"È hèm, anh chỉ không ngờ đến vậy mà cũng có lúc anh lại bị cô nhóc như em lừa gạt."

Giang Triết xoay người, ôm bả vai Giang Thiến, sau đó dìu cô đi vào bên trong.

Dĩ nhiên là sẽ không nói chuyện vừa rồi cho cô nghe, mặc dù chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng khó bảo toàn cô nhóc này sẽ không suy nghĩ lung tung.

Ngày thứ hai lúc Giang Triết rời giường, hơi chần chờ một lát, suy nghĩ một chút vẫn quyết định đi qua chỗ Tần Trà.

Nhớ đến tối hôm qua anh bảo vệ sĩ nhắn với Lâm Bân, nhưng lúc sau như thế nào, anh cũng không gọi điện thoại hỏi, hơn nữa chuyện đó cũng không cần thiết.

Tần Trà là một người thông minh, cũng nên biết thái độ của anh rồi.

Đi vào phòng họp, không nghĩ tới Tần Trà đã ở đây rồi.

Nhìn thấy Giang Triết đi vào, cô ta đứng lên.

"Tổng giám đốc Giang, chào ngài."

Giang Triết không nghĩ tới hôm nay Tần Trà lại xuất hiện, nhưng anh chỉ hơi gật đầu một cái, lời gì cũng không nói, chỉ ngồi xuống vị trí ngày hôm qua, tiếp tục bắt đầu công việc.

Tần Trà cũng không nói gì, mặc dù trong lòng có phần thất vọng, nhưng cũng ngồi xuống.

Đảo mắt thoáng qua, đã là buổi trưa.

Bởi vì nguyên nhân chân của Tần Trà, cả buổi sáng chưa từng di chuyển vị trí, chỉ gọi điện thoại gọi đồ ăn ngoài.

Trước khi gọi điện thoại, cô trước hỏi ý kiến Giang Triết, nghe Giang Triết nói một lúc nữa Giang Thiến sẽ đến, trong lòng của cô ta âm ỷ đau, nhưng vẫn cố che giấu.

Mắt thấy đồng hồ chỉ mười một giờ, Giang Triết đứng dậy đi toilet.

Anh vừa đi ra không lâu, Giang Thiến đã vào tới, phía sau của cô vẫn là người vệ sĩ hôm qua, giơ lên hai hộp giữ nhiệt thật to.

Nhìn thấy trong phòng họp chỉ có một mình Tần Trà, Giang Thiến hơi sửng sốt.

Cô lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Giang Triết.

Điện thoại Giang Triết đang ở trên bàn, vì vậy lập tức vang lên tiếng chuông.

Giang Thiến ra ý bảo người sau lưng đó để hộp giữ nhiệt lên trên bàn, sau đó ngồi xuống.

Trong lòng Tần Trà có phần tức giận, người phụ nữ này mình thật không ưa, làm sao lại chẳng hiểu lễ phép như thế, Giang Triết không có ở đây, chẳng lẽ không thể hỏi mình một chút sao?

Cô ta cũng không xem lại nơi này mình mới là người làm chủ, làm chủ nên mình cần chào hỏi Giang Thiến.

Huống chi ở trong mắt của Giang Thiến, Tần Trà cô lúc nào mắt cũng lom lom nhìn chằm chằm người anh trai, cô còn chưa rộng lượng đến nỗi nói cười ríu rít với tình địch của mình đâu.

"Người ta nói con người anh Giang nho nhã hào phóng, tôi thấy cũng chẳng phải như thế."

Rốt cuộc Tần Trà lạnh lùng nói.

Giang Thiến cô có chuyện gì? Sao lại đáng để một người đàn ông ưu tú như vậy móc tim móc phổi mà đối đãi với cô ta.

Giang Thiến sững sờ, sau đó cười lộ lúm đồng tiền như hoa.

"Người nhà họ Giang quả thật rất nho nhã đấy, đối với mọi người đều nho nhã."

Giang Thiến cố ý nhấn mạnh chữ "Người" khi phát âm, ngụ ý kia đủ rõ ràng, Giang Thiến tôi đối với Tần Trà cô chẳng cần nho nhã, bởi vì cô không phải là người.

Tần trà "Vụt" một cái đứng lên, sắc mặt giận đến đỏ bừng.

"Cô nói ai không phải là người?"

"Cô khẩn trương cái gì vậy?"

Giang Thiến chậm rãi nói.

"Tôi chưa từng nói cô không phải là người, nhưng cô lại tự nhận, vậy tôi cũng không còn cách nào."

"Cô. . . . . . Cô mới không phải người."

Tay Tần Trà chỉ vào Giang Thiến, cực kỳ tức giận nói.

Vừa lúc đó cửa mở ra, sau đó Giang Triết bước vào.

Tần Trà hoàn toàn không nghĩ đến lúc này Giang Triết lại đi vào.

Thấy mặt Giang Triết âm trầm, cô ta vội vã rũ tay dđ.lqđ xuống, suy nghĩ một chút không đúng, còn nói: "Là cô ấy nói tôi không phải là người trước."

Dường như Giang Triết không nghe thấy, chỉ đi tới bên người Giang Thiến.

"Có mệt không?"

Giang Thiến lắc đầu.

"Không mệt, chẳng qua ăn đầy một bụng bực dọc."

Đúng là bực mình mà, vì sao mình lại phải nghe lời nói lạnh nhạt như vậy chứ.

Nếu anh trai không phải ở đây, mình tuyệt đối sẽ không bước vào một bước .

Giang Triết gật đầu một cái, sau đó đi tới bên người Tần Trà.

Anh nhìn Tần Trà, ánh mắt lạnh lẽo.

"Cô vừa nói ai không phải người?"

Tần Trà không nói lời nào, vừa rồi nếu không phải bởi vì Giang Triết không có ở đây, cô ta tuyệt đối sẽ không nói như vậy.

"Nói xin lỗi đi."

Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta.

"Tại sao chứ?"

Rõ ràng cô ta cũng bị cô ấy nói không phải người rồi, chẳng lẽ mình không thể phản bác sao?

Giang Triết hơi gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra, ở trong danh bạ tìm được một số điện thoại rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

"Chú Tần, cháu muốn lấy lại quyền quản lý công ty Tam Hoàn."

Sau đó cũng không đợi đối phương trả lời, tắt luôn điện thoại.

Trong văn kiện cha đã nói rõ ràng, công ty này chỉ dđ.lqđ tạm thời để người khác quản lý, miễn là mình cần, bất kỳ lúc nào cũng có thể yêu cầu quyền quản lý, bất cứ ai cũng không có quyền ngăn cản.

Bây giờ chỉ cần một câu nói của anh, chuyện còn lại bọn họ sẽ tự thu xếp cho xong.

"Tổng giám đốc Giang, đừng."

Sắc mặt Tần Trà trắng bạch.

Giang Triết cười lạnh một tiếng.

"Tần Trà, đây là hình phạt tốt nhất đối với cô đấy. Vừa rồi tôi đã cho cô cơ hội, nhưng cô lại không nắm chắc."

"Vì sao cô ta có thể nói tôi như vậy, mà tôi thì lại không thể?"

Nước mắt đã chảy xuống.

Thậm chí ngay cả cảm xúc cũng dần dần mất đi khống chế.

"Tần Trà, cô là ai? Cô cũng không cân nhắc dđ.lqđ lại mình một chút xem, lại dám đánh đồng với Thiến Nhi, cô có tư cách này sao?"

Ánh mắt của Giang Triết lạnh lẽo, ánh mắt như vậy dường như có thể đâm thấu trái tim Tần Trà.

"Cô ta và tôi không phải cũng giống nhau sao? Tôi là một phụ nữ, cô ta cũng chỉ là một phụ nữ."

Sắc mặt của Giang Triết lập tức âm trầm đến đáng sợ, anh nhìn Tần Trà.

"Tần Trà, đừng có trách tôi ra tay."

Từ miệng anh gằn từng chữ từng chữ, làm cho Tần Trà cảm thấy lạnh thấu xương.

Rốt cuộc cô ta che mặt khóc thút thít.

Giang Triết khẽ nhíu mày một cái, cuối cùng không nhìn cô ta nữa, tự mình ôm cả người Giang Thiến đi ra ngoài.

Từ trước đến nay Giang Triết nói được làm được, ngày hôm sau trực tiếp chạy tới công ty Tam Hoàn, triệu tập hội nghị cấp cao.

Toàn bộ mọi người đều đến, trừ Tần Trà.

Giang Triết nói rất đơn giản.

Một, cảm ơn mọi người suốt thời gian qua đã vất vả nỗ lực như vậy.

Hai, lần này trừ thay đổi chức vụ Tổng giám đốc ra, tất cả các mặt vẫn như cũ.

Ba, nếu lãi của công ty duy trì như dđ.lqđ năm ngoái, như vậy hoa hồng của các vị cổ đông sẽ chỉ có tăng không có giảm.

Giang Triết vừa nói xong, cả hội trường xôn xao.

Tất cả mọi người không biết có chuyện gì xảy ra, mặc dù Tần Trà là một cô gái, nhưng xử lý công việc từ trước đến giờ đều cẩn thận.

Nhưng mọi người đều là người thông minh, mơ hồ suy đoán nhất định là Tần Trà đã làm ra chuyện gì đó.

Ông Tần vẫn cúi đầu, ngồi ở đó không nói tiếng nào.

Sau khi hội nghị kết thúc, anh đi vào phòng làm việc, há hốc mồm, nhưng lời gì cũng không nói ra được.

Vốn chuyện phạm sai lầm là ở trên người của Tần Trà, kỳ lạ là tâm trí con bé đó bị quỷ ám đầu óc rồi.

Nhìn mặt Giang Triết lạnh như băng, vốn muốn nói lời cầu xin rốt cuộc biến thành "Cám ơn tổng giám đốc Giang".

Còn có thể nói gì, ông cũng đoán được nên mình cũng chẳng sợ lột mặt mo này này xuống, đến cuối cùng đổi lấy vẫn chỉ là cự tuyệt của Giang Triết.

Nhưng tủi thân cho con bé đó, qua nhiều năm dốc sức làm như vậy đổi lấy cũng chỉ được một kết cục như vậy.

Nói cho cùng cũng tại con bé không nghe lời của mình, ở trước mặt người đàn ông này đâu phải ai cũng có thể trêu chọc.

Nghĩ tới đây, ông không khỏi thở dài thật sâu, cuối cùng xoay người, đi ra khỏi phòng làm việc, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play