổi mà thôi.
Nghĩ tới đây, cô cũng cười: "Ừ, đó là tất
nhiên. Nhưng bây giờ anh ấy rất bận rộn, cậu cũng biết ở trong công ty
dĩ nhiên không thể so sánh với trước kia được".
Cô là một người thông minh, vì vậy nhẹ nhàng linh hoạt đổi đề tài.
"Thật sao? Không phải nói muốn thả lỏng một chút, cho nên mới đến công ty sao?"
"Đúng vậy nhưng mà cũng không biết tại sao anh ấy lại liều mạng như vậy, mẹ
nói cả ngày anh ấy chỉ biết làm thêm giờ, làm cho cấp dưới không ngừng
kêu khổ. Thế mà tinh lực của anh ấy dường như luôn luôn dồi dào".
Khóe miệng Giang Thiến lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng cô ra sức nghĩ, làm
sao cũng không tưởng tượng ra bộ dạng của Lý Thanh Hàng.
Hóa ra vậy mà cô ở đây bất tri bất giác đã quên mất bộ dáng của anh ta.
Lúc đầu sao cô lại nghĩ đến việc tìm anh diễn kịch nhỉ?
Nhưng suy nghĩ một chút anh ta đối với cô quả thật rất tốt, có lẽ đến khi cô
về già cũng sẽ nghĩ đến đã từng có một người đàn ông như thế vô tư thích qua mình, vô tư đối tốt với cô.
Tiệc rượu được đặt tại quán rượu ngon nhất thành phố A.
Nhà họ Lý vốn là gia tộc tương đối lớn, hơn nữa công ty của họ cũng không
nhỏ, dĩ nhiên là có không ít người mượn tiệc cưới lần này muốn nhân cơ
hội leo lên.
Mà mấy năm nay Giang Phấn là người của mạng lưới quan hệ quốc tế càng thêm không thể khinh thường.
Cho nên mặc dù khách sạn có bãi đỗ xe to như vậy, vẫn có rất nhiều xe phải đỗ ở phía ngoài đường.
Những chiếc xe lao nhanh như chớp nhìn qua đều là xe sang trọng.
Giang Thiến le lưỡi, sau đó quay đầu nói với Giang Triết: "Anh ơi, đáng sợ
quá, sau này chúng ta tổ chức đám cưới ở một khách sạn nhỏ thôi nhé".
Đây là lần đầu hai người nói đến hôn lễ.
Mặc dù Giang Triết đã cầu hôn qua, nhưng bởi vì Giang Thiến mang thai, bụng mỗi ngày một lớn, chuyện này cứ như thế bị gạt sang một bên.
Nhưng Giang Triết vẫn chưa quên.
Anh cúi người xuống người phụ nữ bên cạnh mặc đồ sang để trọng dự đám cưới.
"Không có gì?"
"Anh xem, nhiều xe như vậy, khẳng định chúng ta sẽ là người chậm nhất, em lo đợi lát nữa sẽ con đường này sẽ tắc mất".
Giang Triết quay đầu, nhìn ra sau lưng, quả nhiên là trông không nhìn hết đoàn xe đông nghịt.
Nhìn phía trước, rất nhiều người đang bận tìm chỗ dừng xe.
"Vậy chúng ta đợi lát nữa rồi từ từ đi vào".
Giang Triết vỗ vỗ tay người phụ nữ bên cạnh, nghi hoặc cô có phần buồn lo vô
cớ, trong lòng lại nghĩ về sau đợi đến khi anh kết hôn, chặn cả một đoạn đường, trừ xe tham gia hôn lễ, tuyệt đối không cho phép xe khác đi vào, như vậy ít nhất sẽ không tạo thành cục diện trước mắt này nữa.
Hai người chậm rãi xuống xe, đến khi tới cửa quán rượu, Giang Thiến vô thức nghĩ đến chuyện vừa đề cập với anh trai, anh vẫn không trả lời cô.
Nhưng cô không kịp để ý hỏi lại, cô dâu xinh đẹp mỹ lệ đã ở phía trước.
Cô hận không thể nhào qua mà ôm một cái thật chặt.
Cô không có bạn bè, từ nhỏ đến lớn cô gần như đều dính vào nhau với Giang Triết.
Lý Thanh Yểu là người tốt đầu tiên cô gặp, cũng là người tốt nhất.
Rõ ràng người này cũng cùng một dạng với cô, lớn tiếng cười, lớn tiếng hát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT